Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 7: Chương 7: Hựu Tương Phùng




Editor: Miri

- --------------

Minh nguyệt treo cao, gió mát phất qua mặt.

Thân ảnh Lý Trú Miên xuất hiện trong một hẻm nhỏ kín đáo ở Lăng Thành, bốn phía tường cao chặn ánh trăng, trong không khí lơ lửng một loại khí vị bùn đất âm u ẩm ướt.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện trước mặt có một cánh cửa nhỏ màu son, trước cửa treo một trản đèn lồng màu đỏ, sáng lên trong bóng đêm sâu thẳm, chiếu rọi làn quỷ khí dày đặc bốn phía.

Lý Trú Miên hơi hơi mỉm cười: “Thú vị.”

Hắn vốn định lặng lẽ lẻn vào phía sau cửa tốc chiến tốc thắng, hiện tại lại bỗng nhiên nổi tâm tư, sửa lại chủ ý.

Hắn nghênh ngang đi phía trước, gõ gõ cửa: “Có người không?”

Hẻm nhỏ yên tĩnh không tiếng động, đợi một hồi lâu, cửa mới hơi hơi hé ra một cái khe, bên trong lộ ra một con mắt: “Ai?”

Lý Trú Miên mỉm cười: “Đi ngang qua, tới xin miếng nước uống.”

Người bên trong không kiên nhẫn nói: “Không có, cút.”

Hắn đang muốn đóng cửa, lại phát hiện cửa không hề suy suyển.

Lý Trú Miên dùng một tay thong thả ung dung ngăn cửa lại, cười như không cười nhìn gã một cái. Người ở trong trở nên căng thẳng, đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

............

Không đến nửa khắc sau, Lâm Tầm Chu xuất hiện ở hẻm nhỏ, tò mò nhìn bốn phía.

Y có thể cảm giác được hai tên cướp ban ngày đều ở gần đây...... Nơi này chẳng lẽ là cái hang ổ bọn cướp?

Lâm Tầm Chu nhìn nhìn cửa nhỏ màu son trước mặt, đi lên đẩy một cái, phát hiện cửa vốn không khóa.

Y vừa cúi đầu, đã thấy dưới chân có một người nằm liệt, hôn mê bất tỉnh.

...... Sao lại thế này? Bị người đánh?

Lâm Tầm Chu hơi suy tư, quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vậy nên cách một khoảng mà điểm ấn đường của gã, một cổ linh khí chảy vào thức hải người nọ.

Người trên mặt đất từ từ tỉnh lại, mắt lộ ra vẻ mê mang, còn chưa kịp hiểu gì đã nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo lễ độ hỏi: “Xin hỏi, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Người nằm trên đất dại ra một lát, run rẩy vươn tay, suy yếu kêu: “Tới, người tới.....”

Nói còn chưa dứt lời, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.

Lâm Tầm Chu nghi hoặc khó hiểu mà nhìn hai mắt gã, nghĩ thầm thôi ngươi ngủ cho rồi, lắc đầu vào cửa.

Lâm Tầm Chu vừa bước vào cửa, bỗng nhiên mày nhăn lại.

Phía sau cửa là một căn phòng tối om, không một bóng người, nhìn qua cũng không có chỗ già dị thường. Chỉ là chung quanh lại lượn lờ một cổ tà khí không hiểu từ đâu ra, thập phần quỷ dị.

Trong lòng Lâm Tầm Chu hơi trầm xuống, nghiêm túc lên.

Nơi này tuyệt không phải là một hang ổ thổ phỉ bình thường.

Bên trong Lăng Thành nhìn qua an bình này, xem ra còn cất giấu bí mật khác.

Tu sĩ Hóa Thần có khả năng thông thiên triệt địa, có thể nhìn được ngàn dặm, nói là làm ngay. Ở dưới sự giám sát của thần thức bọn họ, người có cảnh giới chưa đến Hóa Thần sẽ rất khó che giấu được bí mật.

Nhưng Lâm Tầm Chu lén đến Lăng Thành, hoàn toàn ẩn mình thành một tu sĩ Kim Đan, vẫn chưa nghiêm túc dùng thần thức tra xét qua thành trấn này. Lại không ngờ rằng còn có một chỗ kỳ quái như vậy.

Ánh mắt Lâm Tầm Chu trầm tĩnh, cũng không nóng nảy.

Bất luận là yêu ma quỷ quái gì, còn có thể hành sự dưới kiếm của y sao?

Nếu y muốn, thậm chí có thể chẳng mấy bao lâu mà biến nơi này thành phế tích.

Y đứng ở trong phòng, hơi hơi ngưng thần, cảm thụ linh khí lưu động xung quanh.

Y không triển khai thần thức, thu lại khí tức, liếc mắt nhìn qua chỉ như một tu sĩ Kim Đan thông thường. Nhưng lúc này trong thức hải của y, mỗi một góc trong phòng đều xuất hiện, không chỗ nào che giấu được.

Tìm được rồi ——

Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nhìn thoáng qua một góc.

Chớp mắt, bóng tối nơi đó nhanh chóng tan đi, trên mặt đất xuất hiện một cửa vào, là một cầu thang hẹp dẫn xuống hầm.

Lâm Tầm Chu đi xuống cầu thang vào mật đạo, bốn phía tối tăm, nhưng y vẫn như đang tản bộ trong đình viện, như giẫm trên đất bằng.

Sau một lát, trong bóng đêm lộ ra một chùm sáng, phía trước truyền đến tiếng động ồn ào, thang lầu cũng đã tới bậc cuối cùng.

Xem ra là lối ra...... Lâm Tầm Chu đi ra khỏi bóng tối, trước mắt rộng mở thông suốt.

Trước mặt là chướng khí mù mịt, tiếng người ồn ào, còn kèm theo tiếng chửi rủa “Mua xong bỏ tay ra!”, “Mẹ nó, ngươi ra Thiên à“.

Sòng bạc?

Lâm Tầm Chu nhướng mày, nghĩ thầm nơi này tà khí nhiều như vậy, chỉ sợ không chỉ là một cái sòng bạc.

Mắt y nhìn thẳng đi về phía trước, chung quanh dần dần an tĩnh vài phần, có người trộm nhìn về phía y.

Nơi này ngợp trong ánh sáng mờ ảo, lấp lánh vàng son tiêu kim, không khí trần tục. Bỗng nhiên có một tu sĩ trẻ đạo bào chấp kiếm ở đây, lại giống như hoa lan mọc trong hang cốc âm u, không hề hợp nhau.

Từng nơi y đi qua, tiếng khắc khẩu, tiếng xúc xắc, tiếng kêu gọi đặt cược, đều không tự chủ được mà lặng xuống trong chớp mắt.

Rốt cuộc có một khách quan đánh cược đã uống say khướt, đang tự rót rượu cho mình, cười hì hì chen tiến lên: “Ngươi, ngươi là...công tử tuấn tú nơi nào tới, không bằng......bồi gia chơi, cùng đặt cược một bàn!”

Ánh mắt nhàn nhạt của thiếu niên đảo qua người gã, không nói một lời, lập tức đi về phía trước.

Hán tử say kia bị làm lơ, đột nhiên nổi lên tức giận, mắng: “Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Nói xong, gã vụt chạy lên phía trước, bắt trụ tay người nọ, lại bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, trong lòng ngực bị đánh một phát, “bịch” một tiếng té xuống sàn, mặt úp xuống.

Gã hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu, lau qua loa máu trên trán, đột ngột nhận ra nào còn công tử tuấn tú nào ở đây nữa. Trước mặt không một bóng người, cứ như hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác của gã.

Hán tử say mê mang một lát, bỗng nhiên phản ứng kịp, ra một đống mồ hôi lạnh, rượu đã tỉnh một nửa.

Tiếng huyên náo của sòng bạc lặng đi vài phần, Lâm Tầm Chu đứng ở trước ám đạo đằng sau sòng bạc, nhìn khắp nơi.

Ám đạo an tĩnh lạ thường, chỉ có đèn dầu treo ở hai vách tường, ngọn lửa nhảy lên, hắt lên bóng dáng của y.

Quả nhiên không đoán sai, phía sau sòng bạc còn giấu dị thường khác. Lâm Tầm Chu tiếp tục đi phía trước, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng bàn tán.

Lâm Tầm Chu dừng bước, ngưng thần lắng nghe.

Hơi quen tai......Nghe như đại hán cùng lái đò hồi ban ngày?

Chỗ khúc cua của ám đạo, lái đò hôm nọ đang đứng dưới ánh đèn, chán đến chết mà ngáp một cái, thanh âm khàn khàn nói: “Cũng không biết Nhị đương gia bắt người về chưa.”

Đại hán đứng đối diện, nghe vậy mắt trợn trắng: “Hồi nãy ngươi đã hỏi câu này rồi.”

Lái đò “thế à” một tiếng, lại tự hỏi tự đáp: “Nhị đương gia là Kim Đan đỉnh, bắt hai tên tiểu tử Kim Đan sơ kỳ còn không phải dễ như trở bàn tay.”

Đại hán tức giận mắng: “Được rồi, lo làm thủ vệ đi, nếu Nhị đương gia không mang theo chúng ta đi, tức là không cần chúng ta nhọc lòng.”

Lái đò nói: “Được được......Ê, ngươi có cảm thấy vừa có thứ gì xẹt qua không?”

Đại hán nhìn nhìn khắp nơi, nói: “Không có. Hôm nay sao ngươi nghi thần nghi quỷ thế? Đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Có người đi bắt y và “Lý Tam Thất”?

Y thì không sao, cũng không biết Lý Tam Thất có gặp nguy hiểm gì không, Lâm Tầm Chu hơi lo lắng thay cho hắn.

Áp xuống lo lắng, Lâm Tầm Chu khẽ nhíu mày, lặng yên đi qua ám đạo nọ.

Đại hán kia và lái đò hiện tại cũng không cần vội vàng giải quyết, điều Lâm Tầm Chu hiện tại tò mò là rốt cuộc nơi này đang cất giấu cái gì.

Ám đạo rắc rối phức tạp, càng đi, tà khí bốn phía càng nặng, còn tràn ngập một cổ mùi máu nhàn nhạt. Bên trong ám đạo lót đầy cấm chế cùng trận pháp để ngăn người đi vào, vài chỗ còn có thủ vệ nghiêm ngặt canh gác, nhưng Lâm Tầm Chu lặng lẽ đi qua, không hề kinh động lấy một người.

Mùi máu càng lúc càng nồng, Lâm Tầm Chu lại quẹo qua một ngã rẽ khác, rốt cuộc phát hiện nơi toát ra mùi máu ấy.

Trước mắt vậy mà lại là một loạt nhà tù, cửa lao đúc từ huyền thiết, thoang thoảng tản ra hàn khí dày đặc. Trong phòng giam để nhiều hình cụ kỳ quái, sàn nhà, vách tường đều ẩn một tầng màu đỏ sậm, đều là vết máu lâu cũ để lại.

Có vài nhà tù còn nhốt người, lúc này đều đã xiêm y rách bươm, hôn mê bất tỉnh, không biết còn sống hay chết.

Sắc mặt Lâm Tầm Chu lạnh xuống.

Nơi này không phải là ngục giam quan phủ, cũng không phải hình đường tông môn, sao lại có lao ngục?

Nhìn vết thương trên những người trong lao, hơi thở thoi thóp, nếu y đoán không lầm, chủ nhân nơi này, chỉ sợ là tà tu bắt người dùng mệnh để tu luyện!

Tu chân có sáu cảnh giới chính, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Thái Thượng, mỗi khi tăng một cảnh giới, đều phải có có nghị lực siêu tuyệt vượt thường nhân, thiên phú cùng vận khí.

Có vài tu sĩ vì nhanh chóng tăng lên tu vi, chọn dùng đường ngang ngõ tắt, tổn hại người khác vì lợi kỷ, được xưng là tà tu, khinh thường tu sĩ chính đạo nên gặp ai cũng có thể giết chết.

Minh Tông là tông môn đứng đầu chính đạo, từ trước đến nay căm thù tà tu đến tận xương tuỷ. Trong lòng Lâm Tầm Chu ẩn ẩn tức giận, đi đến cửa lao.

Cửa lao huyền thiết toát hàn khí bức người, Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền nhìn ra mặt trên có cất chứa trận pháp. Trận pháp này hẳn là xuất từ một vị cường giả Nguyên Anh, thực lực khá cao, tu sĩ tầm thường chạm vào huyền thiết này một chút thôi cũng chỉ sợ là sẽ da tróc thịt bong, thống khổ không thôi.

Trách không được nhà lao này không có thủ vệ, hẳn là vì chắc chắn người bên trong không có bất kì con đường phản kháng nào?

Lâm Tầm Chu khẽ tiến một bước lên trước, liền bước vào bên trong, coi cấm chế trận pháp kia như gió thoảng mây bay.

Bên trong ngục có một người cuộn tròn, xiêm y tả tơi, hôn mê bất tỉnh. Lâm Tầm Chu đi qua, cẩn thận xem xét tình trạng người nọ.

Sau một lát, mày Lâm Tầm Chu càng nhăn sâu.

Người này hẳn cũng là người tu đạo, chỉ là lúc này linh khí trong cơ thể đã khô kiệt, huyết khí mỏng manh, không sống được bao lâu, đan dược và kim châm cứu không nổi.

Lâm Tầm Chu thở dài một tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vào ấn đường người nọ, linh khí chảy vào thức hải đối phương. Hô hấp của người hôn mê dần dần vững vàng lại, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Lâm Tầm Chu đứng dậy, ánh mắt lạnh băng, hơi hơi nắm chặt kiếm trong tay.

Y vốn cho rằng đây chỉ là mấy tên đạo tặc bình thường, không ngờ lại là một đám tà tu giết người như ma.

Một khi đã như vậy, hà tất thủ hạ lưu tình?

Lâm Tầm Chu đang muốn nhấc chân ra khỏi ngục, tìm chủ nhân nơi này mà một kiếm giết chết để giải quyết, sau đó chạy về khách điếm Xuân Phong xem “Lý Tam Thất” có bị nguy hiểm hay không, bỗng nhiên tâm tư vừa động, nhận thấy có người đang đi về phía y.

Đây là tà tu tự động dâng tới cửa?

Lâm Tầm Chu hơi hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang quẹo ở ám đạo, bước đi vội vàng, chau mày ——

Từ từ, sao trông hơi quen.

Lâm Tầm Chu cùng ánh mắt hắn tương ngộ, bỗng nhiên đều sững sờ ở tại chỗ.

Người ở đối diện mặc thanh y tiễn tụ, dáng người đĩnh bạt, không phải là “Lý Tam Thất” y vừa nhớ tới thì là ai?

Lâm Tầm Chu có chút mờ mịt.

Tại sao hắn ở chỗ này?

Từ từ, mình phải giải thích thế nào vụ mình ở chỗ này?

Hai người cách một tầng cửa lao nhìn nhau, từng người lập tức lâm vào trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.