Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 97: Chương 97: Đổi chúng ta lên sân khấu




Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit+Beta: Cam

___________________

"Xin chào tất cả mọi người, bây giờ là bản tin tài chính dành cho bạn. Chỉ qua một đêm, ngân hàng tài chính lớn thứ nhất và thứ hai trên thế giới lần lượt tuyên bố phá sản, và tất cả người phụ trách cũng biến mất không thấy. Có người hoài nghi đây là sự hỗn loạn tài chính do con người tạo ra...."

Giải Vũ Thần tắt TV đi, một chân gác lên một chân khác, lười biếng ngồi trên sofa. Vẫn là chiếc áo sơ mi hồng và áo khoác vest đen như cũ, chỉ là cúc áo trên cùng của sơ mi đã bị cởi bỏ. Chuẩn bộ dạng công tử bất lương. Giải Vũ Thần thuận tay cầm lấy ly rượu vang, không ngừng xoa nắn miệng ly, môi nở một nụ cười tà.

"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên.

"Tiến vào." Giọng điệu lạnh lùng và quả quyết.

Trần Giang tiến vào, trên môi mang một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong mắt toát lên sự hưng phấn.

"Cửu gia, hết thảy an bày thỏa đáng."

"Ừ, đúng rồi, chuyện ly hôn tài sản cứ xử lý theo pháp luật."

"Vâng." Trần Giang nói xong xoay người muốn đi.

"Từ từ... gọi A Khôn tiến vào."

"Vâng."

.....

"Cốc cốc"

"Vào đi."

A Khôn một thân tây trang đen, thân mình đĩnh bạc, mái tóc hơi dài che khuất tầm mắt, dù đã khuất đến tằm mắt, nhưng lại ngăn không được đôi mắt đạm nhiên sâu thẳm đằng sau.

"Đã đến lúc cho bọn họ lên sân khấu rồi." Khóe môi Giải Vũ Thần mỉm cười, đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm.

A Khôn không nói một lời, chỉ thản nhiên nhìn Giải Vũ Thần.

"Đi!" Giải Vũ Thần đem ly rỗng bỏ xuống, đứng dậy rời đi, A Khôn cũng bước theo sau.

.....

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Trong văn phòng của một nhà thương mại quốc tế, một người đàn ông trung niên ném xấp tài liệu xuống mặt đất, gầm lên chỉ tay về phía đám người mặc áo đen quát. Đây là tổng tài Uông thị, Uông Tàng Hải. (Uông Tàng Hải là cái tên truyền thừa của Uông gia, giống như Trưởng Khởi Linh, là tên của tộc trưởng)

"Chủ Tịch, Giải Vũ Thần quả là một tên gian xảo, thế nhưng ra tay phía ngân hàng." Một người áo đen tiến lên nói.

"Là ta quá sơ suất, vấn đề tuyệt đối không đơn giản như vậy, mau phái người xuống các công ty con kiểm tra tài chính."

"Vâng."

"Uông Vĩ. Ngươi đi an bày người, tiểu tử Giải gia kia tuyệt đối không thể để sống thêm."

"Vâng.". Ngôn Tình Sủng

"Tốt, các ngươi ra ngoài, gọi La thư ký vào đây."

.....

"Cốc cốc"

"Vào đi."

"Chủ tịch, ngài gọi tôi?" Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc một bộ suit lịch lãm, ăn mặc thập phần khéo léo bước vào.

"Giúp ta liên hệ Vương tổng của tập đoàn Vương thị."

"Vâng."

.......

Trên đảo Hawaii, một người phụ nữ mặc bikini đeo kính râm nằm dài trên ghế tắm nắng. Ở bên cạnh là một nam nhân cao 1m85, cả người trông hơi bĩ bĩ nhưng soái khí mười phần.

"Đây, của cô." Hắc Nhãn Kính đem một sấp văn kiện đưa đến bên người Hoắc Tú Tú.

Hoắc Tú Tú tùy tiện nhìn qua, thấy được năm chữ bên trên liền nghiêm túc ngồi dậy, "Thỏa thuận ly hôn".

"Lý do là gì vậy?"

"Nói là cô ngoại tình."

"Ha hả, đối tượng là ai thế."

Hắc Nhãn Kính không có đeo kính nhưng vẫn theo thói quen rà rà sóng mũi, khóe miệng mỉm cười: "Hình như là tôi."

"Vũ Thần ca ca càng ngày càng biết chơi, anh nói xem những người đó có tin hay không?"

Hắc Nhãn Kính quay đầu nhìn xung quanh, Hoắc Tú Tú nhìn hắn cười nói: "Không có việc gì, xung quanh người cách chúng ta ít nhất cũng mười mét. Hơn nữa bọn họ sẽ không giám sát một Giải phu nhân không có quyền hành."

"Cô ký rồi liền không phải."

"Vậy thì bọn họ lại càng không cần để ý đến tôi."

"Nói không chừng bọn họ định bắt cô uy hiếp y thì sao?"

"Tôi đoán trước mắt bọn họ sẽ không có ý định này đâu, bằng không mấy tờ giấy thỏa thuận này liền không còn ý nghĩa."

Hắc Nhãn Kính cười, cũng nằm dài ra ghế.

"Anh còn yêu Vũ Thần ca ca không?"

"Vậy cô có còn yêu y không?"

Hai người nhìn nhau không nói gì, tất cả chỉ còn lại nụ cười khổ.

.....

Trong một nhà hàng cao cấp ở Los Angeles, nước Mỹ. Một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, ánh mắt lóe hàn quang, khóe miệng mang theo tia cười lạnh đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về phương xa. Đây đúng là tộc trưởng tộc Hiên Viên, Vương Tòng Nhân. (Vương Tòng Nhân, không phải tên truyền thừa như Trương- Uông hai nhà, mà là tên thật. Vương gia không có tên truyền thừa, nhưng mỗi đời tộc trưởng đều xưng là kế vương)

"Chủ tịch, chủ tịch Uông đã đến." Một người đàn ông cao 1m80, khoảng hai mươi mấy tuổi bước vào nói.

"Gọi người vào đi."

......

"Uông huynh, mời ngồi."

Uông Tàng Hải nét mặt không vui, trực tiếp đi đến bên sofa gần cửa sổ ngồi xuống.

"Uông huynh không cần sốt ruột, bọn họ không thể lật ngược tình thế được đâu."

"Vương huynh, đừng coi thường thằng nhóc đó, chuyện của hắn cùng Ngô Tà chết sống không rõ kia chắc chắn có trá. Nhớ khi xưa vì xem thường Ngô Tà, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào cậu ta, kết quả còn không phải làm hại chúng ta đại thương nguyên khí, phải mất bao năm thời gian mới leo lên được như bây giờ sao. Vừa mới trở lại đúng quỹ đạo, cuối cùng lại bị thằng nhóc này tính kế, giờ đây toàn bộ tài chính đều đã bị chặt đứt."

"Vậy ngươi có tính toán gì không? Hắn hiện tại cũng coi như cái nhân vật phong vân, không có khả năng nói giết liền giết được."

"Muốn ám sát tất nhiên không phải chuyện dễ, hừ! Trương Khởi Linh vẫn luôn đi theo hắn, đối bên ngoài xưng là A Khôn."

"Nhiệm vụ ưu tiên bây giờ của chúng ta là tìm tứ linh, nếu hiện tại chưa xử lý được, vậy cứ bức hắn không nơi ẩn nấp, để hắn không thể phá hoại chuyện tốt của chúng ta."

"Vậy công ty phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao? Phải phá sản thì phá sản, có thể giữ liền giữ, tóm lại chuyện sinh ý có thể từ từ đến."

"Cũng chỉ có thể như vậy, theo tôi được biết, tứ linh đã rơi vào tay Trương gia, chỉ là Trương gia che giấu nhiều năm, vẫn luôn không mà tìm ra manh mối."

"Sau cùng bọn họ vẫn là đến Trường Bạch sơn, người cấp tin của ông ở khắp thiên hạ, điểm này hẳn là không có khó khăn."

"Nhưng nó cũng là thứ rất dễ bị nhìn thấu."

"Cốc cốc" Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Người đàn ông trẻ tuổi lúc trước mang theo một chồng văn kiện cao ngất tiến vào.

"Chủ tịch, công ty xuất hiện thiếu hụt rất lớn. Dự án đấu thầu lần trước có vấn đề."

"Cái gì!?" Vương Tòng Nhân đập bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: "Đáng chết! Đi điều tra ngay lặp tức, xem có còn vấn đề khác hay không."

"Vâng."

"Vương huynh, tôi có một dự cảm không lành."

"Một tên Giải Vũ Thần nho nhỏ, ta không tin hắn có năng lực lớn như vậy. Làm sao hắn có thể phát hiện ra chúng ta, vấn đề hẳn nằm ở chỗ của ngươi."

"Bây giờ không phải thời điểm để truy cứu trách nhiệm, hiện tại chúng ta cần phải đưa ra ứng sách mới."

"Đối sách? Còn có đối sách gì nữa? Nếu ta đoán không lầm, Ngô Tà căn bản không có chết. Hắn cùng tiểu tử Giải gia kia muốn thông qua việc phá hủy mạch kinh tế mà tiêu diệt hai gia tộc chúng ta. Mà thủ hạ của ngươi khẳng định cũng đã bị thâm nhập, hơn nữa thâm nhập đã sâu. Bằng không với kế hoạch của chúng ta sẽ không có thất bại."

".... Khả năng không chỉ có tôi, mà bên người của ông cũng đồng dạng có kẻ thâm nhập."

"Vấn đề là thực lực của hai tên ấy từ đâu ra, chẳng lẽ là Trương gia?"

"Họ Trương thôi thì chưa đủ."

"Sẽ còn ai là đồng bọn của chúng?"

"Mặc kệ là ai, chúng ta đều phải khiến chúng chết không có chỗ chôn, muốn đánh bại chúng ta, bọn chúng còn non lắm."

......

Trong một hội sở cao cấp tư nhân ở Bắc Kinh.

"Thượng quân, ngài đã xem tin tức chưa?"

"Ừm, quân phụ thấy sao?"

"Bọn họ làm rất tốt, chỉ có điều như thế vẫn chưa đủ để đánh tan căn cơ của hai đại gia tộc kia."

"Không sai, bọn họ hiếu thắng hơn chúng ta tưởng, chúng ta chỉ có thể đổi sách lược."

"Đổi như thế nào?"

"Đổi chúng ta lên sân khấu, còn kế hoạch vẫn giữ nguyên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.