Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 462: Chương 462: Kỷ thân thiên địa (thượng)




- Thì ra là vậy.

Đôi mắt Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền nhắm chặt, đăm chiêu.

Sa mạc vẫn mênh mông vô hạn, cây xương rồng khổng lồ sau lưng Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền vẫn xanh biếc nhưng phật quang trên người nàng chỉ đủ bao phủ thân hình và đầu.

Phệ Hồn Huyết Kiến vây khốn Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền ngày đêm đã gặm cắn tứ chi nàng còn lại khúc xương trắng. Trông Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền rất khủng bố, xương đùi trắng hếu vẫn giữ tư thế xếp bằng, không còn một miếng thịt, hai tay chỉ có xương. Duy nhất bàn tay là trong sáng như ngọc bắt phật ấn.

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền đã tàn phế.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền sẽ không chịu nổi hai canh giờ.

Hồng nhan bạch cốt!

Thật là hình ảnh quái dị.

Nếu không phải sinh linh từ Tiên Thiên Võ Tông cảnh trở lên bẩm sinh có sức sống mạnh mẽ, đổi lại võ giả bình thường thì đã sớm ngất xỉu.

Nhưng vẻ mặt Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền không chút đau đớn.

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền đang tham ngộ điều gì, trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không để mắt đến Phệ Hồn Huyết Kiến cắn ngực, đầu nàng. Trông như từng miếng thịt bị Phệ Hồn Huyết Kiến cắn không phải thân thể của Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền.

Theo thời gian trôi qua, phật qunag trên người Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền ngày càng yếu đi.

Phệ Hồn Huyết Kiến như thủy triều ập đến bò đầy người Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, từng chút một cắn thịt nàng. Toàn thân Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền chỉ còn lại khung xương hoàn chỉnh, ngực loang lổ vết máu, y phục rách nát, da trắng nõn thấm máu, bộ ngực như ngọc lộ ra trong không khí nóng.

Nếu nam nhân thấy 'mỹ cảnh' này sẽ điên cuồng, trước mặt Phệ Hồn Huyết Kiến điên cuồng thì trừ máu thịt tươi mới ra không có ý nghĩa gì khác.

Túi da xinh đẹp nhanh chóng bị Phệ Hồn Huyết Kiến đáng sợ ăn hết.

Bộ ngực căng tròn dần biến mất lộ ra xương trắng, đó là hình ảnh rất đáng sợ. Một vị tuyệt thế mỹ nữ bị cắn gần hết da thịt chỉ còn lại cái đầu hoàn chỉnh.

Vẻ mặt Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền bình yên tụng kinh phật:

- Nhất sa nhất thế giới, nhất niệm nhất thế thân. Phật viết niết bàn, đến chết rồi sống.

Vẻ mặt Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền không hề đau khổ, chìm trong suy nghĩ huyền ảo, chân mày nhíu. Rất nhanh thân thể Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền bị Phệ Hồn Huyết Kiến cắn đến thấy rõ nội tạng dưới khúc xương trắng, trái tim đỏ như máu đập mạnh mẽ.

Mắt thấy Phệ Hồn Huyết Kiến sắp chui vào lồng ngực Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền.

Lúc này Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền chợt mở mắt ra.

Trong đôi mắt vàng ẩn chứa uy nghiêm thần thánh không thể xâm phạm.

Trên thân hình gần như là khung xương của Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền hiện ra ảo ảnh tượng phật, tuy mơ hồ nhưng đoan trang. Ánh sáng vàng tỏa ra đến đâu là Phệ Hồn Huyết Kiến trên người Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền hóa thành tro bụi.

Sức sống hùng hồn sinh ra từ xương khô.

Huyết tủy xương khô sinh ra lực lượng mới, máu thịt mấp máy trên xương trắng, phu thân hình lại hiện ra một thân thể hoàn mỹ.

Trong không trung, Phật Đà tụng niệm.

Kỳ tích không thể nghĩ bàn xuất hiện.

Trong mấy chục giây, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền tắm trong phật quang lấy lại thân hình quyến rũ đẹp như ngọc, vô hạ vô cấu, ngọc cốt băng cơ tựa tiên. Mái tóc dài mọc ra, mặt mày như tranh, nàng thật sự giống Bồ Tát tuyệt đẹp. Chân trần đạp cát đỏ nóng bỏng, người Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền không mảnh vải, ngực cao vút, đôi nụ hoa hồng kiều diễm, eo nhỏ một tay ôm hết, chân thon dài, đường cong hoàn mỹ.

Quan trọng hơn là khí thế của Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền tăng trưởng lên rất nhiều.

- Bồ đề vô thụ, minh kính diệc phi đài, lai vô nhất vật, nơi nào nhạ trần ai . . .

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền khẽ thở dài:

- Tiếc rằng ta vẫn chưa dám thật sự diệt tuyệt thân mình, thực hiện kim thân niết bàn. Tuy rằng nhờ cậy đau đớn bị Phệ Hồn Huyết Kiến cắn cưỡng ép thúc giục phật kệ này nhưng không đợi đến toàn thân thành xương trắng rồi niết bàn, nếu làm vậy thì thực lực sẽ một hơi bước vào cảnh giới nửa bước Võ Hoàng cảnh. Thôi, cơ duyên không thể cưỡng cầu, hai bài phật kệ của Đinh Hạo giúp ta được đến đại tuệ căn đại phật duyên, ngày sau vẫn có cơ hội!

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền nói xong toàn thân nàng tỏa ánh sáng vàng.

Một bộ áo tăng mới tinh phủ lên người Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, ngón tay nàng như đao vuốt đầu. Chớp mắt mái tóc đen dày như mây rơi rụng bay trong bão cát, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền lại trở thành ni cô đầu trọc.

- Ngã phật từ bi . . .

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền niệm phật nhưng ẩn hiện sát ý.

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền bước ra một bước, Phệ Hồn Huyết Kiến trong vòng trăm thước thành tro bụi.

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền từng bước một chậm rãi đi trong sa mạc, mỗi khi bước chân ra là cách trăm thước phật quang như gió thổi qua sa mạc, Phệ Hồn Huyết Kiến bị đốt thành tro, làn khói tan biến.

Hôm nay Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền với Phật Đà kim thân lần đầu thành công niết bàn.

Hôm nay, Phệ Hồn Huyết Kiến trong sa mạc đỏ bị diệt chủng.

* * *

- Thì ra biển chơi vui như vậy.

Lý Y Nhược ngồi trên lưng một con thú nước đáng yêu như cá heo, như kỵ sĩ biển tuần tra trong đại dương mênh mông.

Thú nước này là vật cưng mới của nàng, biết thổi bong bóng.

Hình dạng thú nước rất đáng yêu, giống cá heo trang điểm mắt cong cong, tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, bản lĩnh duy nhất là thổi bong bóng. Kỳ lạ là nó thổi bong bóng có thể phủ lên thú nước to vài trăm thước, thu nhỏ chúng lại thành con cá bé không thể gây nguy hiểm cho Lý Y Nhược.

Lý Y Nhược vui vẻ hét to:

- Manh Manh, xông lên, chúng ta phải ra khỏi vùng nước này đi tìm Hạo ca ca!

Thú nước tên Manh Manh vui vẻ đáp lại chủ nhân nhỏ:

- Két két két!

- Ha ha ha ha ha ha! Thì ra ngươi cũng sốt ruột muốn gặp Hạo ca ca? Ngươi có biết hướng lên bờ đúng không?

Lý Y Nhược rất thích vật nuôi mới này, cảm thấy nó như người thân của mình. Có lẽ số trời đã định, khi Lý Y Nhược tuyệt vọng ngây người trên đá ngầm thì Manh Manh ló đầu từ mặt nước, chỉ thăm dò một chút nó đã rất thích nàng.

Tuy Manh Manh chỉ biết thổi bong bóng nhưng làk ỹ năng vô đichj.

Một bong bóng đường kính có nửa thước nhưng dù là mãnh thú biển to bốn, năm trăm thước trúng chiêu sẽ thu nhỏ vô số lần bị giam trong bong bóng không thể vùng ra.

Lao nhanh trong biển, Lý Y Nhược từ ban đầu lo âu, hoảng hốt đến bây giờ hoàn toàn yên tâm. Khi Lý Y Nhược thấy có cỡ ba, bốn mươi động vật biển cấp vương bị nhốt trong bong bóng phập phềnh theo sóng biển không biết đến đâu.

- Cố lên, xông lên Manh Manh!

- Két két két!

* * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.