Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 629: Chương 629: Một tiếng thở dài




Bóng đêm thâm trầm.

Trong bầu trời đầy mây đen, những vì sao sáng và huyết nguyệt trên bầu trời đều bị che phủ ở phía sau.

Đêm tối gió lớn, thiên địa bị một màu tối đen cắn nuốt.

Đám người bốn kiếm tu Hàn Dưỡng Kiếm đến từ chính Liệt Thiên Kiếm Tông, và đám người Phương Tiêu An, nhân lúc đêm tối, lén lút đi tới phía ngoài đại trận bảo vệ núi của Vấn Kiếm Tông.

Hiện tại chỉ còn cách giờ tý không bao lâu nữa. Bọn họ đang lẳng lặng chờ đợi Đường Phật Lệ thực hiện ước định.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một thân ảnh. Tiếp đó, giọng nói của Đường Phật Lệ vang lên. Sau một hồi đối thoại đơn giản, đệ tử Vấn Kiếm Tông thủ trận bị Đường Phật Lệ tìm cớ điều động rời đi. Lúc này, trong phạm vi trăm thước, ngoại trừ Đường Phật Lệ ra, Vấn Kiếm Tông không có người nào khác đứng canh gác.

Vị thủ tọa Hình Đường Vấn Kiếm Tông Vấn này chậm rãi đi từ trong đại trận bảo vệ núi ra.

- Ra đi.

Giọng nói của hắn, lạnh giá giống như băng cứng.

Hàn Dưỡng Kiếm thoáng do dự, sau đó chậm rãi đi tới. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng. Công thể đã được phát động đến cực hạn. Hắn có hơi khẩn trương nhìn Đường Phật Lệ, hỏi:

- Chuyện làm xong chưa?

Đường Phật Lệ không nói gì, tiện tay ném một thứ qua.

Mùi máu tươi xông vào mũi. Là một cái đầu người.

Hàn Dưỡng Kiếm sửng sốt, chợt hiểu ra điều gì. Hắn cẩn thận quan sát kỹ một hồi, sau đó ngoắc ý bảo đám người Phương Tiêu An tiến qua.

- Đây... Thật sự là Khí Thanh Sam sao?

Phương Tiêu An cẩn thận quan sát một hồi, nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn có phần không thể tưởng tượng nổi, Đường Phật Lệ lại có thể thật sự giết chết Khí Thanh Sam, giết chết người có thực lực cao nhất Vấn Kiếm Tông này?

Tại sao phải làm như vậy?

Lẽ nào Đường Phật Lệ thật sự phản bội Vấn Kiếm Tông?

Phương Tiêu An có chút không dám tin tưởng. Nhưng sự thực lại xảy ra trước mắt hắn.

Trước đó, hắn vẫn từng hết lần này tới lần khác phỏng đoán về tâm lý của Đường Phật Lệ. Hắn cũng hết lần này tới lần khác suy nghĩ, Vấn Kiếm Tông để Đường Phật Lệ diễn trò như thế, rốt cuộc là có âm mưu quỷ kế gì? Dù sao đánh chết hắn cũng không tin Đường Phật Lệ sẽ thật sự giết Khí Thanh Sam và Lý Kiếm Ý. Nhưng hiện tại...

Đầu người đang ở ngay trước mắt, còn có gì để hoài nghi nữa?

Phương Tiêu An kiểm tra hết lần này tới lần khác cái đầu người kia, nhưng phát hiện thật sự không có sai.

- Đích thật là đầu của Khí Thanh Sam...

Lục Hùng Phi cẩn thận quan sát một lượt, thở dài một cái nói:

- Ta và lão quái vật này đấu với nhau cả đời, cho dù hắn hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra...

Nói đến đây, vị đệ nhất cao thủ Tuyết Châu ngày trước cũng không nhịn được thổn thức một hồi.

Khí Thanh Sam khi còn sống, Lục Hùng Phi hận không thể tru diệt hắn. Nhưng bây giờ thấy đầu của lão đối thủ này, nhìn vẻ mặt kinh sợ còn đọng lại trên mặt, trong lòng Lục Hùng Phi lại có cảm giác không nói nên lời.

Ngói lành khó tránh khỏi miệng giếng vỡ, đại tướng chung quy cũng sẽ chết trước trận! Trong thiên hạ, có thể có mấy người cao thủ võ đạo có thể sống thọ và chết tại nhà?

Mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại, đều không thoát khỏi ân ân oán oán, giang hồ phong vân quỷ bí, giống như năm tháng giang hồ thúc giục, phần lớn đều chết trong lúc chinh phạt chiến qua, quang hoa ngã xuống, lưu lại cho hậu nhân chính là một truyền kỳ, bài ca phúng điếu một tiếng thở dài.

Hôm nay Khí Thanh Sam truyền kỳ của Tuyết Châu, cuối cùng đã chết, không được chết già. Tình trạng hắn chết thê thảm như thế, khiến trong lòng Lục Hùng Phi không tránh khỏi có chút ưu tư.

Già rồi, thời đại oai phong ngang dọc Tuyết Châu đã kết thúc.

Vấn Kiếm Tông trở thành đệ nhất tông môn trong đại hội luận phẩm, bây giờ nhìn lại giống như một tia huy hoàng cuối cùng lúc hồi quang phản chiếu, thoáng cái đã trôi qua. Từ nay về sau, trên thế giới cũng không có tông môn này nữa.

Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối chính là, hắn đã ý thức được, học viện Thanh Bình hình như cũng không cách nào lại giống như quá khứ độc bá Tuyết Châu được nữa. Thế lực Liệt Thiên Kiếm Tông rót vào Tuyết Châu, học viện Thanh Bình không cách nào với chống lại được.

Thấy biểu tình của Phương Tiêu An và Lục Hùng Phi, trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm không còn chút nghi ngờ nào nữa.

Hàn Dưỡng Kiếm cười ha ha nói:

- Được, rất tốt, Đường Phật Lệ, ngươi làm rất tốt. Yên tâm, chuyện bản tọa đáp ứng ngươi, nhất định sẽ thực hiện. Vào lúc bình minh, ngươi chính là chưởng môn nhân Vấn Kiếm Tông. A, được rồi, vậy còn Lý Kiếm Ý thì sao? Hắn chưa chết sao?

Nghe thấy Hàn Dưỡng Kiếm nói vậy, trên mặt Đường Phật Lệ hiện ra vẻ hưng phấn, dường như cực kỳ hài lòng.

Hắn vội vàng cảm ơn một hồi, mới nói:

- Hàn đại nhân, thực lực Lý Kiếm Ý chỉ tương đương với ta mà thôi, không cần lo lắng. Đến lúc đó Hàn đại nhân ngài tự mình ra tay, giết chết hắn. Đó chính là một công lớn, báo lên Liệt Thiên Kiếm Tông, nhất định sẽ nhận được trọng thưởng. Tất cả công lao đều thuộc về Hàn đại nhân ngài.

Hàn Dưỡng Kiếm thoáng ngẩn người. Nhưng ngay sau đó, hắn hết sức hài lòng gật đầu nói:

- Được, khó có được người như ngươi, làm tất cả đều suy nghĩ cho bản tọa. Ngươi yên tâm, bản tọa tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

Đường Phật Lệ mừng rỡ, liền nói:

- Đa tạ Hàn đại nhân, Đường mỗ nhất định sẽ cúc cung tận tụy, hiệp trợ Hàn đại nhân bình định Vấn Kiếm Tông, nắm giữ tất cả ở lòng bàn tay.

- Đúng.

Hàn Dưỡng Kiếm gật đầu, vỗ vào vai Đường Phật Lệ, nói:

- Bắt đầu hành động. Vào lúc hừng đông ngày mai, ngươi chính là chưởng môn nhân tông môn này.

….

- Là ngươi sao?

Đinh Hạo có chút kinh ngạc.

Bởi vì người xuất hiện ở hắc ám trong hành lang, lại có thể không phải là chí cường giả hai tộc Tống Khuyết hoặc là Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng. Mà là người Đinh Hạo trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.

Đó chính là Mục Thiên Dưỡng, người có bản lĩnh cao cường của học viện Thanh Bình.

Lúc này vị đối thủ trong số mệnh của Đinh Hạo có chút chật vật. Trên người hắn có không ít vết thương, sắc mặt ảm đạm. Hiển nhiên hắn đã từng trải một phen khổ chiến, mi trắng tóc bạc rối bời. Chỉ có điều ánh mắt hắn vẫn vô cùng sắc bén. Trong nháy mắt khi vừa hiện thân ở trong hành lang tối tăm, hắn vẫn duy trì cảnh giác cực độ. Mãi cho đến khi phát hiện ra hoàn cảnh chung quanh, hắn mới thoáng thở phào một tiếng.

Chỉ có điều con ngươi của hắn lập tức co lại.

Bởi vì cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của Đinh Hạo.

Trong chớp nhoáng này, bốn ánh mắt nhìn nhau, trong không khí bạo phát ra rất nhiều tia lửa vô hình.

Cuối cùng hai người đều chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không có bất kỳ giao lưu nào khác.

Mục Thiên Dưỡng ngồi trên mặt đất, bắt đầu điều dưỡng vận khí, giành giật từng giây để khôi phục thực lực, trị liệu vết thương trên người. Thật vất vả từ trong thế giới huyễn cảnh sống sót đi ra. Hiện tại đã đến thời khắc cuối cùng, hắn phải điều chỉnh trạng thái chuẩn bị tiến vào di chỉ thần bí.

Mục Thiên Dưỡng hoàn toàn không lo lắng Đinh Hạo sẽ nhân cơ hội đánh lén. Bởi vì hắn thật sự hiểu rất rõ tính cách và sự kiêu ngạo Đinh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.