Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 585: Chương 585: Kiên cường




Trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng long lanh gần như có thể tích ra nước. Nàng nhăn mày cười một tiếng, cũng làm cho người cảm thấy tiêu hồn xương cốt tê dại.

Đây tuyệt đối là một hồ ly tinh vưu vật trong loài người. Toàn thân nàng, mỗi vị trí đều tản ra khí tức mị hoặc câu hồn đoạt phách. Hóa ra tên của nàng, là Tô Tiểu Tiểu.

Trong đầu Đinh Hạo nhanh chóng nhớ lại. Hình như hắn chưa từng nghe nói cường giả nào có tên tuổi như vậy.

Chỉ có điều thực lực của nàng khủng khiếp như vậy, hiển nhiên đã là chí cường giả ở cảnh giới Vũ Hoàng sơ cấp. Nhân vật như vậy tuyệt đối sẽ không thể là người vô danh được. Điều này chỉ có một giải thích, nữ nhân này vẫn chưa đặt dấu chân tới Tuyết Châu, cho nên rất nhiều người cũng không biết đến nàng.

- Bất kể như thế nào, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.

Thần thức của Đinh Hạo vô cùng mạnh mẽ. Hắn chỉ thất thần trong nháy mắt, ngay sau đó lập tức thanh tỉnh lại, chắp tay nói lời cảm ơn.

- Cô nương? Hắc? Ha ha ha ha, cô nương? Ngươi thật biết điều. Ha ha, đã lâu không ai còn gọi ta như vậy nữa... Hì hì, tiểu oan gia, nếu như ngươi thật sự muốn cám ơn tỷ tỷ ta, vậy từ từ ở cạnh tiếp tỷ tỷ ta...

Tô Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, giống như chợt nghe được điều gì rất buồn cười. Nàng phá lên cười. Toàn thân nữ nhân này toả ra này mị lực thành thục. Giọng nói của nàng có một loại ma lực kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy toàn thân khô nóng.

Nàng có mị nhãn như vậy, bước đi liên tục lại nhẹ nhàng, vòng eo mềm mại, bầu ngực nhấp nhô, mang theo một làn hương đi tới trước người Đinh Hạo. Bàn tay nàng nhỏ và dài giống như hành mới bóc, đưa về phía gương mặt Đinh Hạo xoa nhẹ

Đinh Hạo nhíu mày. Thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã lui lại phía sau hai thước.

- Tiểu oan gia, không nên rụt rè. Chúng ta tới...

Tô Tiểu Tiểu lộ vẻ phong tình vạn chủng, mái tóc dài đỏ giống như một ngọn lửa cực nóng thiêu đốt, giống như một đóa hoa hồng mỹ lệ lại nguy hiểm trí mạng. Trong nháy mắt nàng đã đi tới trước người Đinh Hạo, âm thanh khiến người ta mê mẩn:

- Không nên kìm chế chính mình. Tỷ tỷ đoán ngươi còn chưa hưởng qua mùi vị của nữ nhân. Tới đây, để tỷ tỷ nói cho ngươi biết, trên thế giới này, cảm giác tiêu hồn nhất là thế nào!

- Tô cô nương...

Mặt Đinh Hạo đỏ tới tận mang tai. Tuy rằng hắn đã hai đời làm người, nhưng nói cho cùng hắn vẫn chỉ là một tiểu nam đồng chỉ có vô số kinh nghiệm lý luận, nhưng thực chiến vẫn là con số không. Hắn sao có thể chịu đựng chiến trận như vậy? Hắn nhất thời có chút không chịu nổi, thân hình lóe lên, lại một lần nữa lùi lại hơn hai mươi thước xa.

- Hì hì, tiểu tử kia, thực sự quá khả ái. Nếu ngươi còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, ta sẽ cho ngươi một chút thời gian... Này, vị tiểu tình nhân của ngươi đã tỉnh. Tỷ tỷ ta còn có chuyện quan trọng phải làm. Ta đi trước...

Mỹ nữ với mái tóc giống như hỏa diễm thân hình lắc một cái, đã lập tức biến mất. Ở sâu trong hang động truyền đến âm thanh câu hồn đoạt phách.

- Hì hì, Đinh Hạo, tỷ tỷ ta nhớ ngươi. Ha ha, sớm hay muộn cũng có một ngày, Tô Tiểu Tiểu nhất định sẽ khiến ngươi trở thành vị khách của ta... Ha ha, khẩu vị của ta thay đổi, đột nhiên có chút thích tiểu nam hài hay xấu hổ như ngươi!

Một làn gió thơm lượn lờ. Bóng người đã biến mất. Đinh Hạo thở ra một hơi, lắc đầu.

Nữ nhân này là một quái nhân, rất đáng sợ. Sau này tốt nhất vẫn nên tránh xa nàng. Chỉ có điều hôm nay mình đã thiếu nàng một ân tình.

Lúc này, hang động dưới lòng đất vốn sắp đổ nát đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Xung quanh là một mảnh hỗn độn. Tất cả thạch nhũ rơi xuống, bắn tung tóe trên mặt đất.

Nếu không phải trong không gian nơi này còn sót lại pháp tắc lực thượng cổ diễn hóa ra, chỉ sợ nó đã sớm hóa thành tro bụi. Dù vậy, những vòng xoáy không gian màu tím ở không gian xung quanh cũng lúc ngày càng nhiều. Điều này có nghĩa là đoạn Cổ Lộ này đã bắt đầu trở nên cực kỳ không ổn định. Chỉ sợ không bao lâu nữa, nó sẽ sụp xuống biến mất!

Đinh Hạo đi tới chỗ ẩn thân lúc trước. Kỷ Anh Khởi đã sớm tỉnh lại.

Thân thể nàng vẫn là tiểu cô nương yếu ớt tới cực điểm, nhưng lại lộ ra vẻ bình tĩnh lạnh lùng cực kỳ đáng sợ. Nàng không khóc cũng không làm ầm ĩ. Trên khuôn mặt thanh tú thậm chí cũng không có chút biểu tình nào. Khi nghe được tiếng bước chân tới gần, nàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Đinh Hạo. Ở sâu trong đôi mắt lúc này mới lộ ra một tia kỳ vọng và nhu hòa. Nàng lẳng lặng hỏi:

- Đinh đại ca, ca ca ta hắn có đúng là đã...

Đinh Hạo không biết nên nói như thế nào, khẽ gật đầu.

- A...

Thiếu nữ thở ra một tiếng thật dài, dường như nghe được một chuyện rất bình thường. Sau khi ngơ ngác sửng sốt một lát, lúc này nàng mới lẳng lặng hỏi:

- Thi thể ca ca ta ở chỗ nào? Ta muốn an táng cho ca ca!

Đinh Hạo thu lại trận pháp minh văn bảo vệ tiểu nha đầu, đỡ nàng đi tới chỗ Kỷ Anh Nam rơi xuống lúc trước.

Trước khi chiến đấu, Đinh Hạo có ý thức bảo vệ chỗ này. Nhờ có trận pháp minh văn bảo vệ, cho nên ở đây không bị ảnh hưởng. Thi thể Kỷ Anh Nam đã trở thành mấy trăm khối vụn, một mảnh máu và thịt mơ hồ. Ngay cả một gốc địa măng Cửu Hoàng Hộ Tâm vương cấp ngấm đầy máu tươi cũng bị cắt trở thành mảnh vụn. Toàn thân hắn đã cực kỳ thê thảm, không thể nhìn rõ hình dáng

Đinh Hạo vốn không muốn để Kỷ Anh Khởi thấy một cảnh tượng như vậy, sợ sẽ lưu lại ám ảnh ở trong lòng của nàng.

Chỉ có điều tiểu nha đầu quả thực muốn tự tay an táng ca ca, Đinh Hạo không lay chuyển được, chỉ có thể trợ giúp nàng.

Nàng tự tay cầm từng mảnh máu và thịt của ca ca, đặt ở trong một hố sâu bị lún sâu hơn một thước, sau đó lại di chuyển từng khối măng đá vụn đắp ở phía bên trên, xây thành một mộ phần. Đá vụn cứa đứt ngón tay thiếu nữ. Dưới sự trợ giúp của Đinh Hạo, nàng dựng một bia đá cao hơn một thước ở trước mộ phần, phía trên dùng máu của chính mình, viết:

- Người an nghỉ ở đây chính là một vị nhi tử hiếu thuận, một vị ca ca hoàn mỹ, một vị thừa kế gia tộc tuyệt đối không thất bại...

Viết xong chữ cuối cùng, có một giọt lệ từ trong hốc mắt Kỷ Anh Khởi chảy xuống.

- Ca ca, mong ca ca nghỉ ngơi thật tốt. Nhiều năm như vậy, trên lưng người mang theo nhiều gánh nặng như vậy, ca ca nhất định đã mệt chết đi được? Từ nay về sau, cuối cùng ca ca đã có thể ngủ một giấc yên tĩnh, có thể không cần tiếp tục lo lắng cho một gánh nặng nhỏ là ta đây. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang theo mong đợi của ca ca, mang theo trách nhiệm của ca ca đối với Kỷ gia Ngọc Châu, sẽ sống sót. Gánh nặng nhỏ ngày xưa đã lớn lên. Ta sẽ khiến Kỷ gia Ngọc Châu, một lần nữa quật khởi. Ta sẽ khiến từng người đã từng cười nhạo ca ca, từng người đã gây khó dễ cho ca ca, đều phải trả giá thật lớn!

Thiếu nữ đưa tay lên lau khô giọt lệ trên mặt. Vẻ mặt nàng lại một lần nữa trở nên kiên cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.