Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là lập uy, vậy nên Lục Thủy mới không định tiết kiệm lực lượng.
Mà câu nói vừa rồi của hắn cũng bao hàm lực lượng Thiên Địa trong đó.
Những lời nói có vẻ nhẹ nhàng như vừa rồi lại mang đến cho một cảm giác bao la mờ mịt, giống như thánh ngôn vọng đến từ chân trời.
Loại thánh ngôn này đủ để gây ra một cảm giác chấn động trong lòng những kẻ có tu vi nông cạn.
Hiện tại, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Đặc biệt là Lương gia vừa nhìn sang phía Lục Thủy bên này. Thế là, bọn chúng không dám chậm trễ nữa, bèn lập tức cúi đầu quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu.
Thiên nữ Chưởng môn và những người khác cũng hãi hùng không thôi khi quan sát mọi chuyện đang diễn ra. Chúng cũng cúi sát cả đầu, chẳng dám ngẩng dậy.
Ngay cả Chân Vũ và Chân Linh ở phía sau đều cúi đầu trong vô thức, tự hỏi vì sao khí thế của thiếu gia quá quỷ dị, cũng quá đáng sợ.
Lục Thủy thở dài, nhận ra mình sắp dùng hết sạch phần lực lượng Thiên Địa còn lại.
Tuy nhiên, hắn tạm thời răn đe được những người này, âu cũng là chuyện tốt.
Sau đó, Lục Thủy quay về phía Lương gia, nói:
“Có người nói rằng, quyển kỳ thư kia đang nằm trong tay bổn tọa.”
Nghe thế, đám người Lương gia thầm thấp thỏm, như thể cây lưỡi hái của tử thần đang chục chờ trên cổ chúng.
Chúng muốn phân trần đôi điều, nhưng lại không dám mở lời giải thích.
Lúc này, giọng nói của Lục Thủy lại vang lên:
“Đúng là quyển kỳ thư đang nằm trong tay bổn tọa. Đây chính là sự thật.
Đúng không nào?”
Câu nói này trực tiếp giáng một đòn thật mạnh vào trái tim của Lương Thiết. Cuối cùng, y cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, đáp:
“Vâng, thưa tiền bối! Quyển kỳ thư đúng là nằm trong tay ngài.”
Nói xong, Lương Thiết cúi đầu, kính cẩn dâng quyển kỳ thưa đến trước mặt Lục Thủy.
Quyển kỳ thư ấy tự động bay đến tay Lục Thủy trước khi hắn nói tiếp:
“Vậy, kẻ tung tin là bổn tọa đang giữ quyển kỳ thư này nên chịu tội gì?”
Vừa hỏi, Lục Thủy vừa dõi mắt nhìn về đám người mà hắn từng gặp trong quán cà phê khi trước, bao gồm cô gái trẻ kia.
Cảm nhận được ánh mắt chằm chằm đầy tính mục đích của Lục Thủy, nhóm người kia lập tức cúi người sát xuống mặt đất, mở lời van xin:
“Mong tiền bối thứ tội.”
Lương Thiết thầm cười thảm, nhưng dù sao đó cũng là con gái của y. Cuối cùng, y dâng lên một đóa hoa sen, khẩn cầu hắn:
“Xin tiền bối nhận lấy đóa Thiên Thủy Tuyết Liên này, mong ngài nguôi giận.”
Lục Thủy im lặng một lúc, nhưng giờ phút này lại khiến Lương gia và những người khác đổ mồ hôi lạnh. Trong thoáng chốc, mà tưởng chừng như mấy thế kỷ trôi qua.
Cuối cùng, giọng nói của Lục Thủy vang lên:
“Kẻ nào tự hủy khí hải, có thể sống sót.”
Một khi khí hải bị phá hủy, kiếp này chỉ có thể là một người bình thường.
Đối với người tu chân, thảm kịch này còn đau khổ hơn cái chết.
Nhưng Lương Tranh không hề do dự, quyết đoán tự phá hủy khí hải của bản thân.
Một số người khác cũng chọn cách sống tạm.
Ọc...
Tất cả bọn chúng đều phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi thu lấy Thiên Thủy Tuyết Liên, Lục Thủy cũng không làm khó dễ Lương gia nữa. Đây đã là điểm giới hạn rồi. Nếu bức bách nữa, hắn phải đích thân ra tay.
Nhưng hắn không đủ sức để ra tay.
Mà nếu để Chân Vũ và Chân Linh ra tay, như vậy sẽ mất đi hình tượng cường giả cao cao tại thượng từ cách thể hiện của hắn từ đầu buổi đến giờ, được không bù mất.
Sau đó, hắn nhìn về phía đám người Vô Diện môn. Ngay thời điểm hắn liếc mắt sang thì đám người đang quỳ kia cũng nhận ra ánh mắt của hắn. Thế là, Lục Thủy hoàn toàn ngạc nhiên trước hành động phối hợp chặt chẽ của vị Thiên nữ Chưởng môn kia.
Nàng lấy hết tất cả đồ đạc ra, đặt ở trước mặt, sau đó cung kính nói trong khi cơ thể vẫn chẳng hề nhúc nhích một tí ti nào:
“Đây là tất cả tích cóp của Vô Diện môn chúng ta, xin tiền bối khai ân.”
Lục Thủy cứng rắn nuốt lại lời nói đang chực chờ chạy ra khỏi cổ họng.
Hắn phất tay mà không nói một lời nào, chỉ thu hết mớ tài sản của Vô Diện môn vào túi.
Cuối cùng, Lục Thủy xoay người bước đi.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn được vị tiền bối kinh khủng này đi khỏi.
Nhưng đối phương là ai đây?
Sau khi do dự trong thoáng chốc, vị Thiên nữ Chưởng môn kia lập tức mở lời:
“Tiền bối, chẳng hay có thể cho bọn ta biết đạo hiệu của người hay không? Ngộ nhỡ sau này có chuyện liên quan đến tiền bối, chúng ta còn biết để chủ động nhường đường, cũng tránh trì hoãn sự vụ của tiền bối.”
Lục Thủy cười nhẹ, rốt cuộc có người hỏi câu này.
Hắn không hề dừng chân, chỉ để lại một câu nói:
“Ẩn Thiên tông, Thiếu tông chủ Lưu Hỏa.”
Nếu đã không dùng được danh tiếng của Lục thiếu gia, vậy hắn sẽ làm Thiếu tông chủ của một tông môn ẩn thế vậy.
Chắc chắn bọn chúng sẽ tin chứ, đúng không nào?
Trong lúc nhất thời, Chân Vũ và Chân Linh cũng không biết nói gì cho phải. Quả nhiên, thiếu gia vẫn cứ hay càn rỡ hống hách như vậy, đây không phải là làm xằng làm bậy hay sao?
Chẳng qua, cả hai cũng rất nghi hoặc; thiếu gia có thật sự là một kẻ bình thường như mọi người từng biết đến à?
Hay hình tượng tầm thường trước đây chính là nhân dạng mà thiếu gia cố tình để cho những người khác trông thấy?
Nếu để Tam trưởng lão trông thấy cảnh tượng thiếu gia ra tay vừa rồi, chắc chắn cả Lục gia đều phải dốc toàn lực để bảo vệ thiếu gia ấy chứ.
Nghĩ đến đây, dường như Chân Vũ cũng hiểu rõ một chuyện gì đó, nhưng cũng mơ hồ một số điều.
Thực lực của thiếu gia rõ ràng là Cấp 2, vừa rồi hắn làm thế nào mà hạ gục được kẻ địch như thế?
Đó là năng lực của hắn, hay dựa vào pháp bảo?
Chân Vũ không thể đoán ra, bèn quyết định là lát nữa sẽ hỏi lại sau.
Mà sau khi Lục Thủy chém gió về danh hiệu của mình, cả Vô Diện môn và Lương gia đều giật thót cả tim.
Ẩn... Ẩn Thiên tông à?
Sau khi nhóm ba người Lục Thủy rời đi, Thiên nữ Chưởng môn và Nam trưởng lão cùng nhìn nhau một lúc, ai nấy đều nhận ra vẻ hoảng sợ trong ánh mắt của nhau.
“Chưởng môn, vị kia vừa nhắc đến Ẩn Thiên tông, liệu có phải là Ẩn Thiên tông mà chúng ta đã gặp lần trước hay không?” Nam trưởng lão hỏi.
Thiên nữ Chưởng môn cũng có chút bối rối:
“Kiểm tra lại xem.”
Ngay sau đó, Nam trưởng lão lật một cuốn sách ra, bắt đầu đọc bản ghi chép liên quan đến Ẩn Thiên tông:
“Khi ánh sáng và bóng tối đan xen nhau; khi mặt trời, mặt trăng và tinh tú tranh nhau tỏa sáng;
Lúc lánh đời, chúng ta cùng hòa nhịp với phàm nhân; khi bước lên Thiên đạo, chúng ta chấp kiếm mà thẳng tiến.
Ẩn Thiên Bí Giám, dùng máu mà viết nên sách này.”
Nhiều người cảm giác khá khó hiểu khi nghe đoạn văn này.
Nhưng Thiên nữ Chưởng môn lại mở lời trong trạng thái kinh hoảng:
“Nhìn xung quanh, xem có Ẩn Thiên Bí Giám nằm rải rác đâu đây hay không? Nhanh lên.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó bèn lập tức kiểm tra ngay, thậm chí cả người của Lương gia cũng làm thế.
Rốt cuộc, cũng không ai thấy Ẩn Thiên Bí Giám xuất hiện xung quanh khu vực này.
“Chưởng môn, Ẩn Thiên Bí Giám là cái gì?” Bắc trưởng lão cũng đã chạy sang.
Ai nấy đều quay sang Thiên nữ Chưởng môn, ngay cả Lương gia cũng vậy. Bọn này không biết nhiều kiến thức cho lắm.
“Ẩn Thiên Bí Giám, dùng máu mà viết nên sách này. Nếu có bất cứ một cái tên nào đó của người, của vật, hay của một tồn tại nào đó được viết lên trên Bí giám, dù kẻ đó có chạy trốn đấy góc biển chân trời, cũng khó tránh khỏi cái chết.” Thiên nữ Chưởng môn nói rõ.
Nam trưởng lão bèn bổ sung:
“Chưởng môn nói đúng. Ngay cả những thế lực mạnh mẽ cũng rất kiêng kỵ Ẩn Thiên tông này. Nếu mà chúng ta chọc giận họ, e rằng cả tông môn chết sạch cũng còn chưa đủ đấy. Mà chuyện vừa rồi chính là một ví dụ.
Từng nhịp hít thở nặng nề dần vang lên.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, đúng thật là sống sót sau tai nạn.
“Chưởng môn, làm sao bây giờ?” Một tên đệ tử còn sống sót hỏi.
Những người còn sống hiện tại đều là phụ nữ; phải nói rằng, bọn họ là những đi theo Thiên nữ Chưởng môn ngay từ lúc đầu.
Bằng không, bọn họ sẽ không bắt chước theo hành động quỳ lạy của Thiên nữ Chưởng môn.
Thiên nữ Chưởng môn suy tư trong chốc lát rồi nói:
“Trốn khỏi đây trước đã, sau đó tìm một nơi hẻo lánh để lẫn trốn vài năm.
Họa lần này là do Tả - Hữu hộ pháp và Đông, Tây trưởng lão gây ra, thế mà bắt chúng ta gánh.”
Đứng ở cương vị chưởng môn cũng rất khó khăn nha. Lúc Tả - Hữu hộ pháp và Đông, Tây trưởng lão còn ở đây, dù là chưởng môn nhưng nàng chẳng có quyền lên tiếng. Giờ bọn họ đều chết cả rồi, thế mà còn bắt nàng gánh lấy hậu quả.
Sau đó, các nàng cũng bỏ đi ngay, mặc kệ đám người Lương gia bên kia.
Lương gia cũng mừng thầm. Dù gì đi nữa, phe địch vẫn còn ba tên Cấp 4, nếu đánh nhau nữa sẽ dẫn đến họa diệt tộc.
“Chúng ta cũng nên rời khỏi đây nhanh lên. Nhớ đừng rêu rao ra bên ngoài về chuyện gặp gỡ tiền bối của Ẩn Thiên tông ngày hôm nay.”
Cả bọn đều gật đầu. Ai mà dám tiết lộ chuyện này chứ, tự cảm thấy mình chán sống à?
Nhìn về phía Lương Tranh đang hôn mê, Lương Thiết chỉ biết lắc đầu và thở dài.
Lương gia đã có thể vượt qua kiếp nạn này, nhưng y cũng không rõ mình đã làm đúng hay sai nữa.
Rốt cuộc, y vẫn không thể giữ lại được quyển kỳ thư kia.