Nạp Lan Sơ đi bên cạnh Đinh Hạo khẽ nói:
- Đó là chiến sĩ trong bộ lạc, bọn họ là người thủ hộ mạnh nhất bộ lạc. Thiên Hoang bộ lạc có thể sinh tồn trong Hãn Hải sâm lâm đầy rẫy nguy hiểm toàn nhờ bọn họ đời đời bảo vệ.
Đinh Hạo gật đầu, mỉm cười nói:
- Đúng là chiến sĩ rất cường đại.
Mắt to lóe sáng, Nạp Lan Sơ nói:
- Đúng vậy. Chiến sĩ bộ lạc chúng ta toàn tu luyện Phạt Binh Thánh Chiến Quyết, đó là công pháp tu luyện rất cường đại, nổi tiếng lừng lẫy trong Hãn Hải sâm lâm.
Đinh Hạo cười cười không bình luận.
Lúc này có thanh âm mỉa mai vang lên:
- A Sơ, xem ra ngươi chỉ chú ý đến tên mặt trắng nhỏ này, công pháp bộ lạc tu luyện toàn nói cho hắn nghe. Ngươi không để ý đến an toàn của bộ lạc chẳng lẽ không sợ hình luật trách phạt sao?
Một thiếu niên cao to khoảng mười lăm tuổi, mày rậm mắt to đứng trên cây cách mười thước, chân đạp nhánh cây mềm nhẹ nhún. Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to vạch đường cong hoàn mỹ trong không trung đi tới trước mặt Đinh Hạo, Nạp Lan Sơ.
Mặt Nạp Lan Sơ trắng bệch, cúi đầu không đáp.
Nạp Lan Sơ định giải thích cái gì thì Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
- Chỉ là tên một công pháp, không phải áo nghĩa tu luyện, có nói thì đã sao? Huống chi mấy chữ Phạt Binh Thánh Chiến Quyết chắc không phải bí mật không thể nói đối với Thiên Hoang bộ lạc đúng không?
Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to ngẩn người sau đó bực tức nói:
- Hừ! Ngươi là người ngoài không biết trong bụng có ý xấu gì, đây không có chỗ cho ngươi nói. Vết thương của ngươi lành rồi đúng không? Mau đi đi, Thiên Hoang bộ lạc không hoan nghênh người ngoài.
Nạp Lan Sơ bỗng nhiên luống cuống vội giải thích:
- Không, không không không, hắn mới thức tỉnh, còn rất yếu . . .
Nạp Lan Sơ chưa nói xong chợt có thanh âm vang lên.
- A Muội, ta đói rồi, chỗ ngươi có gì ăn không?
Một thiếu niên mặc trường sam màu trắng chậm rãi bước ra từ phía sau nhà gỗ nhỏ.
Đinh Hạo thầm giật mình. Thiếu niên áo trắng đứng phía sau nhà gỗ nhỏ từ bao giờ? Trươc đó Đinh Hạo không hề hay biết. Không lẽ thực lực của thiếu niên áo trắng trên cả Đinh Hạo? Không đúng, bây giờ dù có là cường giả vô địch đỉnh cao cũng không thoát khỏi thần thức của Đinh Hạo phát hiện, huống chi thiếu niên áo trắng này . . .
Đinh Hạo phát hiện điều kỳ lạ.
Thiếu niên áo trắng ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, áo trắng như tuyết không dính vết bẩn, mặt mũi tuấn tú, mái tóc dài cột lại bằng nhánh cỏ. Nhìn sơ thì thiếu niên áo trắng là mỹ nam nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy biểu tình hơi ngờ nghệch, mắt nhìn thẳng không có tiêu cự, dường như không quá tỉnh táo.
- Ca chờ một chút, A Sơ chuẩn bị cho ca ngay.
Nạp Lan Sơ thấy thiếu niên áo trắng đi ra vội quay vào nhà gỗ nhỏ, rất nhanh cầm một cái rổ bên trong chứa bốn, năm thứ đen tuyền đưa cho thiếu niên.
Nạp Lan Sơ nói:
- Mau ăn đi.
Thiếu niên áo trắng nhếch môi cười, ngồi dưới đất, hai tay bốc đồ ăn trong giỏ đút vào miệng nhai.
Dường như là thứ giống khoai tây nướng, thiếu niên áo trắng ăn ngon lành.
Nạp Lan Sơ đứng một bên yêu thương cười nhìn thiếu niên áo trắng ăn ngon lành, biểu tình tỏa sáng hạnh phúc. Đinh Hạo thấy rõ khi đồ ăn trong giỏ còn lại một miếng nhỏ thì Nạp Lan Sơ nuốt nước miếng, chắc nàng cũng rất đói bụng.
- Đã ăn xong.
Thiếu niên áo trắng một hơi ăn hết đồ trong giỏ, xòe tay nói:
- A muội, ta vẫn rất đói, còn gì để ăn không?
Vẻ mặt Nạp Lan Sơ buồn bã nói:
- Ca ca ngoan, đợi buổi tối hãy ăn được không? Một lần ăn nhiều không tốt.
- A!
Thiếu niên áo trắng thất vọng gật đầu, nói:
- Nhưng người ta đói lắm, a muội, ta muốn ăn thịt, muốn ăn thịt.
- Thịt là cho các chiến sĩ trong bộ lạc ăn, đồ ngốc nhà ngươi có tư cách gì ăn thịt?
Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to đứng bên cạnh nói xen vào:
- Đồ ngốc nhà ngươi nếu ở trong bộ lạc khác sớm đã bị ném ra ngoài cho chết đói, mấy năm nay nếu không phải A Sơ nhường thực vật cho ngươi thì ngươi chết rồi, phế vật!
Thiếu niên áo trắng mờ mịt nhìn thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to, không nói gì.
Nạp Lan Sơ tức giận quát:
- A Hổ, không cho phép ngươi nói ca ca của ta như vậy!
Nạp Lan Sơ che thiếu niên áo trắng sau lưng.
Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to bĩu môi.
Chính lúc này . . .
- Tiểu huynh đệ, ta có đồ ăn đây, ngươi có muốn không?
Đinh Hạo đứng một bên quan sát tất cả, lấy một đùi thú nướng vàng xốp mềm từ không gian trữ vật ra đưa cho thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo.
Có tia sáng chợt lóe trong con ngươi mơ màng.
Trong khoảnh khắc này lòng Đinh Hạo gióng lên tiếng chuông cảnh báo, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm.
Nhưng giây sau cảm giác đó đã biến mất.
- Ngươi là ai? Thịt thơm quá, ta muốn ăn.
Thiếu niên áo trắng biến trở về điên khùng, ngơ ngác lấy đùi thú nướng từ tay Đinh Hạo, nhai ngồm ngoàm, không để ý mở làm bẩn áo trắng.
- Ngon quá, hì hì, ăn ngon, ngon.
Thiếu niên áo trắng cười vui vẻ như con nít không hiểu chuyện.
Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to hít ngửi mùi thịt trong không khí, nuốt nước miếng.
Đinh Hạo cười ném một miếng thịt nướng cho thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to.
Trực giác nhạy cảm của Thắng Tự Quyết nói với Đinh Hạo tuy giọng điệu thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to hung dữ nhưng thật ra không phải người xấu.
Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to ngần ngừ một lúc rồi nhận thịt thú, ăn vài miếng chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo.
Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to nói:
- Người lạ, đừng tưởng rằng một miếng thịt nướng có thể mua chuộc ta. Trước khi tìm hiểu rõ lai lịch của ngươi thì ta sẽ luôn giám sát ngươi.
Thì ra tiểu tử này là bị Thiên Hoang bộ lạc cắt cử giám sát mình.
Đinh Hạo mỉm cười.
Đinh Hạo lại lấy nước trái cây, đồ ngon khác ra khỏi trữ vật giới chỉ đặt trên bàn nhỏ trước nha gỗ, kêu huynh muội Nạp Lan Sơ đến ăn.
Lần này trở vè Vấn Kiếm tông Đinh Hạo thu nhiều đồ ngon cất vào trữ vật giới chỉ, thiết kết minh văn trận pháp bên trong. Dù cất đồ ăn mấy trăm năm cũng không biến chất, khi lấy ra vẫn toát khói nóng.
Nạp Lan Sơ luống cuống nói:
- Cái này . . . Nhiều quá, không ăn nổi nhiều như vậy.
Trong vùng đất man hoang như Hãn Hải sâm lâm thì thực vật là tài nguyên khan hiếm, sốlượng Thiên Hoang bộ lạc vẫn luôn dưới một ngàn. Bởi vì thiếu cường giả đỉnh giai chống đỡ, phạm hoạt động của Thiên Hoang bộ lạc loanh quanh trong trăm dặm. Chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc chinh phạt chỉ có thể mang về thực vật có hạn, nuôi sống một số người nhất định.
Lúc trước thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to tên A Hổ không nói sai, nếu đổi lại bộ lạc khác tì phế vật ngốc nghếch như thiếu niên áo trắng đã sớm chết. Thiếu niên áo trắng có thể sống tiếp là vì Nạp Lan Sơ luôn tiết kiệm đồ ăn nhường thức ăn cho gã.