Thần Mục Yêu Vương cảm thấy áp lực bông tăng lên, lão không thể không dốc hết sức.
Biểu tình Thần Mục Yêu Vương nghiêm túc lên, thúc giục yêu khí. Yêu khí đen như mực lan tràn, nhị hồ nở rộ ánh sáng vàng. Ánh sáng vặn vẹo bên người Thần Mục Yêu Vương, thân hình lão biến mơ hồ như nhìn qua sóng nước, vặn vẹo không ổn định.
Đinh Hạo cũng không rảnh rỗi.
Ngọn lửa trên ngón trỏ tay phải Đinh Hạo rực rỡ nóng cháy vô cùng, như chất lỏng vàng đậm đặc. Lấy không khí làm giấy, Đinh Hạo viết từng bút.
Bồ đề bản vô thụ.
Minh kính diệc phi đài.
Nguyên bản vô nhất vật.
Nơi nào nhạ trần ai.
Hai mươi chữ hình thành, dị tượng sinh ra trong không trung. Có tiếng Phật Đà ngâm xướng, phật quang sáng ngời, phật phù bay bay.
Càng kỳ dị là có từng pho tượng La Hán kim thân như ẩn như hiện, cánh hoa già lam vàng rơi xuống thân thể Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền bên dưới. Cuối cùng hai mươi đốm lửa minh văn chữ hán trước đó và hai mươi đốm lửa minh văn chữ hán sau sinh ra cộng minh kỳ dị. Mơ hồ thấy trên không trung có hai phật tượng to lớn mặt mũi mơ hồ xuất hiện. Với Phạn Âm Xướng của Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, phật khí cuồn cuộn phóng lên cao.
Có minh văn chữ hán gia cố, uy lực Phạn Âm Xướng tăng gấp vô số lần. Ánh sáng vàng giống như nước sôi đổ vào tuyết hòa tan khói đen lan tràn.
Băng!
Một tiếng khẽ vang.
Thần Mục Yêu Vương há to mồm, cúi đầu. Nhị hồ cổ xưa cũ kỹ đã đứt một dây đàn.
Khúc nhạc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt chưa đàn hết bài.
Tiếng nhị hồ ngừng lại.
Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền cũng ngừng ngâm xướng.
Đôi mắt nhắm chặt kiềm không được mở ra.
Đó là đôi mắt như thế nào? Mắt như thu thủy, trăng sáng trong suốt, trắng đen rõ ràng, như bông tuyết tinh khiết nhất trên đời lại như mặt trăng trong sáng nhất thiên địa, có thuần khiết của trẻ mới sinh. Bị ánh mắt đó nhìn, Đinh Hạo cảm giác linh hồn thăng hoa.
Mắt Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền rất kỳ lạ.
Lúc Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền nhắm mắt cho người cảm giác kiều diễm vô song, xinh đẹp không thua gì Lý Y Nhược, Tạ Giải Ngữ. Khi Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền mở mắt hì khí chất thay đổi, trở thành Bồ Tát không dính thế tục bụi trần, không nhuộm khói lửa trần gian,cao cao tại thượng, nhìn xuống thế tục, thần thánh thánh khiết, không thể xâm phạm.
Duyên Sinh Thần, Duyên Sinh Thánh Nữ ngồi một bên biến sắc mặt.
Bùm!
Duyên Sinh Thần vỗ xuống mặt bàn gỗ, bàn vỡ vụn thành bột bay trong không trung. Mặt Duyên Sinh Thần lộ vẻ tức giận, mắt sáng lóe tia sát ý.
Đinh Hạo nhạy bén bắt giữ đến tia sát ý.
Giác quan thứ bảy siêu nhạy khiến Đinh Hạo cảm giác rõ ràng lúc Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền mở mắt thì Duyên Sinh Thần nổi lên địch ý với hắn. Đó là địch ý khắc sâu trong xương, không chết không ngừng, Đinh Hạo như trở thành kẻ thù giết vợ cướp con của Duyên Sinh Thần.
Phản ứng của Duyên Sinh Thánh Nữ rất lạ.
Toàn thân Duyên Sinh Thánh Nữ phủ trong ánh sáng bạc mơ hồ, khẽ cười.
Thần Mục Yêu Vương khẽ thở dài:
- Tốt tốt tốt tốt, thật đúng là giang sơn lớn có nhiều người tài, mấy trăm năm tự đứng một phương.
Thần Mục Yêu Vương chậm rãi cất nhị hồ vào không gian trữ vật, cảm thán rằng:
- Đinh công đại tài khiến người khâm phục, chẳng ngờ ngươi tinh thông âm luật còn có tạo nghệ kinh thư phật gia cao thâm như vậy. Mấy trăm năm qua bổn tọa thấy nhiều tuấn kiệt nhân tộc nhưng Đinh công tử là người số một.
Đinh Hạo không nói chuyện.
Thật ra Đinh Hạo cũng không ngờ hai bài kinh kệ dùng cách minh văn chữ hán thi triển sẽ có dị tượng như vậy.
Đinh Hạo viết hai bài kinh kệ minh văn chữ hán này có lai lịch, một điển cố rất nổi tiếng.
Trong lịch sử cổ đại Trung quốc kiếp trước của Đinh Hạo, đệ tử phật gia Tổ Tuệ Năng đại sư lúc trẻ từng bái vào Hoàng Mai Hoàng Nhẫn đại sư, lúc ấy ngài chỉ là tiểu sa di giã gạo, tuy không biết chữ nhưng chỉ cần nghe khách ngâm Kim Cương Kinh đã hiểu phật lý. Sau này lúc Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn đại sư tuyển chọn người thừa kế từng ra lệnh các tăng nhân niệm kinh, xem ngộ tính của tất cả. Thần Tú hòa thượng viết phật kệ hành lang viện nam chính là câu 'Thân thị cây bồ đề, tâm như minh kính đài, thì thì cần lau, chớ sử nhạ trần ai' .
Bài phật kệ này khi đó các tăng nhìn thấy đều khen ngoại, khâm phục, cho rằng Thần Tú hòa thượng là truyền nhân của Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn.
Chỉ có Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn xem xong im lặng không nói.
Sau này Tuệ Năng bước ra khỏi đám người, niệm kệ 'Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, nguyên bản vô nhất vật, nơi nào nhạ trần ai'.
Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn vẫn im lặng, khi đó không ra đánh giá nào.
Nhưng ban đêm Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn lén kêu Tuệ Năng đến, truyền y bát phật gia, cà sa, phật ấn cho Tuệ Năng. Sau này Thần Tú hòa thượng ghen tý ngàn dặm truy sát Tuệ Năng. Tuệ Năng buộc phải mai danh ẩn tính mấy chục năm, sau này cơ duyên xảo hợp nổi danh ngút tài, trở thành cao tăng đại đứng Đệ tổ phật gia danh truyền thiên cổ.
Thần Tú hòa thượng và Tuệ Năng tổ sư tạo ra hai phật kệ cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử phật giáo cổ đại, đại biểu cho hai trào lưu phật giáo khác nhau. Bản thân Thần Tú hòa thượng là đại tăng rất tinh thông phật lý, nếu không phải tính cách không tốt, đạo đức xấu thì cũng coi như là một đại tông sư. Cho nên Thần Tú hòa thượng để lại phật kệ ẩn chứa phật lý vô cùng.
Lần đầu Đinh Hạo thi triển ra phật kệ như vậy.
Vốn Đinh Hạo chỉ muốn nhờ vào tác dụng đặc biệt của minh văn chữ hán chắc sẽ mang đến tác dụng gia có cho Phạn Âm Xướng của Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, hắn không ngờ sẽ sinh ra dị tượng như vậy, thật là nằm ngoài dự đoán. Phật kệ phát ra, uy lực trên cả Đinh Hạo và Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền hợp sức gấp mấy lần, hoàn toàn áp chế Thần Mục Yêu Vương và sinh ra chuyện kỳ diệu.
- Đinh công tử, Tiên Hoàng Đại Thánh cảm niệm ơn ngày xưa của ngươi nên không muốn đối địch, hôm nay bản tôn không làm khó ngươi, xin hãy rời đi.
Thần Mục Yêu Vương chậm rãi đứng dậy, yêu khí hùng hồn tuôn ra phóng lên cao như khói báo động, như cột như rồng che đyậ nửa bầu trời, mây đen kéo về.
Hốc mắt hõm vào như hố đen bỗng bắn ra tia sáng bạc như đốm lửa.