Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
_________________________
Thời điểm trở lại nhà A Quý thì đã sau 11 giờ đêm, bất tri bất giác đã ra ngoài hơn 5 giờ, trong nhà vẫn còn sáng đèn, phỏng chừng kaf bọn Tiểu Lục cố ý lưu lại. Người trong thôn đều ngủ từ rất sớm, một đường trở lại cơ hồ không thấy được ánh đèn ở các nhà.
Tôi đi tới trước cửa gõ nhẹ hai cái, không bao lâu cửa liền mở. Tới mở cưat chính là Bao Da.
"Ông chủ, mọi người đã trở lại." Bao Da nói.
"Ừm."
Lúc đi vào phòng khách, tiếng Bàn Tử ngáy vang như sấm. Tôi và Muộn Du Bình ngồi xuống sofa ngay bên cạnh hắn. Không đến hai phút Bao Da thế mà bưng ra chậu nước rửa mặt, nói bên ngoài lạnh, lau bằng nước ấm sẽ dễ chịu hơn một chút. Tôi cũng không cự tuyệt, tuy là không phải quá quen, nhưng vẫn là không phải lần đầu tiên được hầu hạ kiểu đấy.
Chờ chúng tôi rửa mặt xong liền trực tiếp trở lại phòng nghĩ ngơi. Tôi nghĩ Muộn Du Bình hẳn là rất mệt mỏi, cho nên để hắn ngủ bên trong.
Nghĩ nghĩ chuyện ngày hôm đó, dù sao cũng nhàm chán, thế là tôi liền chạy ra ngoài hỏi Tiểu Lục cho rõ ràng.
Tiểu Lục nói, vốn là bọn họ thay phiên nhau gác cửa động cho chúng tôi, bởi vì thời gian chúng tôi vào đó cũng không ngắn, cho nên bọn họ càng thêm sốt ruột. Hoa gia thì giống như đã liệu từ trước, một bộ dáng rất có kiên nhẫn. Đột nhiên không biết làm sao, Hoa gia kêu chúng tôi gom trang bị chuẩn bị chiến đấu, hơn nữa còn bảo chúng tôi nhất định phải duy trì một đội đủ bốn người.
Cũng không biết có phải Hoa gia đoán ra trước rồi hay không, không bao lâu liền có một đám quái vật lao về phía bọn tôi, phi thường lợi hại, hơn nữa hành động cũng rất có trật tự. Tựa như bầy sói đã có chiến thuật ý.
Hoa gia lệnh chúng tôi chạy đến đỉnh núi cách hồ không xa, trên đỉnh núi, trước đó Hoa gia đã an bày cho chúng tôi một mảnh đất bán kính 5m, trung tâm mảnh đất còn có một cái đạo động, lúc ấy Bao Da còn thật không hiểu lén oán giận Hoa gia. Một đám quái vật nhanh chóng bao vây chúng tôi lại, cũng không biết Hoa gia tìm đâu ra dầu hỏa, trực tiếp đổ thành vòng tròn trên bãi cỏ cao 1m, thời điểm quái vật nhào về chỗ chúng tôi, Hoa gia cũng đồng thời ném xuống cái bật lửa. Quái vật thấy lửa bắt đầu chạy loạn khắp nơi, chúng tôi ở phía trong cũng không quên bổ mấy nhát. Nguy cơ không thể tưởng tượng là đám quái vật này thế mà có thể giải quyết một cách dễ dàng như thế. Không lâu sau đó thì nhận được tín hiệu của các cậu, tụi tôi muốn lặp tức tới cứu cậu nhưng bị Hoa gia ngăn lại nói chúng tôi cứ từ từ, lại an bày tiểu nhị tùy thân và một tiểu nhị khác chạy vào đạo động,
Lúc đó bởi vì lo lắng cho cậu nên đối với Hoa gia có chút bất mãn, nhưng rất nhanh, chúng tôi thấy một đám người mang theo bầy chó đen đi về phía chúng tôi, lúc này Hoa gia liền hạ lệnh muốn chúng tôi 5 phút sau lao đến chỗ cậu, thời gian không thể thừa cũng không thể thiếu, không nghe theo sắp xếp cứ trực tiếp đánh chết.
Sau đó là cùng Uông gia đối chiến, bọn họ giống như đặc biệt sợ mấy con chó đó, không quá mấy chiêu liền quay đầu bỏ chạy. Tôi còn có cảm giác đánh chưa đã ghiền này.
Tôi cười không nói, mỗi lần cùng Đại Hoa hợp tác đều ăn ý như vậy, đương nhiên là bỏ qua lần đầu tiên. Nhưng cũng nhờ sai lầm lần ấy mà tôi với cậu ấy mới có thể tiến thêm một bước về sau. Ai! Tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện lúc đó, bởi vì tôi đã phải trả bằng đại giới.
Nghĩ nghĩ tôi liền làm ra vẻ không có việc gì quay lại phòng. Trở lại phòng, Muộn Du Bình đã ngủ say rồi. Kỳ thật tôi cũng không biết hôm nay Muộn Du Bình làm sao vậy, hắn rất ít khi nói nhiều việc như hôm nay. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy thật vui vẻ, bởi vì hắn đã chịu tìm người tâm sự, hơn nữa còn là chọn tôi.
Nhìn gương mặt khi ngủ say của hắn, tôi có cảm giác kỳ quái như cha nhìn con trai ngủ, rất muốn tiến lên hôn hôn gương mặt tái nhợt của hắn. Nhìn hắn ngủ an tĩnh như vậy, trong lòng miễn bàn có bao nhiẻu hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy chính mình lại đang suy nghĩ miên man, tự cười nhạo bản thân một chút liền nằm xuống ngủ luôn.
Một đêm vô mộng, ngày hôm sau tỉnh lại có cảm giác bị cái gì đó ôm lấy. Tôi vừa nhìn thế mà lại là Muộn Du Bình. Tôi sửng sốt một hai giây, ngay sau đó nghĩ là cũng không có gì, có thể là Muộn Du Bình mơ thấy ác mộng gì đó. Tôi lặng lẽ điều chỉnh tư thế một chút, mắt Muộn Du Bình đột nhiên mở ra, dọa tôi nhảy dựng.
"Cậu cũng tỉnh, hôm nay cảm giác thấy có tốt hơn không?"
"Ừm, chúng ta có thể về Hàng Châu không?"
Xem ra gia hỏa này rất thích Hàng Châu.
"Được, buổi chiều chúng ta liền xuất phát. Để tôi bảo bọn họ đặc vé." Tôi nói xong liền xoay người rời giường.
Khi xuống dưới lầu, bọn Bao Da đã dậy rồi, có vẻ cuộc sống nông thôn có thể thay đổi thời gian làm việc và nghĩ ngơi quen của một người. Phải biết răngg bọn họ một hai cái hễ không có việc gì làm là có thể ngủ đến 12 giờ trưa.
Tôi phân phó Bao Da đặc vé trở về, Tiểu Lục thì thu thập đồ đạc. Tiểu Hoa bọn họ ba ngày trước đã rời đi rồi, ông chủ lớn như Tiểu Hoa cũng không có rảnh ngồi đây chờ Muộn Du Bình hồi phục như chúng tôi, lúc đi cậu ấy có nói nếu có việc gì thì cứ gọi điện, sau đấy liền cùng Hắc Nhãn Kính rời đi.
Sang ngày thứ ba rốt cuộc chúng tôi cũng tới Hàng Châu, Muộn Du Bình vẫn là nhất quyết muốn ở Tây Lãnh, tôi liền tùy ý hắn.
Tô Vạn được nghỉ đông nên cũng chạy tới cửa hàng. Thời điểm tôi với Muộn Du Bình về tới thì thấy Tô Vạn Lê Thốc đang nghiên cứu trò Liên Minh Huyền Thoại, cũng không biết từ khi nào mà bọn họ từ chơi CS biến thành LOL*. Muộn Du Bình nhìn cũng không thèm nhìn đi lên lầu, tôi đột nhiên rất muốn trêu ghẹo hai tiểu quỷ này.
*CS: Counter-Strike, LOL: Liên Minh Huyền Thoại.
"Ừm hừ... Hừ!"
"Ông chủ... ông chủ! Từ từ, tụi tôi đang chiến đấu, xong trận này là được rồi!" Tô Vạn la lên.
"Ông chủ?" Lê Thốc dừng động tác tay, kinh ngạc nhìn tôi: "Anh đã trở lại.... ừm mời ông chủ ngồi, tôi đi rót nước."
Tôi hớp hai ngụm trà, hỏi: "Gần đây sinh ý thế nào rồi?"
"Khụ... dạo này tương đối lạnh, làm gì có người tới xem đồ cổ đâu?" Lê Thốc nói.
"Cho nên là tôi ăn no không có chuyện hì làm, lấy tiền mời các cậu về chơi game?"
"Ông chủ, anh nói như anh có nhiều tiền lắm ấy, chúng tôi chơi cũng đâu có ảnh hưởng tới sinh ý đâu. Anh xem anh đưa một phần tiền lương liền có hai người trông cửa hàng giúp anh này, không phải rất có lời sao?"
"Cậu cho lão tử là đứa ngốc sao, lời được nhiều ít hả?"
"Ờm... như vậy, ông chủ này, hay là anh cũng chơi?" Lê Thốc thử thăm dò tôi.
"Hiện tại cho cậu một cơ hội đoái công chuộc tội."
"Cơ hội thế nào?"
"Dạy Trương gia chơi cái này." Muộn Du Bình cả ngày nhìn trần nhà thế cũng không tốt, vẫn là tìm cho hắn chút việc làm, không nhiều, ít nhất cũng có thể làm phong phú cuộc sống sinh hoạt của hắn.
"A.... vậy sao anh không tự mà chỉ?"
"Một ngày tôi nhiều việc như vậy, cậu giúp tôi thì làm sao?"
"Uầy, được rồi. Nhưng mà dạy anh ấy có được thêm tiền lương không?"
"Này phải xem hắn thích hay không thích." Lấy chỉ số thông minh của Muộn Du Bình, trò chơi này chỉ là chuyện nhỏ.
"A...." Thời điểm cậu ta còn hoang mang thì tôi đã đi lên lầu.
"Sao vậy? Áp lực? Là nam nhân thì sẽ thích trò chơi, cậu xem anh Trương đó cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, nói không chừng anh ấy so với chúng ta còn dễ nghiện hơn, lo cái gì."
"Cậu thì biết cái gì, về sau cậu sẽ rõ ngay thôi, so với ông chủ còn khó hầu hạ hơn."
"Ồ...."
Tôi nghe hai tiểu tử kia đối thoại, trong lòng có chút buồn cười.
Thì ra là Trương đại gia to xác khó hầu a.
Tôi nhìn một vòng từ phòng khách đến ghế thái sư vẫn không thấy Muộn Du Bình, lẽ nào vừa trở về liền đi ngủ rồi, cũng có khả năng lắm chứ. Dù sao thì từ lúc quen biết hắn, hắn đã như vậy rồi. Nhưng mà nói đi phải nói lại, ngồi xe nhiều ngày như vậy, tôi cũng cảm thấy mệt. Dứt khoát ngủ một giấc dậy rồi lại dẫn hắn đi ăn một bữa ngon lành.
_____________