Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Mộ Trạch trở về nơi ở của mình, cũng đang tự hỏi làm sao để lấy được Thiên Nữ Chân Kinh từ tay Mộ Tuyết.
Nhưng vừa bước vào cửa, Đường Y chợt chạy đến.
“Đố chàng, hôm nay muội vừa làm chuyện gì nào?” Đường Y hỏi trượng phu của mình bằng giọng điệu có vẻ hơi kích động.
Mộ Trạch lắc đầu, nói:
“Ta không biết.”
“Mộ Tuyết đã hứa sẽ dạy Thiên Nữ Chân Kinh cho Nhã Lâm rồi; cố gắng trong mấy ngày qua đúng là không hề vô ích.
Đúng rồi, chàng phải cố gắng bảo bọc Mộ Tuyết trong thời gian này nhé. Bằng không, chân kinh sẽ vuột mất khỏi tay chúng ta.” Đường Y nghiêm túc nói.
Mộ Trạch khá ngạc nhiên, bỗng dưng lại có được chân kinh như vậy à?
Ngừng lời một chút, y nói:
“Vậy, nên sắp xếp cho Mộ Tuyết thế nào sau khi lấy được chân kinh? Nàng cũng bước chế độ dành cho một người bình thường tại Mộ gia là thế nào mà.”
Đường Y cau mày, sau đó nói:
“Chiếm riêng cái mảnh sân nhỏ kia thôi, rồi nhốt Mộ Tuyết vĩnh viễn bên trong đó, không cho nàng ra ngoài đến hết cuộc đời.
Nuôi con bé ấy thêm vài chục năm nữa thôi mà, chúng ta cũng không lỗ lã gì lắm, mà như vậy cũng không phải là quá tuyệt tình.
Vì nếu chúng ta thả nó ra ngoài, ai biết được đám người bên ngoài kia có chiếm lấy chân kinh từ nó hay không?
Chàng thấy sao?”
Mộ Trạch gật đầu:
“Cứ làm như vậy đi.”
...
Lục Thủy đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao trên cao, nhận ra hôm nay đúng là một đêm thật đẹp.
“Ngày mai hẳn là một ngày nắng tốt, mình có nên nghĩ thêm vài lời kịch để từ hôn hay không nhỉ?
Thét to một câu: 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây à?
Ủa lộn, ai bị từ hôn mới nói câu này.
Còn mình chính là người chủ động từ hôn.”
Không để mạch tâm lý thả trôi đi xa hơn nữa, Lục Thủy bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Chân Vũ và Chân Linh lại có chút khó hiểu khi nhìn về phía Lục Thủy; nhưng dù gì đi nữa thì ngày mai cũng là khoảnh khắc từ hôn, bọn họ phải chú ý hơn một tí.
Với tính khí của thiếu gia, rất có thể sẽ gây ra xung đột với Mộ gia - đây nhất định không phải chuyện tốt.
Cả hai hy vọng thiếu gia nhà mình giảm bớt cái tính 'thích thể hiện' đi một chút.
Ít nhất, đừng sử dụng mấy câu từ trào phúng, chế giễu là được.
Nghĩ đến đây, Chân Vũ và Chân Linh chỉ biết thở dài.
Tuy thiếu gia trông có vẻ không hề đơn giản, nhưng tính tình bề ngoài của thiếu gia rõ ràng là chẳng phải giả vờ mà thành.
Cả hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bèn nhận ra nét bất đắc dĩ từ mắt đối phương.
Rốt cuộc, đành đi bước nào, tính bước nấy.
Về phần Lục Thủy, sau khi ngẫm nghĩ một hồi lâu thì hắn cũng từ từ nhắm mắt ngủ.
Ngày mai là buổi diễn chính thức, hắn phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần.
Đến khi Lục Thủy tỉnh lại thì trời đã sáng; lúc này đã là 7:00 giờ.
“Thiếu gia, còn 1 tiếng nữa là đến nơi.” Chân Vũ báo cáo khi thấy Lục Thủy thức dậy.
Lục Thủy gật đầu, liếc mắt nhìn Thủy Vân châu, nhận ra là mình vẫn chưa đột phá được.
Là do biến cố ngày hôm qua, cộng với việc ngủ quá lâu.
Sau đó, Lục Thủy bắt đầu đọc Thiên Địa Trận Văn. Hôm qua, hắn không hề xem đến Thiên Địa Trận Văn, nên hiện tại chỉ còn lại một phần lực lượng Thiên Địa ít ỏi.
Đây không phải là một chuyện tốt.
Hy vọng là đừng có biến cố nào khác phát sinh thêm.
1 tiếng nhanh chóng trôi qua.
“Thiếu gia, đến rồi.” Chân Vũ nhắc nhở hắn.
Lục Thủy cất Thủy Vân châu đi, dẹp luôn quyển Thiên Địa Trận Văn vào.
Sau đó, hắn bước xuống xe lửa.
Sau khi xuống xe, Lục Thủy dùng tay che nắng, quan sát cảnh núi non xinh đẹp trước mặt. Cảnh sắc hợp với lòng người; dưới chân núi còn có vô số nhà cửa cùng lối kiến trúc vừa mang phong cách Cổ phong, vừa toát ra chút hương vị hiện đại.
Trên đường phố, người đến người đi tấp nập cùng rất nhiều con linh thú tới lui, khá là phồn hoa.
Hắn biết rõ nơi này là huyện thành trực thuộc Mộ gia. Khác với trấn nhỏ Thu Vân của Lục gia, phần lớn người nơi này đều là bà con chi thứ của Mộ gia cả.
Nhân khẩu vô cùng thịnh vượng.
Không như Lục gia của hắn, cộng thêm mẹ hắn thì cả dòng họ của hắn cũng chỉ có 6 người.
Chậc chậc, đáng sợ nha!
“Có ai đến đón chúng ta không?” Lục Thủy hạ tay xuống, hỏi người bên cạnh.
Chân Vũ lắc đầu:
“Không có ai cả, thưa thiếu gia! Nhưng chúng ta đã gửi thiệp thăm viếng đến bên đó rồi. Chỉ cần chúng ta báo mục đích đến, người nơi đây sẽ rõ.”
Báo mục đích đến? Lục Thủy ngạc nhiên nhìn Chân Vũ, chẳng lẽ lại nói thẳng là đến đây để từ hôn sao? Tên Chân Vũ này cũng kiêu ngạo đến thế à?
Thấy Lục Thủy nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, Chân Vũ hơi khó hiểu:
“Thiếu gia, có vấn đề gì không?”
Lục Thủy lắc đầu:
“Ngươi đi thông báo mục đích đến đi.”
Chân Vũ vừa định tuân lệnh, nhưng sau khi nghĩ lại, cũng đồng thời cảm thấy có gì đó sai sai.
Chẳng lẽ thông báo thiếu gia nhà mình đến đây để từ hôn à?
Y tin rằng, mình vừa mở miệng nói thế là đã đắc tội với Mộ gia từ ngay ngưỡng cửa.
“...”
Cuối cùng, Chân Linh tìm được người phụ trách của ngọn núi này, bảo rằng Lục gia muốn cầu kiến.
Sau đó, cả ba được người nơi đây dẫn vào nhà chính của gia tộc.
Dòng chính của Mộ gia cư ngụ ngay trên sườn núi.
“Lục thiếu gia, trong tộc có việc riêng vào sáng nay, mong thiếu gia có thể đợi đến buổi chiều.” Một người đàn ông trung niên mở lời xin lỗi Lục Thủy.
Chân Vũ và Chân Linh đều cau mày; rõ ràng là Mộ gia cố ý làm vậy.
Tuy nhiên, do Lục Thủy đến đây để từ hôn, nếu bọn họ đồng ý gặp mặt ngay lập tức thì đúng là rất mất mặt.
Ngộ nhỡ làm vậy, bên Mộ gia sẽ có lý do để lập tức dạy cho thiếu gia nhà mình một bài học.
Chân Vũ vừa định nhắc khóe một lời với Lục Thủy, hắn đã nói ngay:
“Không sao! Nhưng ta hy vọng rằng, Mộ gia đừng để ta chờ đến hôm sau.”
Chân Vũ và Chân Linh có chút kinh ngạc, thiếu gia không vội vàng xông vào ngay à?
Nhưng trên đường đi, bọn họ cứ có cảm giác thiếu gia nhà mình rất nôn nóng nha.
Gặp ảo giác ư?
Người đàn ông trung niên lập tức mỉm cười, đáp:
“Lục thiếu gia, cứ yên tâm. Tộc trưởng đã phân phó cả rồi, dù bận đến đâu cũng không thể để Lục thiếu gia đợi suốt cả ngày được. Chỉ do sáng nay vừa có một việc vô cùng quan trọng nên mới trì hoãn thế này thôi.”
Lục Thủy không quan tâm cho lắm. Người đàn ông trung niên kia vốn tưởng rằng Lục Thủy sẽ hỏi đó là chuyện gì, nhưng không ngờ là Lục Thủy cũng chẳng hề hỏi tiếp.
Sau đó, người đàn ông trung niên kia lại nói:
“Mời Lục thiếu gia xuống núi nghỉ ngơi tạm nhé! Chờ tộc trưởng xử lý công vụ xong, chúng ta sẽ đến mời Lục thiếu gia sang.
Nếu Lục thiếu gia có cần bất cứ thứ gì, cứ nói cho chúng ta biết. Chúng ta tuyệt đối không dám thất lễ với Lục thiếu gia đâu.”
Lục Thủy chỉ gật đầu; trên thực tế, trì hoãn ít lâu như vầy cũng tốt. Hắn cần chút thời gian để đọc sách.
Bằng không, hắn không có cảm giác an toàn.
Đương nhiên, hắn không nghĩ là mình sẽ gặp bất cứ rắc rối gì tại Mộ gia này. Thực trạng Lục gia phái một tên vãn bối như hắn đến đây đã chứng minh một chuyện, chính là Lục gia đang xem thường Mộ gia. Thế nên, Mộ gia hành động thế này là cũng để tìm lại chút ít mặt mũi mà thôi.
Lục Thủy cũng không thèm để ý kiểu hành vi thế này. Hắn muốn gây sự với Mộ Tuyết, chứ không phải Mộ gia.
Hai đối tượng này không hề cùng một đẳng cấp.
Hắn không còn bất cứ một lý do nào khác cả.
...
Đại sảnh của Mộ gia.
Sau khi nhận được báo cáo, Mộ Uyên cười tự giễu:
“Rõ ràng là Lục thiếu gia rất nể mặt nhóm bạn già chúng ta nha, không hề phá bĩnh làm khó làm dễ.”
Bọn họ thật sự mong đợi Lục thiếu gia quậy phá lên, từ đó mới có cơ hội ra tay trừng trị hắn. Sau đó, Mộ gia sẽ chủ động hỏi hắn về mục đích đến đây trước khi sẵn sàng đồng ý, cuối cùng là tống cổ hắn ra khỏi tòa biệt viện này.
Thế là xong vụ từ hôn.
Trong mắt người ngoài, bọn họ sẽ nghĩ là Mộ gia vừa trục xuất Lục thiếu gia ra khỏi cửa.
Lục gia cũng không có cớ để phản pháo trong vụ này.
Thật đáng tiếc, thằng nhãi ấy lại nể mặt bọn họ đến vậy.
“Xem ra, dù tay Lục thiếu gia ấy có ngu dốt đến cỡ nào đi chăng nữa, thì hắn cũng không dám làm xằng làm bậy trước sự tình quan trọng như thế này. Không những thế, ắt hẳn phu phụ Mộ gia cũng đã dặn dò trước rồi.” Mộ Khương phán đoán.
Mộ Trạch bèn mở lời:
“Thế, có câu giờ tiếp không? Câu giờ đến khi nào đối phương tự động càn quấy.”
“Không cần phải thế.” Mộ Uyên lắc đầu, thở dài nói: “Vì bên kia nguyện ý nể mặt chúng ta, chúng ta cũng không cần phải làm tiểu nhân nữa. Rốt cuộc, cũng phải đối mặt nhau thôi.
“Nhưng e là, Lục thiếu gia chỉ tạm thời kiên nhẫn mà thôi, sau đó sẽ hoàn toàn bộc phát vào buổi chiều hôm nay.” Mộ Khương vẫn còn lo lắng.
“Chuẩn bị tinh thần đi! Nếu hắn quá đáng, cứ hù dọa một tí là được. Mất mặt vãi chưởng phải khác với mất mặt chút ít mà.” Mộ Uyên tự giễu mình như thế, trong mắt lại lộ ra vài nét cay đắng.