Bởi vì nam nhân trung niên mắt chột cụt một tay nhìn ra được thực lực của thanh niên áo xanh tóc đen quá mạnh, gã không phải đối thủ, trừ phi đoàn trưởng đích thân ra tay.
Nam nhân trung niên mắt chột cụt một tay nhìn ra sau, cửa khoang thuyền chỉ huy chiến hạm đóng chặt, đoàn trưởng đáng sợ làm người run rẩy không có biểu thị gì. Quản sự của Huyết Long dong binh đoàn không tin đoàn trưởng đại nhân không thấy chuyện xảy ra, chỉ có một giải thích . . .
Đoàn trưởng cũng không muốn trêu vào thiếu niên áo xanh này.
Nam nhân trung niên mắt chột cụt một tay kinh ngạc thầm nghĩ:
- Rốt cuộc chúng ta đã đưa loại người gì đến Vô Tận đại lục đây?
* * *
Nửa ngày sau thanh niên áo xanh tóc đen đã đứng dưới sơn môn Vấn Kiếm tông.
Thanh niên áo xanh tóc đen đứng lặng bên Tẩy Kiếm Trì, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú khó che giấu sự hưng phấn. Nhưng rất nhanh hưng phấn biến thành mờ mịt, vẻ mặt thanh niên áo xanh tóc đen trầm trọng.
Thanh niên áo xanh tóc đen kinh ngạc nói:
- Sao mà . . . Vắng người vậy?
Thanh niên áo xanh tóc đen cảm ứng được trên sơn môn không có nhiều người, khác xa với hình ảnh trong tưởng tượng.
Thanh niên áo xanh tóc đen có linh cảm không may.
- Chẳng lẽ . . .
Thanh niên áo xanh tóc đen lắc người, chớp mắt nhảy tới trước nhanh như thỏ. Vài kiến trúc sụp đổ, tượng đá đứng thẳng dính bụi trần.
Thanh niên áo xanh tóc đen đưa mắt nhìn toàn là cảnh tượng tiêu điều.
- Trống không?
Thanh niên áo xanh tóc đen đứng ngây như phỗng, nỗi lòng thất vọng. Thanh niên áo xanh tóc đen chợt nghĩ đến điều gì, giật mình bay nhanh ra sau núi.
Linh khí chỗ này đầy đủ hơn chút, thanh niên áo xanh tóc đen phát hiện khu rác sau núi hơi khác với trong tưởng tượng. Nhiều kiến trúc, đại điện mới dựng lên, tốt hơn hoàn cảnh mùi hôi thối nồng nặc trước kia nhiều. Mấy cái này là kiến trúc xây dựng sau.
Tuy nhiên các kiến trúc dính đầy bụi, mạng nhện do thời gian lâu không ai ở.
Thanh niên áo xanh tóc đen nhỏ giọng nói:
- Không có nhiều dấu vết chiến đấu, không giống bị xâm nhập nhưng tại sao không có người?
Thanh niên áo xanh tóc đen đi tới trước vách vực sau núi rác.
Thanh niên áo xanh tóc đen đưa mắt nhìn, ngơ ngác.
Vốn nên là địa huyệt thâm uyên sâu không thấy đáy, còn nhớ khi đó có nhiều đệ tử Vấn Kiếm tông buộc vào địa huyệt thâm uyên gió mạnh rít gào lấy quặng. Bây giờ địa huyệt thâm uyên đã biến mất, thay thế là cái hố to, sau núi bị người đào rỗng.
- Sau núi biến mất, không lẽ là bị người Liệt Thiên kiếm tông cướp?
Thanh niên áo xanh tóc đen nhớ đến chuyện cũ, sát ý cháy hừng hực. Lần này thanh niên áo xanh tóc đen trở về tuyệt đối sẽ không tha cho Liệt Thiên kiếm tông.
Nhưng lúc này thanh niên áo xanh tóc đen càng lo lắng an toàn của tông môn hơn.
Khi thanh niên áo xanh tóc đen đi chỗ này xảy ra chuyện gì?
Bỗng mắt thanh niên áo xanh tóc đen lóe tia sáng lạnh.
Sau lưng Liệt Thiên kiếm tông có tiếng gió, ba, bốn người xuất hiện. Bọn họ có thực lực không tầm thường chậm rãi áp sát, không phải người của Vấn Kiếm tông.
Nam nhân trung niên mặt âm trầm uy hiếp nói:
- Bằng hữu, ta thấy ngươi rất lạ mặt, báo tên đi, người của tông môn nào? Tới nơi này làm gì?
Ánh mắt nam nhân trung niên âm độc nhìn thanh niên áo xanh tóc đen.
Thanh niên áo xanh tóc đen tùy ý liếc ba, bốn người, nhìn cái hố to trống rỗng trước mắt.
Thanh niên áo xanh tóc đen nói:
- Các ngươi là ai? Tại sao ở trong nhà ta?
Trong nhà ngươi?
Bốn người ngây ra, chợt hiểu điều gì.
Nam nhân trung niên dẫn đầu mắt lóe tia vui vẻ, nói:
- Ngươi là người của Vấn Kiếm tông?
Thanh niên áo xanh tóc đen rất là nghiêm túc báo tên:
- Phương Thiên Dực Thanh Sam Đông Viện Vấn Kiếm tông.
Đối với thanh niên áo xanh tóc đen thì đây là cái tên có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
- Phương Thiên Dực? Chưa từng nghe nói qua.
Nam nhân cao to râu xồm cười khẩy nói:
- Nhưng nếu ngươi là người của Vấn Kiếm tông thì bso tay chịu trón đi, để lão tử lập công. Ha ha ha ha ha ha! Canh nửa năm rốt cuộc đợi đến con cá bé!
Phương Thiên Dực nhíu mày hỏi:
- Các ngươi đang vây bắt đệ tử Vô Tận đại lục?
Nam nhân cao to râu xồm nhe răng cười nói:
- Đúng thì sao? Ha ha ha ha ha ha!
Vù vù vù vù vù!
Một luồng kiếm quang bắn ra.
Bốn người thấy trước mắt lạnh lẽo, mắt không thấy đường, kiếm quang rực rỡ đâm vào tòng mắt. Bốn người hoảng hốt vội thụt lùi.
Khi bọn họ lại thấy đường thì ba người nam nhân trung niên dẫn đầu sợ hãi thấy nam nhân cao to râu xồm vẻ mặt tuyệt vọng, thân hình cao to lắc lư, đầu người lăn lông lốc, máu phun ra từ ngực. Nam nhân cao to râu xồm đã thân chết đạo tiêu.
Phương Thiên Dực bình tĩnh nói:
- Vậy chết đi.
Câu kiêu căng huênh hoang này nếu Phương Thiên Dực nói một giây trước thì ba người nam nhân trung niên khinh thường không để bụng, nhưng bây giờ có sứ uy hiếp như tử thần. Thực lực của nam nhân cao to râu xồm là trung giai Thánh nhân cảnh, là cường giả đỉnh cao trong phạm vi mấy vạn dặm. Thế nhưng nam nhân cao to râu xồm không đỡ được một chiêu của thanh niên áo xanh tóc đen đã bị giết ngay. Ba người nam nhân trung niên thủ lĩnh tự hỏi lòng dù mình mạnh hơn nam nhân cao to râu xồm một chút cũng không đỡ nổi nhát kiếm của thanh niên áo xanh tóc đen.
Nam nhân trung niên hét lên:
- Đi!
Nam nhân trung niên xoay người định bỏ chạy.
Nam nhân trung niên hoảng sợ phát hiện khí thế khủng bố như dãy núi thái cổ đổ ập xuống, mặc cho gã thúc giục huyền khí cỡ nào cũng không bay lên được, thậm chí không thể nhúc nhích một ngón tay.
Đây là lực lượng gì?
Không lẽ là hơi thở chí tôn thần cảnh sao?
Ba cường giả Thánh nhân cảnh phát hiện điều này, sợ hãi mặt trắng bệch, không còn ôm chút lòng may mắn. Bọn họ nhớ đến truyền thuyết về Vấn Kiếm tông, không lẽ Đinh Hạo thật sự chuyển tông môn vào tiên giới? Nếu không thì sao thực lực của thanh niên áo xanh tóc đen khủng bố như vậy?
Phương Thiên Dực đưa lưng hướng nam nhân trung niên, bình tĩnh nói:
- Các ngươi là ai?
Ba người liếc nhau, không lên tiếng.
Phương Thiên Dực mỉm cười, một luồng kiếm quang xẹt qua, lại một cái đầu cường giả Thánh nhân cảnh bị chém. Nếu là kẻ thù của Vấn Kiếm tông thì Phương Thiên Dực ra tay không chút nương tình, kinh nghiệm mấy năm nay làm lòng gã cứng rắn như sắt.
Một cường giả Thánh nhân cảnh vừa kinh vừa giận hét to:
- Ngươi . . . Chúng ta là người của Tình Xuyên Điện, tuy thực lực của các hạ mạnh nhưng nội tình Tình Xuyên Điện ta . . .
Vù vù vù vù vù!
Lại một kiếm quang bay qua.
Cường giả Thánh nhân cảnh mới nói một nửa thì cơ thể đã tách làm đôi, thần hồn không thể chạy thoát, hoàn toàn bị giết.
Nam nhân trung niên con sống sợ run cầm cập.
Sao gặp phải sát thần như vậy.