Editor: Miri
- ----------------
Một khắc Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên đồng thời ra tay kia, mưa ở Lăng Thành chợt nhỏ lại. Vị người qua đường nào đi trong thành cũng đều ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn mây đen quay cuồng không ngừng trên bầu trời.
"Năm nay thời tiết kỳ lạ quá..." Có lão nhân ngồi ở trong lều uống trà, vừa thản nhiên hớp nước trà, vừa lẩm bẩm tự nói. Lão không chút để ý mà liếc nhìn phía bên cạnh, lại bỗng nhiên ngẩn người.
"Hoa đào nở rồi?"
Những cây hoa đào ven đường vốn đang chớm nụ, không biết tự khi nào đã bung cánh nở rộ trong mưa phùn, giống như một biển mây hồng nhạt bồng bềnh.
Khắp thành hoa đào, chớp mắt nở rộ.
Trong thành cũng có vài tu sĩ đang đi, bọn họ cũng nhận ra linh khí trong không trung đang biến hóa không bình thường, ai ai cũng nổi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là có thiên tài địa bảo xuất thế?
Tu sĩ tu vi thấp cảm ứng không ra nguồn gốc linh khí biến hóa, chỉ có thể tự mình không ngừng suy đoán. Lại một lát sau, cơn mưa triền miên nơi Lăng Thành rốt cuộc cũng dần dần tạnh, chỉ để lại những ao nước đọng cạn cạn sâu sâu trên đường đá xanh.
Linh vũ đến vì Đốt Thiên Diệt Địa, cũng ngừng vì Đốt Thiên Diệt Địa.
Khoảnh khắc mọi đường lui của nó đều bị cắt đứt, kiếm khí của Lâm Tầm Chu cũng phóng đến. Linh khí chung quanh chấn động chốc lát, Đốt Thiên Diệt Địa rốt cuộc hoàn toàn yên phận, không hề đào đất chạy trốn nữa, hơi thở thoi thóp nằm tại chỗ.
Lâm Tầm Chu thu kiếm vào vỏ, thần thức cảm ứng vị trí một lát, liền nhấc chân đi về hướng thiên tài địa bảo trong truyền thuyết kia. Nhưng mà khi y đứng lại, trước mặt lại trống rỗng.
Lý Trú Miên cũng đi tới, trầm giọng nói: "Đốt Thiên Diệt Địa là do tinh hoa trời đất biến thành, vô hình vô thể, không thể nhìn bằng mắt, có thể bám vào bất kỳ một thứ nào, chỉ có thể thông qua linh khí biến hóa xung quanh mà đoán vị trí nó."
Lâm Tầm Chu "ừm" một tiếng, nảy ra một ý tưởng, kiếm khí hiện lên, chém xuống hoa đào vừa nở ở đầu ngọn. Hoa đào rơi xuống, vừa vặn bay về hướng Đốt Thiên Diệt Địa
Trong không khí đẩy ra một trận dao động vô hình, Đốt Thiên Diệt Địa hơi hơi phát run, cuối cùng thuận theo mà bám vào hoa đào.
Lâm Tầm Chu nhặt lên hoa đào, đặt ở lòng bàn tay. Lâm Tầm Chu lẳng lặng quan sát trong chốc lát, cánh hoa nhìn xinh đẹp nhưng mỏng manh. Nếu không nói, ai lại biết nó bây giờ chính là thần vật có thể giúp người khác đạt được cảnh giới tối cao, cũng là có thể làm độc dược khiến người rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt Lý Trú Miên cũng dừng ở lòng bàn tay Lâm Tầm Chu, thẳng đến khi Lâm Tầm Chu tính cất đóa hoa ấy đi, Lý Trú Miên mới bỗng nhiên túm chặt lại tay y.
Lý Trú Miên thấp giọng nói: "Lâm Châu..."
Lâm Tầm Chu trầm giọng: "Buông tay."
Tay Lý Trú Miên siết càng chặt. Hoa đào trong tay Lâm Tầm Chu hình như nhận thấy có uy áp vô hình xung quanh, cánh hoa khẽ run rẩy, cuốn vào nụ, giống như hận không thể túm mình lại thành một cái nụ hoa như ban đầu.
Trong ánh mắt Lý Trú Miên toát ra chua xót, lông mi hắn run rẩy, cuối cùng nhịn không được mà bước một bước lên trước.
Nào nào, gần quá...Lâm Tầm Chu mím chặt môi. Y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và tiếng tim đập của Lý Trú Miên, y nghe thấy Lý Trú Miên nhỏ giọng nói: "Lâm Châu, ta rất khó chịu."
Lý Trú Miên cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Lâm Tầm Chu, nhắm mắt lại.
Lâm Tầm Chu sửng sốt, nhớ tới bệnh cũ trên người Lý Trú Miên, vô thức nói: "Chỗ ta có đan dược...."
"Không, không cần, không khó chịu đến nông nỗi đấy, chỉ hơi đau," Lý Trú Miên nhịn xuống ham muốn ôm người trước mặt, khe khẽ cười khổ một tiếng, "Không có gì đáng ngại. Hơn nữa, Linh Phách đan cũng chỉ có thể giảm đau mà thôi, không thể trị tận gốc..."
Cảm xúc thay đổi quá nhanh cũng có thể ảnh hưởng đến vết thương của Lý Trú Miên. Nhiều năm như vậy, hắn tu thân dưỡng tính, du hí nhân gian, nói cười vui vẻ, không để tâm đến điều gì, cố tình tránh phải vui sướng hay buồn quá mức. Nhưng từ khi gặp được Lâm Tầm Chu, hắn mới biết rằng cũng có vài cảm xúc khó có thể khống chế, mỗi ánh mắt của đối phương cũng có thể động vào tâm hắn.
Thể như lúc đang bi thương này, Lý Trú Miên cảm thấy ngực mình nổi lên đau đớn nho nhỏ.
Lâm Tầm Chu trầm xuống trong lòng, cũng không rảnh lo Đốt Thiên Diệt Địa nữa, theo bản năng muốn kéo Lý Trú Miên về Minh Tông, lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện bọn họ vừa "đánh nhau". Ở Minh Tông quá nhiều người, bây giờ Lý Trú Miên thật sự không tiện xuất hiện ở đó.
"......" Lâm Tầm Chu mím môi, nghĩ nghĩ, lại nhớ ra một nơi khác để đi.
"Ta mang ngươi về lại khách điếm." Lâm Tầm Chu thấp giọng nói, một tay nhẹ nhàng đè lại Lý Trú Miên, cảnh vật chung quanh lập tức biến ảo.
Lý Trú Miên ngẩng đầu, phát hiện mình đã vào phòng, bày trí chung quanh đều vô cùng quen thuộc, đúng là phòng hắn ở tại khách điếm Xuân Phong.
Lý Trú Miên chớp chớp mắt, nói: "Ta thật sự không có gì đáng ngại..."
Lâm Tầm Chu vứt đại Đốt Thiên Diệt Địa đang rụt mình thành nụ qua một bên, ấn Lý Trú Miên lên giường, bắt mạch: "Ngồi."
Lý Trú Miên nhìn nụ hoa bên cạnh một cái, lại nhìn Lâm Tầm Chu một cái, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý để linh khí của đối phương chạy vào trong kinh mạch mình. Hắn thấp giọng nói: "Bệnh cũ, ngươi chẩn không ra đâu."
Lâm Tầm Chu càng nhíu mày hơn, cuối cùng buông tay, nhịn không được nói: "Thần hồn quá yếu ớt...Ngươi là Hóa Thần trời sinh, không nên như thế."
Lý Trú Miên bình tĩnh nhìn Lâm Tầm Chu trong chốc lát, mới rốt cuộc thở dài: "Lâm Châu, ta nói ta thích hợp dùng Đốt Thiên Diệt Địa hơn ngươi, chính là vì nguyên nhân này."
Không để Lâm Tầm Chu nói gì, Lý Trú Miên lại nói: "Thần hồn ta yếu ớt, từ nhỏ đã thế, tu vi vẫn luôn khó có thể nâng thêm một bước nào. Mà ngươi lại khác, ngươi là đỉnh Hóa Thần, chỉ còn một bước là tới Thái Thượng. Ngươi là thiên tài có khả năng không dựa vật ngoài để đột phá Thái Thượng nhất ở Tu Chân giới, chỉ cần cho ngươi thời gian..."
"Nhưng mà Ma Quân sắp xuất quan, chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nếu ta dùng Đốt Thiên Diệt Địa tăng lên tu vi, ít nhất có thể thay ngươi chống đỡ cục diện Tu Chân giới trước khi bị dược phản tác dụng, giúp ngươi có thể yên tâm đi tu luyện," hắn nhìn vào mắt Lâm Tầm Chu, từng câu từng chữ nói ra khỏi miệng, "Đây là cách thích hợp nhất, Tầm Chu, ngươi hẳn cũng hiểu ý ta."
Lý Trú Miên không nói câu cuối cùng ra, nhưng hắn tin Lâm Tầm Chu đã nghe hiểu điều hắn muốn nói: Nếu nhất định có một người phải hy sinh, ta là lựa chọn tốt nhất, có lợi nhất.
Lâm Tầm Chu ngơ ngẩn nhìn Lý Trú Miên, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, sau một lúc lâu mới cắn răng nói: "...Ngươi không yêu quý tính mạng bản thân mình đến vậy sao?"
Đàm luận sống chết bản thân, cũng có thể bình tĩnh lý trí như thế.
Lý Trú Miên nhắm mắt lại, rốt cuộc nhịn không được vươn tay, ôm lấy eo Lâm Tầm Chu.
Giọng Lý Trú Miên hơi hơi phát run: "Sao ta không nghĩ cho được......" làm sao ta lại không muốn sống, cùng ngươi ở bên nhau? Thế gian này, người ta lưu luyến nhất, vốn chính là ngươi.
"Lý Trú Miên," Lâm Tầm Chu trầm mặc thật lâu xong, đột nhiên hỏi, "Lúc trước, khi ngươi từ hôn, có phải đã quyết định như vậy không? Tính trở thành một người không còn vướng bận, lặng lẽ tự sát?"
Lý Trú Miên nắm chặt y phục Lâm Tầm Chu, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "...Đúng thế."
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn có vướng bận, buông không xong, bỏ không được.
Trong phòng an tĩnh hồi lâu, rốt cuộc truyền đến một tiếng cười khổ.
Lý Trú Miên giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Tầm Chu. Khóe miệng đối phương hơi cong, khóe mắt lại lặng lẽ mà rơi nước mắt.
"Lý Trú Miên, ngươi là tên ngốc," Lâm Tầm Chu mỉm cười nói, nước mắt rớt xuống tay Lý Trú Miên, "Bây giờ, ta lại thà thấy ngươi từ hôn vì Lý Tam Thất."
"Ta..." Lý Trú Miên há miệng thở dốc, Lâm Tầm Chu bỗng nhiên lui một bước về sau, nghiêng đầu nhìn Đốt Thiên Diệt Địa.
Nụ hoa tròn vo kia vẫn không nhúc nhích, giả chết.
Lâm Tầm Chu trầm giọng nói: "Ngươi để ta yên tĩnh một lát, sau này chúng ta bàn lại."
Y bỗng nhiên xoay người, thân ảnh biến mất ở trước mắt Lý Trú Miên. Lý Trú Miên ngơ ngác mà ngồi trong chốc lát, mới cầm lấy hoa đào bên cạnh, đặt ở lòng bàn tay.
*****
Minh Tông, Lâm Tầm Chu vô cảm đứng dưới cây mai thật lâu.
Nhất Xuyên Vũ có chút nôn nóng, vài lần muốn đi xem y, lại bị trận pháp ngăn ở ngoài viện. Gió thổi hoa mai rơi xuống, sau đó lại tiếp tục nở, trăng mọc lại chìm, đảo mắt đã thấy qua một đêm.
Thẳng đến khi ánh mặt trời sáng rọi hôm sau, Lâm Tầm Chu mới đi ra khỏi viện
Nhất Xuyên Vũ vội vàng tới đón y, vừa nhìn thấy Lâm Tầm Chu đã ngẩn người.
"Tầm Chu, ta cảm thấy ngươi hình như không giống lúc trước," Nhất Xuyên Vũ gãi gãi đầu, nói, "Nhưng không biết khác chỗ nào."
Lâm Tầm Chu đang tính nói, bỗng nhiên có người vội vàng tới cung kính mà dâng một phong tình báo: "Tông chủ, Đường chủ, vừa mới thám thính được tin tức."
Minh Tông thế lực cường đại, có người giám sát tìm tin tức trên khắp thiên hạ, nếu thủ hạ dò xét được gì quan trọng liền sẽ khẩn cấp gửi tin báo. Người nọ lui ra sau, Nhất Xuyên Vũ mở thư ra, hai mắt vừa nhìn đã nhíu mày: "Hôm qua, Lý thế tử đã lén đi gặp Ma tộc?"
Ánh mắt Lâm Tầm Chu hơi khựng lại, nhận lấy tờ thư, nghiêm túc nhìn một lần.
Nhắc đến Lý thế tử, không biết Tầm Chu nghĩ thế nào...Nhất Xuyên Vũ cẩn thận quan sát sắc mặt của y, nhưng không nhìn ra được gì, cuối cùng hỏi dò: "Ngươi đã biết trước chuyện này?"
Lâm Tầm Chu lắc đầu.
"...Vậy ngươi cũng không nghi ngờ?"
Lâm Tầm Chu kéo kéo khóe miệng, nói: "Ta sẽ đi hỏi hắn xem chuyện là thế nào."
Nhất Xuyên Vũ lại ngẩn người: "...Ngươi đúng là rất tín nhiệm hắn."
Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm, không phải sắc lệnh trí hôn, lòng ta hiểu rõ."
"Được rồi, tuy rằng ta không biết có nên tin hắn không, nhưng ta tin ngươi," Nhất Xuyên Vũ lắc đầu nói, "Hơn nữa, Tầm Chu, ta cứ cảm thấy cảm xúc của ngươi hôm nay hơi lạ...Đúng rồi, hôm qua không phải ngươi đi tìm Đốt Thiên Diệt Địa sao, có bắt được chưa?"
Lâm Tầm Chu nhấp nhấp môi, nói: "Có người tới giành rồi."
Nhất Xuyên Vũ sửng sốt, không thể tin nổi: "Hả, cái gì? Thứ này mà cũng có người giành?"
- -------------------
Lời tác giả:
Nhất Xuyên Vũ: Thứ này cũng có người tới giành? Có phải là Lý Tam Thất đâu.Lý Tam Thất:??Đốt Thiên Diệt Địa: Ta chỉ là một đóa hoa bé nhỏ đáng thương thôi mừ *giả chết*
Lý Trú Miên: Ai lại châm ngòi ly gián đấy?? Ngạc nhiên chưa, Lâm Châu thích ta *kiêu ngạo*