Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 685: Chương 685: Sao không dám?




- Đúng vậy. Nhưng thật ra ta cảm thấy, con người sắt đá như Triệu Tinh Thành, tuy rằng thực lực tư chất bình thường, nhưng chỉ bằng vào lòng trung thành và tận tâm của hắn đối với Vấn Kiếm Tông, đủ xứng với một gốc Thần Dược Vương kia!

- Không chỉ đơn giản như vậy đâu. Đao Cuồng Kiếm Si tiện tay liền lấy ra một gốc Thần Dược Vương như vậy, nói rõ trong tay hắn còn có rất nhiều thần tài bảo dược càng nghịch thiên hơn... Trời ạ, hắn ở trong chiến trường Bách Thánh, rốt cuộc đã nhận được cơ duyên gì vậy? Sẽ không phải thật sự đào được vườn thuốc thần linh trong truyền thuyết ra chứ?

Mọi người trong quảng trường Chiến Thần đều sợ tới ngây người.

Mùi thuốc này thấm vào ruột gan, chỉ cần thoáng ngửi đã cảm thấy thần thanh khí sảng.

Rất nhiều người đều kinh ngạc phát hiện, sau khi ngửi được mùi thuốc này, huyền khí bình cảnh ngừng trệ nhiều năm, hình như mơ hồ có xu hướng buông lỏng. Một vài người tâm tư cơ trí không khỏi liên tục hít thở, tranh thủ hít thêm vài lần mùi thuốc này. Dù sao cũng là mùi của Thần Dược Vương, cho dù là cả đời, cũng chỉ khả năng có được một lần như vậy.

Đinh Hạo phóng ra một tia lực lượng, trực tiếp biến một gốc Tạo Hóa Tiên Lan này thành bột. Sau đó hắn lấy ra một chút máu của Triệu Tinh Thành trộn lẫn vào trong đó. Hắn sử dụng thủ pháp đặc biệt, cẩn thận lau lên trên lớp xương bị cháy đen của Triệu Tinh Thành.

Trong nháy mắt tiếp theo, kỳ tích phát sinh.

Chất lỏng thần dược màu hồng xanh này trong nháy mắt vừa bám vào xương, đã bắt đầu có chuyển biến rất nhỏ. Nhưng dùng mắt thường, mọi người có thể thấy được xương trắng vốn bị cháy đen rất nhanh trở nên trong suốt như ngọc. Tiếp đó máu được trộn lẫn vào chất lỏng chậm rãi hóa thành từng tơ máu, lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng hóa thành từng mạch máu chuyển động, điên cuồng sinh trưởng...

Trong thời gian chưa đầy một nén nhang, vị trí phía dưới đầu gối Triệu Tinh Thành lại một lần nữa sinh trưởng ra.

Tất cả mọi người đến hít một hơi lạnh.

Cảnh tượng như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đinh Hạo cũng có chút kinh ngạc.

Căn cứ vào những lời Đao Tổ và Kiếm Tổ truyền thụ lại, Tạo Hóa Tiên Lan thực sự có khả năng kỳ diệu khiến thịt xương chết sống lại. Nhưng hắn thật sự không ngờ được, loại thảo dược này lại có thể thần kỳ như vậy. Quả thực có thể nói là thần tích.

Vẻ mặt Triệu Tinh Thành từ khó có thể tin, trở nên mơ mơ màng màng. Sau đó hắn dậm chân, cuối cùng hưng phấn lớn rống lên. Mặc dù sẵn lòng chịu chết vì tông môn, nhưng không người nào nguyện ý thật sự biến thành một người tàn phế. Sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan, mới có thể cảm giác được sự quan trọng của tính mạng và sức khỏe.

- Đa tạ Đinh sư huynh!

Triệu Tinh Thành mừng đến chảy nước mắt.

Đinh Hạo vỗ vai hắn, không nói gì.

Một gốc Tạo Hóa Tiên Lan vạn năm hiệu quả không chỉ dừng lại ở đây. Ngoài dược tính cực kỳ thâm ảo, nếu không cũng không cách nào được đặt tên với hai chữ “tạo hóa”.

Đinh Hạo dùng cả gốc Thần Dược Vương này vào thân thể Triệu Tinh Thành, dược tính còn có thể lặng lẽ thay đổi thể chất và thiên phú của Triệu Tinh Thành.

Sau này chỉ cần chuyên cần khổ luyện, sớm hay muộn cũn có một ngày, Triệu Tinh Thành có thể nhảy vọt tiến vào hàng vũ cưởng giả võ đạo đỉnh phong tại Tuyết Châu.

- Lão tặc, ngươi còn gì để nói nữa?

Đinh Hạo đi tới phía trước vết chân lõm xuống cực lớn, nhìn Lục Hùng Phi nói.

Vị đệ nhất cao thủ võ đạo Nhân tộc Tuyết Châu ngày xưa, sắc mặt thê lương, biểu tình thay đổi trong nháy mắt, một hồi dữ tợn như ác quỷ, một hồi lại bi thương căm phẫn như con thú. Tất cả tâm tình biến hóa phức tạp. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.

Hắn cắn răng nói:

- Ha ha ha, ha ha, được, được, được lắm. Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Giang sơn thay đổi, tài tử xuất hiện. Lão phu hôm nay rốt cuộc đã rơi vào trong tay ngươi. Chỉ có điều Đinh Hạo ngươi cũng đừng đắc ý. Ngươi muốn báo thù sao? Không đơn giản như vậy đâu. Vấn Kiếm Tông bị tiêu diệt, có phần của cả tông môn siêu cấp ngoại châu tham dự vào trong đó. Ha ha, cho dù ngươi có thiên tư tuyệt thế thế nào đi nữa, ngươi có thể nắm được các tông môn siêu cấp đó sao?

- Chết đến nơi rồi, tốt nhất ngươi vẫn nên lo lắng một chút cho học viện Thanh Bình đã.

Đinh Hạo cười lạnh nói:

- Đáng tiếc cho một nơi võ đạo Nhân tộc đã truyền thừa mấy ngàn năm, lại có hành động vô sỉ như vậy. Xem ra cũng không cần thiết phải tồn tại ở trên thế giới này. Lão tặc, yên tâm đi. Trên đường xuống hoàng tuyền ngươi sẽ không cô đơn đâu. Ta sẽ đưa toàn bộ học viện Thanh Bình đi xuống âm tào địa phủ làm bạn cùng ngươi!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Hùng Phi nhất thời đại biến:

- Ngươi... Ngươi dám?

- Ha ha ha, vì sao ta lại không dám chứ?

Đinh Hạo cười nhạt.

- Ngươi... Nếu ngươi đã gây ra cuộc giết chóc lớn như vậy, Huyền Sương Thần Cung sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Lục Hùng Phi cả giận nói.

Đinh Hạo ngửa mặt lên trời cười to:

- Nếu Huyền Sương Thần Cung đã từng trơ mắt nhìn Vấn Kiếm Tông ta rơi vào trong tay giặc, vậy sẽ không đi quản chuyện của học viện Thanh Bình. Mọi chuyện đều có nhân quả. Ngươi cho rằng Huyền Sương Thần Cung thật sự sẽ phù hộ cho học viện Thanh Bình ngươi sao? Còn nữa...

Nói đến đây, Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ nói:

- Cho dù là Huyền Sương Thần Cung truy cứu, ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, xóa đi học viện Thanh Bình!

Lời còn chưa dứt.

- Ha hả, khẩu khí thật lớn. Tiểu tử, ngươi nghĩ ngươi là cái gì, lại dám bất kính đối với Huyền Sương Thần Cung như thế?

Một tiếng hét lớn truyền đến.

Mấy đạo kim quang từ cách đó không xa thoáng hiện, trong nháy mắt đã tới bên ngoài quảng trường Chiến Thần.

Mấy người này đều mặc kim khôi kim giáp, giống như chiến thần. Đó chính là Huyền Sương Thần Vệ trấn giữ ở Kính Hồ.

- Đinh Hạo, ngươi dám mở miệng cuồng ngôn như thế, thực sự không biết sống chết. Lập tức tháo bỏ cấm chế, thả người. Tất cả ân oán, đã có Huyền Sương Thần Cung cân nhắc quyết định. Không được vận dụng hình phạt riêng!

Một vị Huyền Sương Thần Vệ dẫn đầu vóc người khôi ngô, râu quai nón dài, sắc mặt hung ác, tức giận nói.

Người này chính là thông linh Huyền Sương Thần Vệ trấn giữ tại Tuyết Châu, tên là Phùng Siêu.

Nhìn qua những người này, trên mặt Lục Hùng Phi lộ vẻ vui nừng, hét to:

- Phùng thống lĩnh, ngài tới thật đúng lúc. Tên Đinh Hạo của Vấn Kiếm Tông này tàn sát cùng tộc, tội đáng chết vạn lần. Mau bắt lấy hắn!

Đinh Hạo cũng cười nhạt.

Hắn đưa tay vào trong hư không tìm kiếm. Một lực hút dồi dào tuôn trào ra, trong nháy mắt rút Lục Hùng Phi từ trong bùn đất ra. Bàn tay hắn nắm lấy cổ Lục Hùng Phi, nói rõ ràng từng câu từng chữ:

- Cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng đừng mơ tưởng cứu lấy mạng ngươi!

- Ngươi...

Lục Hùng Phi hoảng hốt.

- Ngươi cùng tôn nữ độc ác của ngươi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này cho ta!

Lời còn chưa dứt, một đám băng tuyết chợt xuất hiện ở trên bàn tay Đinh Hạo, trong nháy mắt biến vị đệ nhất cao thủ võ đạo Nhân tộc Tuyết Châu ngày xưa thành một cột băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.