Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 670: Chương 670: Trời giúp?




Phía xa, một nhân ảnh thật nhanh lóe lên. Không ngờ đó là Trầm Bất Hồi.

- Ở đây sắp bị hủy diệt. Toàn bộ Cửu Trọng Thiên sắp bị hủy diệt. Tòa cổ thành sẽ không còn...

Trầm Bất Hồi đeo một cái túi lớn, thét to:

- Sáu tầng trời phía dưới, tất cả đều đã bị hủy diệt. Ta tới thông báo với các ngươi, không nên thông qua cánh cửa truyền tống trung tâm, trực tiếp từ bầu trời rời khỏi đây!

Tình huống không ổn còn vượt quá dự đoán của mọi người.

Tất cả phát sinh quá đột ngột. Trong nháy mắt, tòa thành lớn tồn tại mấy vạn năm, chống đỡ không biết bao nhiêu đợt công kích, lại có thể bị sụp đổ.

- Mau nhìn lên bầu trời... Điền có thể hô to.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đều hoảng sợ biến sắc.

Chỉ thấy trong bầu trời giống như mạng nhện, có vô số khe nứt màu đen lớn nhỏ khác nhau, giống như từng các miệng lớn khổng lồ màu đen, truyền tới lực hút khủng khiếp. Trên mặt đất các công trình kiến trúc sụp xuống, đá lớn vỡ nát, tường thành sụp xuống, đều bị lực hút kia hút vào trong khe nứt màu đen...

Đồng thời cũng có vô số thân ảnh cường giả bị hút lên cao, không thể khống chế được bản thân, lao về phía khe nứt kia.

- Mọi người cẩn thận...

Trầm Bất Hồi mới nói nửa câu, một lực hút nhất thời quấn lấy hắn, khiến vị cường giả cảnh giới Đại Tông Sư này không có chút lực phản kháng nào, bị hút đi, trong chớp mắt đã lao vào trong khe nứt màu đen không nhìn thấy bóng dáng.

Trong nháy mắt tiếp theo, lực hút này ngang quét, hút đám người Lý Y Nhược lên trên không trung.

- Bảo vệ tốt cho giáo viên Tây Môn...

Lý Y Nhược kêu lên một tiếng, giao Tây Môn Thiên Tuyết cho Trương Phàm.

Thân thể của thiếu niên thợ săn đã có thể tương đương với Vũ Hoàng, là người có thực lực mạnh nhất trong tất cả mọi người. Phát sinh biến hóa đột ngột như vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể thực sự bảo vệ tốt cho Tây Môn Thiên Tuyết đang hôn mê.

- Y Nhược, bản thân muội cũng phải cẩn thận. Nắm chặt lấy ta...

Trương Phàm hô to.

Từng đợt gió mạnh đáng sợ giống như cương đao, cuốn mọi người vào trong đó. Chỉ cần há miệng là có gió mạnh điên cuồng thổi vào.

Trong lúc vô tình, Lý Y Nhược cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thành lớn Cửu Trọng Thiên phía dưới giống như một tòa thành bằng cát đứng trước cơn gió lốc, đang dần biến mất từng chút một. Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu có lực lượng bảo vệ cường đại như vậy, ở trước thiên tai cũng khó duy trì, cuối cùng ầm ầm sụp đổ xuống, hóa thành bụi...

Trước mắt tối sầm, Lý Y Nhược mất đi ý thức.

Trong một ngày này, thành lớn Cửu Trọng Thiên tồn tại mấy vạn năm, đã hoàn toàn bị hủy diệt.

...

Cục diện tương tự dường như phát sinh ở mỗi nơi trong chiến trường Bách Thánh.

Trong một nơi núi thây biển máu giống như địa ngục Tu La.

Toàn thân Diệu Âm Nữ Ni đã nhuộm đầy máu. Tay nàng cầm phất trần. Phất trần màu trắng đã biến thành màu đỏ như máu. Lúc hai mắt mở ra, đôi mắt mỹ lệ giống như nắng như thu đã biến thàh màu đỏ tươi, dường như đã hoàn toàn không có chút tình cảm nhân loại nào. Ở bên cạnh nàng, từng u hồn màu đỏ giống như quỷ mỵ đang di chuyển...

Đúng lúc này, thiên địa đột nhiên chấn động, mặt đất rạn nứt, bầu trời nghiền nát.

- Ha hả, ha hả ha hả, ngày này cuối cùng đã tới...

Diệu Âm chậm rãi đứng lên, vung phất trần, phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, trực tiếp phóng về phía khe nứt màu đen trong bầu trời, cuối cùng biến mất vào trong đó.

Cùng lúc đó, tại một dịa vực xa xôi khác, một thiếu niên tướng mạo tuấn tú, toàn thân mặc hồng sam, tay cầm trường kiếm, nhìn thấy khe nứt trong bầu trời, lớn tiếng cười:

- Ha ha ha, tốt quá. Ngày này rốt cuộc đã tới, chiến trường Bách Thánh bắt đầu bài xích sao? Quá tốt. Y Nhược biểu muội, Đinh Hạo, các ngươi nhất định phải còn sống. Chúng ta gặp lại ở Tuyết Châu!

Thân hình của hắn, bị lực hút khủng khiếp kia, trực tiếp đưa vào trong khe nứt trên bầu trời.

Cũng trong lúc đó, một vị thiếu niên thanh tú giống như nữ tử, toàn thân mặc hoàng sam, ngồi im trên một ngọn núi, nhìn thiên địa xung quanh không ngừng sụp xuống, cúi đầu nhìn đầy những vết thương trên người, lại nhìn hung thú hồng hoang đã vây khốn mình gần nửa năm đang ở dưới chân núi đau thương gào thét. Hắn thở dài một cái, chủ động thả người lao về phía khe nứt trên bầu trời...

- Gào...

Một tiếng gào thét kỳ dị vang lên. Một con bạch hổ có cánh bay vọt lên, theo sát phía sau thiếu niên anh tuấn.

Đáng tiếc, một cánh của nó bị thương, căn bản không bay cao được. Hơn nữa lực hút trong bầu trời hình như chỉ nhằm vào người từ ngoài đến mới có tác dụng. Nó vốn ở đây, căn bản không cảm ứng được, mắt thấy sẽ rơi xuống, cùng các hồng hoang khác, chết trong ngọn lửa phun ra từ trong lòng đất.

- Ha hả, ngươi đuổi giết ta nửa năm. Cũng được, hôm nay ta mang ngươi đi ra ngoài?

Trên bầu trời, trong lòng thiếu niên hoàng sam này thoáng động. Hắn vung tay bắn ra một sợi dây thừng màu trắng, quấn lấy con bạch hổ có cánh, kéo nó, cùng lao về phía khe nứt trong bầu trời!

Trong lúc đó, trong thiên địa của chiến trường Bách Thánh vẫn có không ít những thiên tài có tư chất trác tuyệt. Bọn họ hoặc biết Cửu Trọng Thiên tồn tại nhưng không cách nào đi ra trước, hoặc cái gì cũng không biết, chỉ tỉnh tỉnh mê mê ở trong chiến trường Bách Thánh tu hành. Từng người đều gặp được những kỳ ngộ khác nhau. Vào giờ phút này, bọn họ đều nhìn thấy thiên địa biến đổi lớn, đều bị hút vào trong khe nứt thời không màu đen xuất hiện trên bầu trời!

Không ai ý thức được, mặt đất dưới chân hủy diệt, có cảm giác như thế nào.

...

...

- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại, Đinh sư huynh còn chưa tỉnh lại...

Kỷ Anh Khởi có chút sốt ruột.

Phía xa, mặt đất thành thị Ngụy Thần đã bắt đầu sụp xuống từng mảng lớn. Từ tường thành phía ngoài nhất, mặt đất chấn động giống như sóng biển lan về phía trung tâm. Có thể cảm giác được rõ ràng, lực lượng áp chế trong thiên địa đang từ từ biến mất. Toàn bộ tháp lớn kim sắc cũng điên cuồng chấn động.

- Xem ra chỉ có thể đánh nát pho tượng kim khôi kim giáp này!

Trên mặt Nhâm Tiêu Diêu cũng lộ vẻ lo lắng.

- Meo, chờ một chút. Chờ một chút nữa đi. Ta cảm giác được nhân sủng của ta sắp hoàn thành...

Mèo mập Tà Nguyệt dường như cảm ứng được điều gì, ngăn cản.

- Nhưng...

Kỷ Anh Khởi còn muốn nói gì.

Đúng lúc này, một biến đổi đột ngột phát sinh

Một yêu khí màu đỏ giống như thần kiếm, đột nhiên từ phía xa bắn dọc theo quảng trường, trong nháy mắt đã tới trước mặt, lao tới tấn công về phía Đinh Hạo.

Sát khí bắn ra.

Đó chính Là Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng.

- Ha ha ha, trời cũng giúp ta! Chết đi, Đinh Hạo!

Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng cười ha ha.

Hắn đã bị vây ở trong thành thị Ngụy Thần hơn một tháng, bị đám thạch nhân khôi lỗi truy sát chạy trốn khắp nơi giống như chó cùng đường. Hắn vốn cho rằng mình cũng không có cơ hội tìm được tế đàn thần hỏa để đốt thần hỏa. Ai biết ở thời khắc cuối cùng, thiên địa xảy ra dị biến. Tất cả bắt đầu sụp đổ. Loại lực lượng áp chế biến mất. Cuối cùng hắn đã khôi phục lại thực lực, có thể bay lượn trên trời cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.