Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 710: Chương 710: Một vấn đề cuối cùng




Nếu như không bị thù hận che hai mắt, có thể tưởng tượng ra được, Đường Phật Lệ, con rối chưởng môn này vì bảo toàn lớn nhất cho tông môn và lực lượng của tông môn, đã phải trả giá lớn thế nào.

Đường Phật Lệ ngẩn người, khóe mắt lại có phần ẩm ướt.

Hắn vốn đã làm chuẩn bị tinh thần sẽ thân bại danh liệt mà chết, vĩnh viễn rơi vào địa ngục Diêm La, nhưng không nghĩ tới người hẳn phải giết chết mình lại tín nhiệm mình như vậy!

Cái từ tín nhiệm này, hiện tại đối với hắnlà một loại hy vọng xa vời mà hắn không dám tưởng tượng đến.

Nhưng hắn thật sự đã nhận được.

- Tốt, tốt lắm. Đinh Hạo, ngươi rất giỏi.

Đường Phật Lệ vui mừng gật đầu, sau đó lẳng lặng nói:

- Cuối cùng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.

- Cái gì?

Đinh Hạo sửng sốt.

- Kế tiếp, Liệt Thiên Kiếm Tông sẽ trả thù, ngươi có thể ứng phó được không?

Thần sắc Đường Phật Lệ có phần khẩn trương hỏi.

Trong lòng Đinh Hạo thoáng tính toán một chút, nói:

- Ta cam đoan với sư huynh, nửa năm sau, trên đời này sẽ không còn Liệt Thiên Kiếm Tông tồn tại.

Trong mắt Đường Phật Lệ lập tức sáng ngời, há hốc miệng. Hiển nhiên hắn đã bị chấn động trước đáp án này.

Sau một hồi sửng sốt, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười tới mức thở không được. Cuối cùng hắn trực tiếp vỗ sàn nhà, ôm bụng cười to.

Từng một lát, hắn mới thu tiếng cười.

- Được được, ta yên tâm... Được rồi, Đinh Hạo, những đệ tử lựa chọn đi theo ta, ta đã thông qua truyền tống trận đưa bọn họ đi. Có lẽ ta già thật rồi, ta không muốn lại nhìn thấy đệ tử tông môn chảy máu. Ngươi hãy bỏ qua cho bọn họ! Tuy rằng bọn họ đưa ra lựa chọn sai lầm, nhưng không thật sự làm điều gì nguy hại tới tông môn...

Đường Phật Lệ thấp giọng nói.

Đinh Hạo nhớ tới mấy trận pháp truyền tống biến mất ở trước đại điện chưởng môn, khẽ gật đầu.

- Ha ha, được, hiện tại ngươi biết chân tướng, tất cả đều đã rõ ràng, vậy nhanh ra tay đi. Đánh chết ta, lấy công đạo cho các đệ tử tông môn chờ ở bên ngoài. Chuyện này phải vẽ một dấu chấm tròn viên mãn. Một kỷ nguyên mới, cuối cùng cũng phải mở ra. Vấn Kiếm Tông mới sinh, không cần một tội nhân trên người dính vết nhơ.

Đường Phật Lệ xúc động nói.

Đinh Hạo lắc đầu.

- Sư huynh hẳn phải nhận được sự tôn sùng và sinh quang của toàn bộ tông môn. Ta sẽ giải thích rõ ràng với mọi người về tất cả những điều này.

Giọng nói của Đinh Hạo cực kỳ kiên định.

Đường Phật Lệ mỉm cười lắc đầu:

- Đinh Hạo, ngươi không hiểu, sứ mạng của ta đã hoàn thành, cũng nhìn thấy hy vọng tông môn được phục hưng, chết cũng không tiếc. Ngươi động thủ đi.

- Không thể được.

Đinh Hạo kiên định lắc đầu:

- Làm vậy là không công bằng với sư huynh.

- Ha ha ha ha...

Đường Phật Lệ bỗng nhiên đứng dậy, cười ha ha:

- Thối lắm, Đường Phật Lệ ta đâu phải là loại người thích mua danh chuộc tiếng. Đại trượng phu trên đời, không cầu tất cả mọi thứ trên đời, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Cái gì mà có công bằng hay không. Lẽ nào ta làm tất cả những điều này, chỉ vì hưởng thụ hoa tươi và những tiếng vỗ tay vô nghĩa kia sao?

- Nhưng...

Đinh Hạo còn muốn nói gì nữa.

- Không cần nói nữa.

Đường Phật Lệ nói năng rất có khí phách:

- Ngươi không ra tay, ta tự mình động thủ.

Lời còn chưa dứt.

Ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang lên. Máu tươi chợt từ trong thân thể Đường Phật Lệ nổ mạnh bắn ra. Trong nháy mắt, hắn liền trở thành một người máu.

Đinh Hạo kinh hãi. Thân hình hắn chợt lóe lên, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Đường Phật Lệ. Hắn đưa một tay đỡ lấy Đường Phật Lệ.

Nhưng khi muốn trị liệu, Đinh Hạo mới phát hiện trong nháy mắt Đường Phật Lệ đã tự mình đánh nát tim mạch và đan điền của mình. Hắn đã đánh tan hết tất cả tu vi. Thậm chí ngay cả thần hồn của hắn cũng đã bị hắn tự mình nghiền nát. Đinh Hạo hiện tại đã không có khả năng xoay chuyển được tình thế này nữa.

- Tại sao sư huynh lại phải làm như vậy...

Đinh Hạo không ngừng đưa huyền khí vào, giữ lại tính mạng cho Đường Phật Lệ trước.

- Ha ha, ta đã từng nói với ngươi, hiện tại sứ mạng của ta đã hoàn thành... Vấn Kiếm Tông không cần có một người trên người lại có vết nhơ như vậy... Bất luận thế nào, ta cũng đã từng tự tay... Tự tay chém giết các trưởng lão và đệ tử của tông môn. Ta chắc chắn không có cách nào tiếp tục tồn tại ở trong tông môn được nữa...

Khóe miệng Đường Phật Lệ có vết máu tràn ra ngoài. Hắn nói một cách đứt quãng.

Đinh Hạo còn muốn nói điều gì, Đường Phật Lệ lại giành nói:

- Được rồi, Đinh Hạo, ngươi hãy nghe ta nói. Sau khi ta chết, để tất cả chôn vùi trong cát bụi. Cái gọi là chân tướng, vĩnh viễn không nên để cho người khác biết. Bây giờ ngươi đã là thần trong tông môn, thần trên muôn người, cũng không cần có vết nhơ. Cho dù ngươi lấy uy vọng của mình hiện nay, cứng rắn giải thích tất cả với mọi người, vẫn sẽ có người nghi vấn. Ta không thể vì mình, khiến trên người ngươi cũng dính vết nhơ. Ngươi được Kiếm Y và sư thúc Thanh Sam toàn lực bồi dưỡng, cứ đứng lên quản lý tông môn là được...

Đinh Hạo cũng không nhịn được, lệ rơi đầy mặt.

Đây là loại tình cảm che chở tông môn chí cao vô thượng.

Đám người giống như Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ và Khí Thanh Sam, gần như suốt đời đều ở trong Vấn Kiếm Tông, cả đời đều hết lòng lo lắng cho Vấn Kiếm Tông. Cho dù chết, bọn họ cũng suy nghi cho tông môn. Điều này gần như là sự ngu trung. Trong lòng Đinh Hạo hiểu rất rõ, cho dù mình xuyên qua nhận được tư duy quan niệm từ kiếp trước hun đúc mình cũng không thể hiểu được, nhưng lại phải tôn trọng.

- Ta... muốn đi gặp hai vị kia. Ha hả, hai gia hỏa ích kỷ bọn họ, hẳn là dưới đất đã không chờ được nữa rồi.

Sức sống trong cơ thể Đường Phật Lệ đã dần dần đứt quãng. Trên mặt hắn, một nụ cười hài lòng chậm rãi đọng lại:

- Chờ khi gặp được bọn họ, ta nhất định phải trêu đùa một hồi, sau đó mới chậm rãi nói vè chuyện đã xảy ra. Được lắm... rất tốt. Cho bọn họ tức một hồi, hắc hắc...

Lời nói vừa dứt, Đường Phật Lệ trên mặt mang theo nụ cười mỉm mất đi.

Đinh Hạo ôm thân thể vị trưởng giả này trong lòng, cảm nhận được hắn đang từ từ lạnh dần, trong lòng cũng không biết đang cảm thấy thế nào nữa. Ở trước mặt những trưởng giả chết đi, lần đầu tiên hắn cảm giác được mình quá nhỏ bé.

- Xin lỗi, Đường sư huynh, ta thật sự không thể đáp ứng yêu cầu của sư huynh. Ta không thể để cho một vị vĩ đại nhất tông môn đứng đầu Vấn Hình Đường, trên lưng mang danh xấu mà chết được. Ta không phải là thần của Vấn Kiếm Tông. Các người mới là thần. Ta sẽ để cho tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông hiểu rõ, tông môn sẽ tiếp tục tồn tại như thế nào...

Đinh Hạo thì thào tự nói.

Một luồng ánh sáng mặt trời từ cửa sổ trên đỉnh đại điện chiếu vào, rót vào một chút sức sống và ánh sáng cho đại điện âm u lạnh lẽo như băng,.

Đinh Hạo đem thi thể Đường Phật Lệ, chậm rãi chôn cất, lại tạm thời giữ lại tín vật chưởng môn.

Làm xong tất cả những điều này, hắn chậm rãi đi ra khỏi đại điện chưởng môn, đứng ở trên bậc thang trước cửa, nhìn xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.