Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 157: Chương 157: Sau núi, Vô địch Huyền Vũ học viện




Không đợi Kiếm Tổ mở miệng Đao Tổ đã sốt ruột nói:

- Tiểu Đinh Tử, ngươi có còn nhớ hang động bí ẩn bí ẩn bên dưới vách núi khu bần dân rác không?

Kiếm Tổ bị cướp lời, khó chịu nói:

- Cha nó, bà điên lại cướp lời của lão tử!

Đao Tổ rất đắc ý:

- Ha ha ha ha ha ha! Tại ngươi phản ứng chậm, trách gì lão nương?

Đinh Hạo không xen vào hai lão già cô đơn nhiều năm đấu khẩu, mắt hắn sáng ngời chợt nhận ra thứ đã luôn bỏ qua. Trong hang động bí ẩn, cái hố đá hình vuông kia, những chất lỏng trắng bí ẩn chưa dùng hết.

Đinh Hạo hưng phấn vỗ đùi nói:

- Ta quên mất cái này!

kiếm quang, thể chất của Đinh Hạo đều nhờ ngâm trong chất lỏng kia mới có được.

Tuy Kiếm Tổ, Đao Tổ luôn sâu không lường được, không muốn nói gì nhiều nhưng Đinh Hạo dám khẳng định chất lỏng trắng kia là thiên tài địa bảo rất hiếm hoi. Có một thời gian Đinh Hạo luôn nghĩ đến hang động bí ẩn, nhưng hắn không có thời gian đi. Bây giờ có trữ vật giới chỉ, Đinh Hạo có thể đi lấy chút chất lỏng màu trắng trở về.

Nghĩ đến đây Đinh Hạo không chút do dự thay đồ, đi hướng xóm nghèo sau núi.

* * *

Mặt trời chiều rơi xuống tia sáng cuối cùng dưới mặt đất.

Lá thu điêu linh, đưa mắt nhìn khắp đồi núi là một mảnh vàng kim.

Đây là mùa đẹp nhất trong một năm Tuyết Châu, lại qua hai, ba mươi ngày nữa khi lá vàng rụng hết, mùa đông sẽ đến. Mặt đất sẽ phủ trong tuyết trắng ngần, giá rét và màu trắng thành chủ yếu trong Tuyết Châu.

Xóm nghèo không có gì khác với trước, vẫn tràn ngập sức sống trong hỗn độn, người sống tại đây như cỏ dại trong đống rác, rất là kiên cường.

Vì cần đi hang động bí ẩn, Đinh Hạo không muốn bị người nhận ra thân phận.

Đầu Đinh Hạo đội mũ bằng tre xanh, trường bào vải thô màu đay nương bóng đêm từ từ đi dọc theo đường mòn gập ghềnh trong xóm nghèo. Đinh Hạo nhìn nhà tranh cũ nát, ống khói bốc lên từ nhà bếp, cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng Đinh Hạo. Đinh Hạo như trở lại mấy ngày đầu vừa xuyên việt tới.

Khi Đinh Hạo đi qua đống rác, hắn thấy sân nhỏ hàng rào và nhà tranh từng cư ngụ.

Bây giờ chỗ này đã đổi chủ nhân, khói bếp bay ra từ ống khói, chậu hoa trong sân bị dời đi hết, mặt đất đạp bằng phẳng dựng một số cọc gỗ để luyện công. Ngoài cửa hàng rào treo một miếng gỗ đen, bên trên viết mấy chữ ngoằn nghèo.

Vô địch Huyền Vũ học viện.

Đinh Hạo suýt cười thành tiếng.

Trong khu bần dân thường có vài người hiểu một hay nửa chiêu, vì sống qua ngay mà dựng vài lớp võ đào như trường tư. Có phụ mẫu hy vọng con cái của mình như cá chép vượt long môn rời khỏi xóm nghèo, đưa con trẻ vào lớp võ đạo giá rẻ để đặt nền móng.

Nhưng trước mắt Đinh Hạo là một chỗ xám xưng vô địch sau núi Vấn Kiếm tông, còn gọi là học viện, quá to gan.

Chủ nhân lò võ đạo này nếu không phải lừa gạt hì chính là bệnh thần kinh.

Đinh Hạo liếc sơ rồi tiếp tục đi trong đống rác trpậ trùng như ngọn núi nhỏ.

Đinh Hạo nhìn bốn phía vắng lặng, hắn theo ký ức đi tuyến đường an toàn xuyên qua khí độc, đầm lầy có độc. Đinh Hạo quẹo trái quẹo phải đến bên vách núi Địa Huyệt Thâm Uyên. Bên dưới là từng đoàn khói đen cuồn cuộn bốc mùi hôi, gió rít, cực kỳ đáng sợ.

- Chính là chỗ này.

Lúc trước tại đây Đinh Hạo té xuống vách núi, nhờ đó hắn có kỳ ngộ.

Hôm nay trở lại chốn cũ, Đinh Hạo kiềm không được cảm thán.

Đinh Hạo bây giờ đã là cao thủ ngũ khiếu Võ Đồ cảnh, không cần leo dây thừng. Cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, Đinh Hạo nhắm một hướng nhảy xuống Địa Huyệt Thâm Uyên.

Bên tai Đinh Hạo là gió kêu vù vù.

Rớt xuống khoảng mười thước Đinh Hạo rút thanh kiếm rỉ sét từ trữ vật giới chỉ ra cắm vào vách đá. Tự quyết đào trong Long Vương Ly Thủy kiếm pháp bùng nổ, Đinh Hạo như giọt nước không chút trọng lượng treo lơ lửng trên vách đá.

Đinh Hạo hít sâu, cúi đầu nhắm một điểm dừng chân, rút thanh kiếm rỉ sét ra tiếp tục rơi xuống.

Đinh Hạo không dám chậm trễ, vận chuyển huyền khí, toàn thân lấp lóe ánh sáng màu bạc hết sức đối kháng lực hút đáng sợ trong sương mù.

Đinh Hạo phập phồng lên xuống khoảng sáu, bảy trăm thước rốt cuộc đến cửa hang động bí ẩn.

Cửa hang động bí ẩn rất ẩn khuất, có một tầng sáng nhạt che chắn, dù đến gần trong mười thước vẫn khó thể phát hiện. Nếu không nhờ lần trước Đinh Hạo đến một lần, có Kiếm Tổ, Đao Tổ chỉ dẫn thì hắn phải tìm một lúc.

Vù vù vù vù vù!

Đinh Hạo xuyên qua màn sáng vào trong hang động bí ẩn.

Giống như lần trước Đinh Hạo đến, con đường vẫn lạnh lẽo khô ráo, hồn nhiên thiên thành, quanh co hướng sâu vào hang động bí ẩn.

- Bà nọi nó, lại đến đây.

- Nhìn màu vách đá này là lão nương ta muốn ói ra.

Kiếm Tổ, Đao Tổ bị nhốt mấy chục vạn năm trong hang động bí ẩn, bị ám ảnh tấm lý, bây giờ trở về chốn cũ thì tất nhiên không có tâm trạng tốt. Kiếm Tổ, Đao Tổ than thở một câu sao đó im lặng.

Tâm tình Đinh Hạo rất tốt.

Bởi vì khi Đinh Hạo đến trước cái hố đá hình chữ nhật như quan tài nắm giữa hang động bí ẩn, hắn kinh ngạc phát hiện chất lỏng màu trắng bên trong vốn hơi xám đi nhưng bây giờ lại trở về trắng như sữa, trong suốt. Trông chất lỏng màu trắng như được lọc một lần, vẫn hụt lượng nước khoảng một tấc nhưng lạc quan hơn trong tưởng tượng của Đinh Hạo.

- Không biết chất lỏng này có hiệu quả luyện thể như thế nào, nên uống hay thoa ngoài da?

Đinh Hạo ngần ngừ.

Kiếm Tổ ở trong đầu Đinh Hạo lên tiếng nhắc nhở:

- Ngốc, cải thiện thể chất thì uống, rèn luyện cơ thể thì thoa ngoài da.

Đinh Hạo ngộ ra.

Thuộc tính thể chất của Đinh Hạo đã bị cải thiện đến cực độ, lúc này đương nhiên là cần rèn luyện cơ thể.

Đinh Hạo cởi đồ lấy chút chất lỏng màu trắng từ trong hố đá ra thoa toàn thân, giây sau dùng tâm pháp Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân thi triển băng thức thứ ba dẫn động thái dương chân hỏa chi lực trong thiên địa rèn luyện thân mình, dung hợp năng lượng kỳ dị trong chất lỏng màu trắng.

Quả nhiên, ngay sau khi huyết mạch nhập vào người nóng cháy, Đinh Hạo thấy ngoài da lạnh lẽo, tê dại.

Chất lỏng màu trắng đang chậm rãi luyện đến cơ xương.

Bởi vì tu luyện hỏa thức thứ ba, vận dụng đao pháp huyền khí thuộc tính hỏa trong trung đan điền ở ngực có hiệu quả tốt nhất.

Huyền khí nóng cháy của Đinh Hạo vận chuyển trong bốn huyệt khiếu trung cực, đàn trung, ngọc đường, cự quyết ba mươi sáu chu thiên. Ai ngờ qua hai canh giờ, Đinh Hạo cảm thấy viêm diễm huyền khí trong người càng đậm đặc, tinh thuần, có xu hướng trướng lên, đã đến cảnh giới đỉnh đại viên mãn tứ khiếu Võ Đồ cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.