Lần này mọi người cảm thấy có điều lạ.
Một tán tu mặt trắng bệch hỏi:
- Nơi này . . . Có phải là địa ngục không? Chẳng lẽ chúng ta bị truyền tống đến địa ngục?
Một tán tu vạm vỡ khác mắng:
- Đừng nói bậy bạ, làm gì có địa ngục? Chúng ta là người sống sao có thể bị đưa đi địa ngục? Chỗ này không có đầu trâu mặt ngựa, cũng không có Diêm La phán quan.
Tuy nhiên vẻ mặt tán tu vạm vỡ sợ hãi, hiển nhiên trong lòng gã cũng lo sợ.
Không khí áp lực nặng nề bao phủ lòng mọi người.
- Ta nghĩ có lẽ chúng ta bị truyền tống vào ảo trận minh văn.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện chưa từng nói chuyện chậm rãi nói:
- Trên đường đi ta quan sát địa hình con đường, cửa hàng hai bên, ở mặt ngoài dường như thay đổi nhưng thật ra nhiều nơi giống nhau. Ví dụ tiệm binh khí bên cạnh chúng ta, tuy lúc trước nó không có biển hiệu nhưng cách sắp xếp, trang trí bên trong từng xuất hiện nhiều lần.
Đinh Hạo ngẩn người, hắn đi vào trong cửa hàng vũ khí quan sát kỹ, bước ra, gật đầu.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín nói đúng.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Mấy người khác cẩn thận quan sát, lao nhao ồn ào nói ra điểm nghi ngờ trong lòng mình.
Đám người dần hiểu bọn họ thật sự rơi vào minh văn ảo trận cực kỳ cao, quỷ vực hư không này không lớn như vậy mà do minh văn ảo trận đánh lừa tai mắt của mọi người. Có lẽ bọn họ chỉ đi lòng vòng mấy trăm dặm.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín liếc từng khuôn mặt, nói:
- Trừ phi là cảnh giới minh văn sư thất giai mới sắp đặt ra minh văn ảo trận sống động như thật thế này. trận pháp minh văn sư thất giai thì với thực lực của chúng ta không thể cứng rắn xông ra, trừ phi trong số chúng ta có người là minh văn sư.
Đám người lắc đầu.
Các tán tu không có sư thừa môn phái, chỉ tự mình lần mò. Có lẽ thực lực của tán tu tạm được nhưng không thể làm minh văn sư. Nữ đệ tử ký danh ni cô Thái Hư phái, các đệ tử ký danh Trảm Nhật thành thì một người nổi tiếng kỹ pháp phất trần khinh công, người kia nổi danh đao pháp, không phải tông phái minh văn.
- Nếu vậy thì chúng ta đành bàn bạc thật kỹ.
Đinh Hạo cao giọng nói:
- Cứ đi lung tung thì không thể thoát khỏi, hay là tạm nghỉ ngơi. Ta nghĩ bây giờ các đại môn phái ở bên ngoài cũng biết chuyện xảy ra nơi đây, sẽ có cao thủ đến cứu chúng ta.
- Hừ! Ngồi chờ chết? Ta không ngu như vậy!
Hình như Cuồng Nhân Lữ Cuồng luôn gai mắt Đinh Hạo, cười lạnh phủ quyết đề nghị của hắn. Không biết Cuồng Nhân Lữ Cuồng nói gì với mấy tán tu bên cạnh, bốn, năm người tách khỏi đội rời đi.
Đinh Hạo muốn ngăn lại nhưng bị Mộ Dung Yên Chức giật tay áo, lắc đầu.
Tiếp theo có năm, sáu tán tu tự hào thực lực không tầm thường không muốn ở lại, bọn họ muốn tiếp tục tìm kiếm. Vẻ mặt các tán tu này không có gì là lo lắng, chắc xem chỗ này là góc ẩn khuất nào đó trong di tích thượng cổ, muốn tìm ra kho báu, bí tịch. Bọn họ đã bị lòng tham che mờ mắt.
Các nữ ni Thái Hư phái ở lại.
Các thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp tuy mặc áo tu, cạo tóc nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, như chim sẻ líu ríu, hoạt bát đáng yêu. Các thiếu nữ tò mò nhìn đám người Đinh Hạo, thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Đao Khuynh Thành. Một thiếu nữ thanh nhã, khí chất xuất trần như tiên dẫn dắt các nữ ni ở lại.
Các thiếu niên đao khách áo lam Trảm Nhật thành thì theo Đao Khuynh Thành dẫn đầu đều ở lại.
Đoàn người có ba mươi lăm người, tìm khách sạn trống bên đường tạm cư ngụ.
Mọi người bày cạm bẫy quanh khách sạn, chia vài tốp tuần tra, những người khác đi vào phòng nghỉ ngơi.
Mệt nhọc thời gian dài lại sợ hãi, hết hồn, nhiều người vừa vào phòng liền thấy mệt đi ngủ, dưỡng sức.
Đinh Hạo quay về phòng mình. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu buồn ngủ nhảy lên giường thiếp đi, Đinh Hạo thì không hề thấy mệt.
Nếu nơi này là trận pháp minh văn thì Đinh Hạo không quá lo.
Bởi vì Kiếm Tổ trong đầu Đinh Hạo là một chuyên gia minh văn, chắc chắn đã nhìn thấu hư ảo. Đinh Hạo lại thử liên hệ với lão quái vật.
Kiếm Tổ vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử, đừng lo. Ta nói rồi, đây là cơ duyên của ngươi, cứ bình tĩnh. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, chúng ta sẽ cho ngươi biết nên làm gì.
Đinh Hạo không yên tâm, hỏi:
- Rốt cuộc là sao? Bây giờ chúng ta còn ở trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch không?
Kiếm Tổ mỉm cười nói:
- Đương niên là còn. Lâm Tín nói đúng, chỗ này là minh văn ảo trận. Hì hì, tuy là ảo trận bát giai nhưng chưa đáng vào mắt lão tử. Hì hì, yên tâm đi, có chúng ta đây.
Sau đó Kiếm Tổ im lặng, dường như bạn rộn chuẩn bị cái gì.
Ảo trận bát giai?
Đinh Hạo giật nảy mình, không ngờ chỗ này là ảo trận bát giai, vượt xa mọi người dự đoán.
Chỉ minh văn sư bát giai mới bày ra ảo trận minh văn bát giai được. Thực lực minh văn sư bát giai tương đương với cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh. Theo Đinh Hạo được biết, chín môn phái trong Tuyết Châu to lớn bây giờ không có cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh, quá đáng sợ.
Đinh Hạo càng nghĩ càng không thấy có cách gì hay, hắn đành đặt hy vọng vào hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.
Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, ôn nhuận thập nhị chính kinh thủ thiếu âm đệ nhất kinh huyệt khiếu thứ bảy thiếu xung, nắm chặt thời gian tăng cao thực lực.
Sau khi Đinh Hạo ôn nhuậ thiếu xung xong lại lĩnh ngộ đao ý và kiếm ý.
Thời gian dài như vậy Đinh Hạo chưa lộ ra thành tựu về đao ý và kiếm ý, bởi vì lĩnh ngộ hai tuyệt kỹ này còn ở mức nửa hiểu nửa không, chẳng thể đột phá chạm vào chân lý sau bình ảnh. Lại thêm đao ý và kiếm ý là đòn sát thủ để Đinh Hạo đối kháng với Mục Thiên Dưỡng, hắn không muốn ra quá sớm, chỉ âm thầm tu luyện.
Mỗi ngày Đinh Hạo sẽ tốn hai canh giờ đột phá đao ý và kiếm ý.
Tiếc rằng tiến bộ rất chậm, không như Đinh Hạo mong đợi.
Hôm nay cũng vậy. Sau hai canh giờ, Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra. Đinh Hạo cảm giác lĩnh ngộ 'ý' lại sâu mấy phần nhưng cách nắm giữ đao ý và kiếm ý hoàn toàn còn có một khoảng cách xa, cảm giác như nhìn núi ngựa chạy đứt hơi.
May mắn tâm tình của Đinh Hạo bình tĩnh, không nóng nảy sốt ruột, không có nóng lòng cầu tiến. Hai canh giờ sau Đinh Hạo không rối rắm về đao ý và kiếm ý nữa.