Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Trên đường từ nhà chú Hai trở về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Kỳ thật mặc kệ tôi làm thế nào cũng sẽ có người vì tôi mà tổn thương, chỉ là lúc này đây tôi muốn ích kỷ. Tôi chỉ hy vọng tôi còn thời gian, còn thời gian đi giải quyết Chung Cực, có thời gian hồi báo cha mẹ, có thời gian ở bên mọi người.
Lúc về đến nhà Muộn Du Bình đang ở dưới lầu đợi tôi, cái này làm tôi có chuta cảm giác chim mỏi về tổ, loại cảm giác này chính là "nhà", nơi bến cảng cuối cùng của tâm linh. Trước kia tôi vô số lần nghĩ muốn mang Muộn Du Bình về nhà, bây giờ nghĩ lại, nó bị tôi đơn giản hóa thành chỗ để ở.
"Đi thôi, về nhà."
"Ừm." Muộn Du Bình gật đầu với tôi một cái.
"Ông chủ không phải anh đã về đến nhà rồi sao?" Tô Vạn đột nhiên hỏi.
Tôi nhìn Tô Vạn mỉm cười nói: "Không sai, đã về đến nhà."
Mỗi người có cách lý giải khác nhau, tôi thật sự đã về đến nhà, có Muộn Du Bình, còn có cửa hàng nhỏ của tôi.
Sau khi trở lại Muộn Du Bình vẫn không hỏi chuyện chuyến đi tới nhà chú Hai lần này. Chuyện này trong mắt một số người sẽ hiểu thành không quan tâm, chỉ là tôi biết, đây là một loại tình cảm ăn ý của hai chúng tôi. Bởi vì hắn tin tưởng tôi, tin tôi sẽ tìm được phương án xử lý tốt nhất. Đồng thời chúng tôi cũng ăn ý nhau lảng tránh đi vấn đề, với một số vấn đề chỉ có thể tránh thoát nó trong nhất thời.
Trong phòng tôi vẫn kê hai chiếc giường đơn, nhìn toàn thể thì có vẻ hơi chen chúc một chút. Này cũng ít nhiều liên quan đến việc tôi là người thích phòng ngủ to rộng, bằng không lúc Muộn Du Bình trở về khẳng định có người sẽ phải ngủ phòng khách. Kỳ thật mấy ngày trở lại đây, tôi tương đối thích cảm giác có Muộn Du Bình ngủ bên cạnh, cho nên tôi dứt khoát kêu người đổi hai chiếc giường đơn sang giường 2m2.
Mấy ngày nay Lê Thốc và Tô Vạn vẫn chưa nghĩ xong chuyện tôi với Muộn Du Bình là thế nào, luôn nhìn chằm chằm vào Muộn Du Bình. Chỉ là tôi đã nói rõ ràng với người bên dưới không được phép nghị luận chuyện Muộn Du Bình, cho nên bọn họ cũng không dám hỏi, đương nhiên chỗ này cũng không có người cho họ hỏi. Tôi không cần bất luận kẻ nào phải hiểu, cũng không thích trở thành đề tài tám chuyện của kẻ khác.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đặc biệt với kiểu sinh hoạt mấy ngày qua của tôi, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Đảo mắt đã đến tết, Bàn Tử muốn chúng tôi đến nhà hắn chỗ đấy ăn tết, chỉ là đã thật lâu tôi chưa có về nhà cha mẹ nên quyết định dẫn theo Muộn Du Bình và Bàn Tử cùng về.
Hôm nay ngày 27 tháng chạp, tôi, Bàn Tử và Muộn Du Bình về tới Trường Sa, điểm đến đầu tiên chính là bàn khẩu. Không sai, ăn tết, tất nhiên phải khao huynh đệ thủ hạ một chút. Người phía dưới trừ bỏ nhận được tiền hoa hồng cuối năm, mỗi người còn lãnh được từ tôi một bao lì xì to. Ngô Tà tôi đối với người phía dưới xem như hào phóng. Khi nhìn bọn họ đối với tôi tất cung tất kính, tôi luôn nghĩ, nếu có một ngày Muộn Du Bình khôi phục ký ức, hắn sẽ đối với tôi như thế nào. Cái thiên chân vô tà mà hắn bảo vệ lúc trước đã không còn, hắn sẽ khổ sở sao? Tiểu ca, tôi thề với ông trời, một ngày anh còn ở, tôi liền sẽ cho anh một cái thiên chân vô tà, chỉ là cái thiên chân vô tà đó đã bị tôi khóa lại, chỉ có khi ở cùng anh "y" mới hiện ra một chút, chờ thời điểm giải quyết xong mọi việc, "y" sẽ trở lại.
Rời khỏi bàn khẩu, chúng tôi trực tiếp tới chỗ ba mẹ tôi.
Mẹ tôi biết tôi trở về nên đã sớm đứng trước cửa đợi.
Ba người chúng tôi trực tiếp lái xe vào sân, mẹ tôi thấy tôi dẫ theo người về nên thập phần cao hứng.
"Mẹ?"
"Chào dì, cháu kêu Vương Bàn Tử, người về sau gọi cháu Tiểu Vương là được."
"Chào dì ạ."
"A ôi, chào mấy đứa, mau vào trong ngồi."
Vừa vào cửa Muộn Du Bình và Bàn Tử liền đem lễ vật giao cho mẹ tôi, kỳ thật nhà tôi cái gì cũng không thiếu, nghĩ tới nghĩ lui quyết định chọn cho hai người hai bộ quần áo.
"Mấy đứa tới thì tới còn mang theo quà cáp làm gì, tới nhà dì cứ xem như tới nhà mình thôi, tùy tiện ngồi chơi là được."
"Đã biết thưa dì." Bàn Tử nói.
"Ưm." Muộn Du Bình gật đầu một chút biểu thị đã biết.
"Mấy đứa hẳn còn chưa ăn gì đi? Để dì đi hâm nóng đồ ăn lại, một lát liền tới."
Bàn Tử nói: "Được ạ, cảm ơn dì."
Muộn Du Bình theo mẹ tôi đi tới hướng phòng bếp: "Dì à để con giúp dì."
"Đứa nhỏ này chính là hiểu chuyện, nếu Ngô Tà được một nữa như con thì tốt rồi. Con cứ cùng mọi người chơi đi, đồ ăn đều đã xong xuôi rồi, chỉ cần hâm lại là ăn được." Mẹ tôi nói xong Muộn Du Bình vẫn không nhúc nhích, tiếp theo lại nói: "Đi đi, cứ đi chơi đi." Mới chịu quay lại chỗ tôi ngồi xuống.
Tôi nhìn khắp nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng lão ba đâu.
"Ồ hố, nhìn không ra a, Tiểu ca còn biết diễn như vậy, xem ra bị Ngô Tà □□ đến không tồi...."
Muộn Du Bình liếc hắn một cái, Bàn Tử liền không dám rên một tiếng, Bàn Tử người này ai hắn cũng chám chọc, đương nhiền trừ bỏ Muộn Du Bình.
"Bàn Tử, ở đây tốt nhất anh nói chuyện cẩn thẩn một chút, cũng không nên toàn nói phét, biết chưa?"
"Biết rồi, cậu nói nhiều lần vậy rồi mà. Cậu không mệt chứ lỗ tai tôi nghe đến chai rồi đấy."
"Mẹ nó vậy lúc anh nói chuyện còn không biết thu liễm?"
"Được được, tôi đem miệng dán lại, không nói nữa."
"Tốt nhất là thế." Nói xong tôi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Bàn Tử luôn nói chuyện không cố kỵ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chọc cho tôi một phát. Ngược lại Muộn Du Bình tôi rất an tâm, hắn làm người đúng mực và còn biết suy nghĩ cho người khác nữa.
"Ăn cơm! Tiểu Tà? Mau gọi bọn họ vào ăn cơm."
Tôi lười nhác đứng dậy nói với bọn họ: "Đi, vào ăn cơm."
Đối với ăn, Bàn Tử luôn cực kỳ tích cực, so với ai khác đi thật mau, cằm lên đôi đũa là muốn bắt đầu ngay.
Mẹ tôi ở bên cạnh vui như nở hoa, nếp nhăn càng hằn lên rõ rệt, trong lòng tôi không khỏi có một chút cảm giác chua xót. Ở nhà mình tự nhiên không cần phân rõ phải trái, hơn nữa đều đã đói cùng cực, phải biết rằng bây giờ đã gần hai giờ rồi.
"Dì à, dì không ăn cùng sao?" Muộn Du Bình hỏi.
"Dì đã sớm ăn rồi, này là cố tĩnh giữ cho mọi người."
"Đúng rồi mẹ, ba đâu?"
"Ba con à, ông ấy biết con về, nói là muốn cùng bạn bè đi câu hai con cá, về cho con làm cá chua ngọt."
Trong lòng tôi ấm áp: "Vâng."
"Dì à món ăn dì làm thật sự quá ngon." Bàn Tử nói.
"Ha hả, thích thì về sau cứ thường tới đây ăn cơm. "
"Vâng! Nhất định rồi."
"Ha hả."
"Ừm ừm! Cái này ăn ngon, so với Lâu Ngoại Lâu làm còn ngon hơn."
"...."
Trong bữa ăn Bàn Tử luôn khen ngợi tay nghề mẹ tôi tốt, Muộn Du Bình thì chỉ duy trì động tác ăn cơm, bảo trì hình tượng cao nhã (cao lãnh +trang nhã) nhà hắn.
Chúng tôi vừa cơm nước xong ba tôi đã về đến.
"Ba?"
"Tiểu tử ngươi còn biết trở về." Nói xong liền vô cùng cao hứng xách theo hai con cá to đi vào phòng bếp.
"Ây, Tiểu Trương cũng tới hả?"
"Vâng, chào chú."
"Còn có tôi, chào chú, cháu gọi Vương Bàn Tử, về sau gọi Tiểu Vương là được."
"Ha hả, có ai gọi mập mạp* đâu, người trẻ tuổi, cậu thật là hài hước."
*Bàn tử = mập mạp.
"Cháu nói thật."
"Ba đừng để ý tới hắn, người đi câu cá ở đâu thế?"
"Là chỗ con sông sau núi, sông chỗ đấy không có ô nhiễm, chất nước đặc biệt tốt, cá làm lên ăn cũng đặc biệt thơm."
"Thật sự? Vậy mai liền cùng ba đi câu cá ha?"
"Ối, tiểu tử con từ khi nào thích câu cá?"
"Ừm.... Dù sao cũng không có việc gì, câu cá cũng đâu có tệ."
"Được, con nói đấy."
"Vâng."
"Chú, ngày mai con cũng đi chung với chú." Bàn Tử nói.
Ba tôi vừa nói vừa sửa sang lại bàn cờ của mình.
"Tiểu Trương này, tới bồi chú hai ván cờ đi thế nào?"
"Vâng, con cũng đang muốn cùng chú chơi vài ván."
Sau ván đầu tiên, xem ra ba tôi đã nhận định Muộn Du Bình là một kỳ thủ.
"Thế cục nhiều đối thủ lại thiếu, hôm nay phải chơi cho đã."
Muộn Du Bình mỉm cười gật đầu một cái, nhìn bộ dạng không có nửa điểm không tình nguyện, tôi với Bàn Tử không có gì làm liền ngồi một bên làm quân sư.
Tôi với lão ba một đội, Bàn Tử chạy qua giúp Tiểu ca. Đội Muộn Du Bình mỗi lần đều là hiểm bại, tôi nhìn ra được là hắn để lại một tay, đương nhiên tôi cũng không có chỗ nào để xuất lực, ngẫu nhiên nhắc nhở ba tôi một chút. Bàn Tử đối với chơi cờ chỉ là thường dân, đánh cờ chỉ biết cỗ vũ chứ không có sâng kiến. Mỗi trận cơ qua đi đều là Muộn Du Bình thua, nhưng mỗi ván đề có thể kéo dài hơn một giờ. Nguyên một buổi chiều ba tôi đều cười không ngừng được, Thẳng đến khi Bàn Tử oán giận Muộn Du Bình hai câu.
_____________________