Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 21: Chương 21: Gặp đồng môn




Editor: Miri

- ---------------

Giờ này khắc này, Lý Trú Miên yên lặng che lại mặt, nội tâm chỉ có một suy nghĩ: Lúc trước rốt cuộc tại sao hắn lại muốn tự xưng là Lý Tam Thất?

Một khắc sai lầm thành hối hận ngàn đời, bây giờ hắn hối hận lắm rồi!

Lý Trú Miên cố gắng bình phục lại một chút tâm tình, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tầm Chu, cười gượng nói: “......Chúng ta về khách điếm đi.”

Lâm Tầm Chu nhìn thoáng qua sắc trời, gật đầu nói: “Ừ, cũng tới lúc về.”

Lý Trú Miên như trút được gánh nặng, hắn không muốn ở lại cái chỗ này một khắc nào nữa, kéo tay Lâm Tầm Chu về khách điếm.

Sắc trời dần dần tối đi, cành liễu bên đường lay động trong gió. Tấm biển khắc “Liễu phủ” tại tòa lão trạch vẫn mang dáng vẻ hoang vu như cũ, liếc mắt nhìn lại một cái, như thể không khác gì trước kia.

Cùng với tiếng lộc cộc của vó ngựa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến trên con đường lát đá, đi ngang qua cửa Liễu phủ, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lao về phía trước. Phía sau xe ngựa còn có sáu, bảy hộ vệ cưỡi ngựa, mặt ai cũng lạnh lùng, không khí nghiêm túc.

Người đi đường thấy thế vội vàng né tránh. Cho đến khi xe ngựa đi qua thì mới tiến đến nhỏ giọng nghị luận với nhau: “Xe ngựa của ai thế?”

“Không biết, hình như chưa bao giờ thấy ở Lăng Thành.”

Trong xe ngựa có một vị nam tử đang ngồi ngay ngắn. Hắn mặc bạch y, khuôn mặt thanh nhã, nếu có ai từng gặp qua Lâm Tầm Chu tại đây, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sáu, bảy phần tương tự giữa hai người.

“Người” này đúng là ma tộc hóa hình người lẻn vào Tu Chân giới. Ma tộc vốn không có tên, hóa hình người xong, hắn tự đặt cho mình một cái tên gọi là Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch, hắn vô cùng vừa lòng cái tên này.

Từ 5 năm trước, ánh mắt đầu tiên thấy người kia mặc một bộ bạch y, kiếm Đoạn Ngân Hà vung lên, hắn liền thích màu trắng. Cho nên hắn bắt chước mặt người nọ, dùng tên “Bạch”, thích toàn bộ những thứ màu trắng, như là tuyết, là trăng, là mây nhẹ.

Là một Ma tộc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảnh vật mỹ lệ nơi này.

Xe ngựa lảo đảo lắc lư tiến vào một cái hẻm nhỏ không người, Thẩm Bạch ngồi ở trong xe, cảm thấy có chút mới lạ. Lần đầu tiên bắt chước một con người bình thường, hắn cảm thấy rất thú vị. Hắn tâm tình rất tốt, cho nên lúc xe ngựa bị người ngăn lại, hắn cũng không tức giận.

Bên ngoài xe ngựa truyền đến một tiếng cung kính: “Vốn là muốn thỉnh ngài tới Liễu phủ gặp mặt, nhưng hiện tại bỗng nhiên xảy ra chút chuyện, đành phải ở chỗ này ngăn xe ngựa của ngài, mong ngài thứ tội.”

Thẩm Bạch không lắm để ý mà cười cười: “Mới nãy bổn tọa đi ngang qua Liễu phủ, cũng cảm giác được bên trong có không ít người đang ẩn nấp. Sao rồi, chuyện giữa ta và ngươi bị người khác biết?”

Thanh âm kia nói: “Hẳn là chưa, nhưng vì chuyện khác nên tại hạ đang bị người khác truy tra.”

Thẩm Bạch nhàn nhạt nói: “Bổn tọa truyền cho ngươi ma hồn, một là vì cảm thấy thú vị, hai là muốn ngươi đi giết Lý Trú Miên. Chuyện khác bổn tọa không cần biết, tự ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Ngoài xe truyền tới thanh âm gợn sóng bất kinh: “Tại hạ hiểu. Nếu ngài có thể lại ban tại hạ một đạo ma hồn, tại hạ nhất định có thể trảm Lý Trú Miên dưới kiếm.”

Thẩm Bạch lạnh nhạt nói: “Ngươi bị thương quá nặng, sống không được bao lâu, có ban thêm ma hồn cho ngươi, ngươi cũng không chịu nổi.”

Tiếng nói kia lặng xuống. Sau một lúc lâu, gã mới nói: “Lý Trú Miên đang ở Lăng Thành, ngài có thể tự mình ra tay. Chỉ cần có thể làm Lý Trú Miên chết không nhắm mắt, tại hạ cũng không còn sở cầu gì.”

Thẩm Bạch lập tức nheo mắt: “Lý Trú Miên cũng ở Lăng Thành?”

Hắn suy tư trong chốc lát, cười: “Không tồi, một khi đã như vậy, bổn tọa cũng không cần lại đi Vân Châu, đúng là tin vui ngoài ý muốn.”

Xe ngựa lại lăn bánh về phía trước, mấy tên “thị vệ” sau xe nhanh chóng đuổi theo, mặt vẫn lạnh lùng như cũ, cứ như những tượng gốm không linh hồn.

Ngày xuống trăng lên, trăng hạ mặt trời mọc, một đêm nhanh chóng trôi qua. Sáng sớm, Lâm Tầm Chu vừa mới rời giường đã nghe thấy cửa truyền đến tiếng gõ. Lâm Tầm Chu tùy tiện với lấy ngoại y phủ lên, đi qua mở cửa.

Mới mở cửa liền thấy khuôn mặt thần thái sáng láng của Lý Trú Miên: “Lâm Châu, chào buổi sáng!”

Lâm Tầm Chu mời hắn tiến vào, lại đóng cửa, tức giận nói: “Sao ngươi cứ thích lựa lúc người ta chưa mặc xong y phục mà tới?” Ngụ ý bảo lần trước Lý Trú Miên xông vào phòng ngủ lúc nửa đêm.

Lý Trú Miên ngồi vào trước bàn, ngượng ngùng cười cười, nhìn Lâm Tầm Chu sửa sang lại bạch y trên người, bỗng nhiên nói: “Ngươi lúc nào cũng mặc y phục xám nhạt hoặc trắng, tuy đẹp, nhưng ngày nào cũng mặc sẽ cảm thấy nhạt nhẽo.”

Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói: “Ta chỉ có y phục hai màu này.”

Mắt Lý Trú Miên lộ ra vẻ tiếc nuối, sờ sờ cằm, nghĩ thầm nếu có cơ hội thì phải dẫn Lâm Châu thử mấy cái có màu tươi hơn, đẹp hơn.

Lâm Tầm Chu nhìn hắn một cái, nói: “Mới sáng sớm đã tới tìm ta, chỉ là để cùng ta nói chuyện màu sắc y phục?”

Lý Trú Miên phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Ta vừa mới thu được tin tức từ quan phủ bên kia.”

“Tra được cái gì?” Lâm Tầm Chu ngồi đối diện Lý Trú Miên, hỏi.

Lý Trú Miên lắc đầu: “Không phải tra được cái gì, mà là quan binh ngồi canh ở Liễu phủ bắt được một người đêm qua.”

Lâm Tầm Chu nhướng mày: “Bắt được? Nhanh như vậy à. Là vị nhị thiếu gia của Liễu gia sao?”

“Không phải,“ Lý Trú Miên lại lắc đầu, “Là hài tử Liễu gia thiếu gia chủ lưu lại năm đó.”

Lâm Tầm Chu hơi kinh ngạc, nghĩ thầm mọi chuyện vượt ngoài dự đoán: “Vậy nó là đứa tế bái tổ tiên lúc trước? Mấy bộ xương kia cũng là nó chôn?”

“Cũng không phải.”

Nói tới đây, Lý Trú Miên sắc mặt dần dần nghiêm túc lên: “Nói nữa chắc ngươi không tin, người bị bắt bảo là mình hoàn toàn không biết chuyện phát sinh ở Liễu phủ, hơn nữa đã mười mấy năm chưa về lão trạch kia. Hắn nói là chỉ vừa đến Lăng Thành, bởi vì nhớ tới thơ ấu mới tiện đường về nhà nhìn.”

Lâm Tầm Chu nhíu mày: “Hắn nói vậy, nhưng có chứng cứ không? Nửa đêm đi Liễu phủ, thấy thế nào cũng khả nghi, không thể chỉ nghe phiến diện được.”

Lý Trú Miên thở dài: “Đây là chỗ phiền nhất, hắn có chứng cứ cho chuyện mình không ở Lăng Thành, lại còn rất đầy đủ.”

Lâm Tầm Chu hỏi: “Chứng cứ gì?”

Lý Trú Miên sắc mặt có chút quái quái: “Bởi vì...hắn là đệ tử Thần Cung.”

Lâm Tầm Chu sửng sốt: “Hả?”

“Hắn nói trước đây vẫn luôn ở Minh Tông, lần này thừa lúc được ra ngoài tập luyện mới ra tông môn một chuyến, không khớp với thời gian phát sinh chuyện ở Liễu phủ. Minh Tông đồng môn cùng sư trưởng đều có thể chứng minh chuyện này.”

Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Hơn nữa hắn rất tức giận chuyện quan phủ bắt hắn, còn nói nếu dám làm gì hắn, Minh Tông và Lâm tông chủ nhất định sẽ đến đòi công đạo. Hiện tại quan phủ bên kia cũng không dám động hắn, chỉ cho hắn ăn uống đầy đủ.”

“Đúng rồi, hắn nói mình tên Liễu Sơ Vân,“ Lý Trú Miên hỏi, “Các ngươi đều là đệ tử Thần Cung, Lâm Châu ngươi có quen hắn không? Đúng rồi, quan phủ bên kia nói các ngươi là đồng môn, muốn thỉnh ngươi đi nói chuyện với hắn, không chừng có thể hỏi ra được vài chuyện. Ngươi thấy sao?”

Lâm Tầm Chu: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.