Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 167: Chương 167: Trắc nghiệm, khiêu khích trong trắc nghiệm võ đạo




Ngày hôm sau.

Điểm trắc nghiệm ở võ xá Thanh Sam Đông Viện.

- Trác Nhất Phong, tam khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện ất gia. Hưm, chỉ tính bình thường, thiếu niên, ngươi đang uổng phí sinh mạng.

- Lý Thừa, trung giai nhị khiếu Võ Đồ cảnh, tiến độ tu luyện ất giảm. Hưm, tuy tiến bộ bình thường nhưng tính đến thiên phú đáng thương của ngươi thì không xem như xếp chót.

- Phương Thiên Dực, tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện giáp gia. Đừng quá đắc ý, ta chỉ có thể nói tiểu tử ngươi không lãng phí thiên phú của mình.

- Vương Tiểu Thất, độ tiến bộ bính giảm. Tiểu tử tham lam, nếu tiến độ tu luyện của ngươi theo kịp thể trọng của ngươi tăng trưởng thì ngươi không nên chỉ có trình độ như vậy. Cha nó, sau khi kiểm tra xong đi khu diễn võ chạy hai mươi vòng cho lão tử!

Trong võ xá không ngừng vang lên tiếng của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, khi ra thành tích sẽ thuận tiện thêm câu bình phẩm cực đoan kéo thù hận. Cơ bản không aiđược Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khen.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lần lượt lên đài nhận các giáo viên trắc nghiệm.

Công cụ trắc nghiệm rất đơn giản, là một cột ngọc đá loại nhỏ có thể kiểm tra đẳng cấp thiên phú thuộc tính thân thể. Các thiếu niên được hai giáo viên kiểm tra xong tay đặt lên cây cột, hết sức vận chuyển huyền khí. Cột có các vạch sẽ từ từ thăng lên, mỗi vạch có con số phản ánh tiến độ tu luyện của các thiếu niên.

Hai, ba nén nhang qua đi, có hơn một trăm đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trắc nghiệm xong.

Có người vui có người buồn.

Trong đó biểu hiện kinh người nhất là thiếu niên mặt trắng Phương Thiên Dực xem kiếm như mạng, một hơi đột phá tứ khiếu Võ Đồ cảnh, vượt ba tiểu cảnh giới. Phương Thiên Dực có thực lực cao nhất trong các đệ tử ký danh nhận trắc nghiệm, người duy nhất được đánh giá giáp gia.

Không ngừng có tiếng kinh kêu trong võ xá.

Ngày càng nhiều thiếu niên lộ ra tiến bộ kinh người.

Một số thiếu niên mới đầu biểu hiện không bắt mắt lúc này nhận trắc nghiệm tỏa sáng kinh người.

Rốt cuộc kỷ lục của Phương Thiên Dực bị đánh vỡ. Đó là một thiếu niên tên Lư Bằng Phi, ngày thường biểu hiện rất điệu thấp, thấy ai đều khách sáo chào hỏi. Lúc Lư Bằng Phi mới tham gia vào Vấn Kiếm tông chỉ là tay mơ dẫn khí kỳ, ngày thường mỗi khi ăn cơm sẽ ở bên cạnh Đinh Hạo, rất khiêm tốn thỉnh giáo các vấn đề tu luyện.

Lúc Lư Bằng Phi lên đài đa số người không mấy để ý.

Nhưng khi vệt đỏ trên cột đá ngọc chậm rãi vượt qua số bốn thì các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kinh ngạc nhìn Lư Bằng Phi, khó tin há hốc mồm.

Tứ khiếu Võ Đồ cảnh?

Trong một tháng tiểu tử dẫn khí kỳ bay vọt lên tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai?

Tiếng kinh kêu, hút ngụm khí lạnh vang lên trong võ xá.

Bọn họ không bị hao mắt đi?

- Lư Bằng Phi, tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện . . . Siêu đẳng giáp!

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn Lư Bằng Phi kiềm không được vui mừng, gã hừ một tiếng, nhẹ gật đầu, lần đầu tiên không phun nọc độc.

Lư Bằng Phi mừng vui hớn hở bước xuống đài.

Lư Bằng Phi ngẩng cao đầu như con gà trống kiêu ngạo, không chút che giấu vẻ đắc ý của mình. Càng khiến người kinh ngạc là mấy bằng hữu khá thân với Lư Bằng Phi chào hỏi nhưng gã ngẩng đầu như không nhìn thấy họ.

Mọi người nhìn chằm chằm Lư Bằng Phi đi thẳng tới trước mặt Đinh Hạo, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Không biết Đinh Hạo sư huynh chút nữa có được đánh giá tu luyện tiến độ siêu đẳng giáp không.

Trong lời nói của Lư Bằng Phi tràn ngập khiêu khích, đồ ngốc cũng nghe ra được.

Đám người Vương Tiểu Thất, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực biến sắc mặt.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ghét nhất người nào bất kính với Đinh Hạo, biểu tình giận dữ đứng bật dậy.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm quát:

- Lư Bằng Phi, ngươi có ý gì? Không lẽ ngươi muốn khiêu khích Đinh sư huynh sao?

Lư Bằng Phi hừ mũi, lạnh lùng cười:

- Trương Phàm, ngươi là cái thứ gì? Có tư cách gì hỏi ta? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi có thiên phú kém cỏi như vậy nếu không phải lúc trước dựa vào Đinh Hạo ban ân trong thi nghị lực thì ngươi không thể vào Vấn Kiếm tông được. Ta đoán bây giờ ngươi còn chưa đến nhất khiếu Võ Đồ cảnh, muốn xen vào chuyện bất bình? Còn kém quá xa!

- Ngươi . . .

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không giỏi ăn nói, tức giận người run rẩy, không biết nên nói cái gì.

Phương Thiên Dực đứng một bên không nhìn được, đứng lên trợn to mắt nói:

- Lư Bằng Phi, mới có chút tiến bộ đã sốt ruột lên mặt? Đừng quên một tháng qua là ai mỗi ngày da mặt dày kêu Đinh sư huynh, thỉnh giáo các loại vấn đề kém cỏi!

Lư Bằng Phi khinh thường liếc Phương Thiên Dực, trào phúng nói:

- A? Phương Thiên Dực, ngươi nói vậy là ghen tỵ ta đánh vỡ kỷ lục tiến bộ tu luyện chưa đến nửa canh giờ của ngươi đúng không?

Keng!

Phương Thiên Dực không phải người thành thật như thiếu niên thợ săn Trương Phàm, rút trường kiếm ra, lạnh lùng cười:

- Họ Lư, ngươi có gan nói thêm một câu nữa!

Lư Bằng Phi biến sắc mặt.

Dù sao Phương Thiên Dực là tứ khiếu Võ Đồ cảnh, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, Lư Bằng Phi hơi e dè.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ở trên lôi đài không xen vào cuộc cải vã, hai giáo viên khác nhìn kịch vui, rõ ràng là không muốn nhúng tay.

Trong đám người dưới lôi đài, Lý Lan là viện thủ Thanh Sam Đông Viện nhưng không có vẻ muốn đứng ra, chỉ cười nhạt nhìn Lư Bằng Phi.

Trong lòng Lý Lan biết không cần gã tham gia với thân phận viện thủ.

Bởi vì không cần thiết.

Đinh Hạo là nhân vật như thế nào?

Lư Bằng Phi có chút tâm cơ, mấy ngày trước biểu hiện điệu thấp, biến người khác thành công cụ cho mình nhưng đó chỉ xem như khôn vặt. Bởi vì Lư Bằng Phi rất thiếu kiên nhẫn, mới có chút thành tích đã sốt ruột muốn khiêu khích Đinh Hạo, còn kém quá xa.

Quả niên Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt mọi người nhìn chăm chú.

Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, ánh mắt nghiêm túc xem xét lại một con người.

Không hiểu sao vốn Lư Bằng Phi tràn đầy tự tin khi đối diện ánh mắt bình tĩnh nhưng thấu suốt của Đinh Hạo thì thấy lo, không dám đối diện, quay đầu đi.

Khóe môi Đinh Hạo cong lên khinh thường.

Đinh Hạo hiểu ra điều gì. Chết tiệt, tại sao như vậy? Rõ ràng là Lư Bằng Phi muốn khiêu chiến Đinh Hạo nhưng trong lúc này gã không có cả can đảm đối diện, tại sao?

Lư Bằng Phi lập tức quay đều, buộc mình ngẩng lên hung dữ trừng Đinh Hạo hòng biểu hiện ra mình bình tĩnh, can đảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.