Điền Năng lùn khỏe ngơ ngác nhìn Đinh Hạo, trong phút chốc không phản ứng lại.
- Ngươi . . . Đừng khinh người quá đáng!
Mặt Điền Năng lùn khỏe đỏ rực, sỉ nhục quá lớn làm gã tức xì khói. Đúng là quá đáng, kêu con tôm cảnh giới Đại Tông Sư cảnh tát mặt gã? Rõ ràng là cố ý nhục nhã chính mình.
Đinh Hạo cười châm chọc:
- Như thế nào? Cảm thấy nhục nhã? Lúc ngươi đánh hắn sao không có cảm thấy đây là khinh người quá đáng? Nếu không muốn chịu nhục như vậy thì tự sát đi, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi chết rồi ta tuyệt đối sẽ không làm nhục xác ngươi.
- Ta . . . Ngươi . . .
Ngải Thanh ngây người, còn lâu gã mới tự sát, người càng tham lam càng sợ chết.
Đinh Hạo cười như ác ma:
- Ngươi thấy không? Ta đã cho cơ hội nhưng ngươi luyến tiếc chết, xem ra ngươi không phải kiếm sĩ cao thượng chính trực gì. Mau đưa mặt ra cho bằng hữu của ta tát, nếu dám phản kháng . . . Ta nói rồi, ta có cỡ một trăm cách khiến ngươi sống không được, chết không xong.
Ngải Thanh cắn răng cúi đầu.
Mặt Điền Năng lùn khỏe hiện lên vẻ dữ tợn.
Điền Năng lùn khỏe biết dù hôm nay gã không tát Ngải Thanh thì đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông ngang ngược kiêu ngạo âm độc sẽ không nhớ ơn. Điền Năng lùn khỏe nghĩ lại lúc trước chịu nhục nhã, cảm giác gò má còn đau nhức. Điền Năng lùn khỏe gan bé cắn răng giơ tay lên không lưu tình tát mặt Ngải Thanh mấy cái.
Điền Năng lùn khỏe tát Ngải Thanh không phải vì trả thù.
Điền Năng lùn khỏe làm như vậy vì biểu thị với Đinh Hạo rằng gã mãi mãi đứng về phía hắn.
Trong tiếng tát tai vang dội, Ngải Thanh tan vỡ.
Vách tường tâm lý hoàn toàn vỡ vụn.
Lúc Điền Năng lùn khỏe ra khỏi lều tâm cực kỳ kích động.
Cái này xem như Điền Năng lùn khỏe liều mạng, dưới tình huống đó tát đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông, Điền Năng lùn khỏe khâm phục lòng can đảm của mình. Muốn trách thì trách Ngải Thanh quá vênh váo bá đạo, ngay từ đầu đã buộc người vào đường cùng, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.
Nói thật là nếu không phải Điền Năng lùn khỏe thấy Đinh Hạo giữ lại mạng Ngải Thanh cần dùng thì gã rất muốn một kiếm giết gã, coi như kéo đệm lưng chết chung.
* * *
Rèm thả xuống, trong lều chỉ còn lại Đinh Hạo, Ngải Thanh.
Mặt Ngải Thanh sưng thành đầu heo, cái tím cái xanh như trái đào chín rơi xuống đất. Ngải Thanh không còn vẻ kiêu căng như trước, ánh mắt kính sợ, hãi hùng nhìn Đinh Hạo. Đến lúc này Ngải Thanh đã hoàn toàn tan vỡ, gã tin tưởng tên mặt trắng nhỏ này dám giết gã.
Đinh Hạo rất vừa lòng hiệu quả này.
Đinh Hạo không phải kẻ bạo ngược, hắn đối xử với Ngải Thanh như vậy một mặt vì để Điền Năng lùn khỏe trút giận, dù sao gã là người của hắn, nếu cứ để gã chịu thiệt, nhẫn nhịn sẽ làm năm người hầu Phong Châu lạnh lòng. Mặt khác Đinh Hạo muốn mượn cách này đánh nát cảm giác ưu việt đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông của Ngải Thanh. Mặt bị người ta tát sưng phù thì còn gì để kiêu ngạo nữa?
Sự thật chứng minh Đinh Hạo làm như vậy rất có hiệu quả.
Đối với kẻ kiêu căng, cứng đầu chỉ cần ngươi biểu hiện càng kiêu căng, cứng rắn hơn là hắn sẽ gục ngay.
Ngải Thanh bị đánh gãy răng, miệng hở gió cuống quýt đáp mỗi một vấn đề Đinh Hạo nêu ra, thái độ cực kỳ phối hợp, biết gì nói nấy, không dám qua loa giả bộ.
Đinh Hạo vừa hỏi vừa dùng thần thức quan sát tnh thần Ngải Thanh dao động, cơ bản khẳng định tiểu tử nay bị đánh xong toàn nói thật.
Theo lời Ngải Thanh thì Liệt Thiên Kiếm Tông có bắt một vài đệ tử tông môn Bắc vực, khoảng bảy người, nhốt trong tù nước ngầm trong tòa binh trạm cổ thành. Nhưng chuyện này không phải Ngải Thanh phụ trách nên gã không biết ai bị bắt, không thể hình dung mặt mày bảy đệ tử Bắc vực đó. Lý do tại sao phải bắt các đệ tử tông môn khác thì Ngải Thanh cứ bảo là không biết, gã chỉ nói Liệt Thiên Kiếm Tông vào chiến trường bách thánh là có kế hoạch quan trọng, rất bí hiểm. Trừ vài người cao tầng biếtra, giống Ngải Thanh địa vị hạ tầng chỉ nghe theo mệnh lệnh làm việc, không biết tình hình nội bộ.
Ngải Thanh đáng thương nói:
- Mấy lời ta nói là thật, ngươi phải tin tưởng ta!
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Vậy tốt, ngươi nói đi, nhà tù nước ngầm ở đâu? Có mấy thủ vệ?
Ngải Thanh nói:
- Cái này . . . Ta cũng không biết.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Ngươi nghĩ ta không giết ngươi?
Ngải Thanh sợ hãi toàn thân run run, vội vàng giải thích:
- Không không không, ta là thật sự không biết, ta chỉ phụ trách phòng ngự vòng ngoài tòa binh trạm cổ thành . . .
Đinh Hạo thấy dáng vẻ Ngải Thanh không giống giả bộ, xem ra thật sự không biết.
Nói thật là Đinh Hạo không cần biết Liệt Thiên Kiếm Tông làm hoạt động gì mờ ám, chiến dịch liên quan đến Kiếm Châu, thậm chí các đại tông môn Bắc vực không dính gì đến hắn. Nhưng người bị nhốt trong nhà tù nước ngầm rốt cuộc là đệ tử Vấn Kiếm tông nào thì Đinh Hạo cần phải tìm hiểu rõ ràng, tìm cách cứu ra.
Đinh Hạo hỏi:
- Ai biết tình huống phòng vệ nhà tù nước ngầm? Có phải là nam nhân mặc áo trắng râu xồm không?
Ngải Thanh gật đầu như gà mổ thóc đáp ngay:
- Đúng đúng đúng, chắc chắn Đoàn sư huynh biết, người đi hỏi hắn đi!
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Ta hỏi hắn chịu nói không? Làm phiền ngươi đi một chuyến.
Đinh Hạo nói xong chợt chỉ vào trán Ngải Thanh, một luồng cực âm ngục băng huyền khí bạc chớp mắt xâm nhập vào huyệt khiếu trong não.
Đinh Hạo tiếp tục bảo:
- Ta đã gieo cấm chế trong thiên quyết huyệt khiếu của ngươi, làm theo lời ta nói sẽ không chết, nếu giở trò . . . Ngươi nên biết có hậu quả gì. Thủ đoạn của Diệt Tuyệt Kiếm Tông ta dù Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sư huynh ngươi có nghịch thiên cũng không thể phá giải. Ta chỉ cần động ý niệm là đầu người sẽ nổ ngay.
Đinh Hạo đang nói dóc.
Đinh Hạo không biết Diệt Tuyệt Kiếm Tông là môn phái gì, thấy Ngải Thanh sợ hãi Diệt Tuyệt Kiếm Tông thì hắn không ngại mượn tên.
Ngải Thanh cảm thấy có hơi thở lạnh thấu xương chiếm cứ thiên quyết huyệt khiếu trong đỉnh đầu, nó như quả bom hẹn giờ tùy thời sẽ nổ. Ngải Thanh biết Đinh Hạo không nói xạo, lòng thầm kêu khổ. Ngải Thanh không dám phản kháng, vội vàng gật đầu.
Đinh Hạo dặn dò Ngải Thanh chút chuyện, lau đi vết thương trên mặt gã rồi thả ra ngoài.
* * *
- Hạo ca thả hắn đi?
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm hơi lo lắng hỏi:
- Tiểu tử này là đồ xấu xa, không đáng tin.
Đinh Hạo không hề lo lắng nói:
- Không sao, người càng tham lam càng thô bạo thì càng sợ chết, không có tin tưởng tuyệt đối thì hắn không dám rục rịch.
Đinh Hạo không muốn xung đột với người Liệt Thiên Kiếm Tông, không phải không đấu lại mà là không thích gây chuyện. Nếu không thể giải quyết hòa bình thì Đinh Hạo không ngại đánh nhau, đặc biệt là trong tòa binh trạm cổ thành thế này hắn càng tin chắc hơn.
Lý Đình khỉ ốm hơi lo lắng nói:
- Nhưng môn quy Liệt Thiên Kiếm Tông rất nghiêm ngặt, ít có đệ tử nào dám làm chuyện trái lợi ích tông môn. Chỉ sợ tiểu tử này sợ môn quy bán đứng chúng ta.
Đinh Hạo mỉm cười không nói.