Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 20: Chương 20: Trường Sa hành 1




Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit + Beta: 苏諴

_____________________________

Đến Trường Sa rồi chúng tôi quyết định đợi Vương Minh đến đón. Tên Vương Minh này, quan niệm về thời gian so với trước kia cũng không khá hơn được bao nhiêu, chúng tôi đợi anh ta nhẵn 20 phút thì hắn mới xuất hiện.

"Ông chủ cuối cùng cậu cũng tới,... a, chào Trương gia!" Vương Minh giống như tìm được cộng rơm cứu mạng, thấy được tôi rồi liền vừa khóc nức nở vừa nói.

"Có việc gì không nói qua điện thoại được à, sao còn phải chờ tôi tới a?"

"Còn không phải là do mấy anh em nhớ cậu sao?" Vương Minh chân chó* nói với tôi.

*Chân chó là nịnh bợ, tân bốc này nọ á.

"Tiền lương anh còn muốn không đây?"

"Tôi nói! Tôi nói không phải là được rồi sao?"

"Vậy nói đi."

Vương Minh dừng một chút "Kỳ thật chính là lão phu nhân muốn gặp cậu, Nhị gia bắt tôi liên hệ với cậu á, bảo tìm cách gọi cậu về đây. Ông chủ à, cậu không thể trách tôi a, với lại cậu cũng nên kiểm tra chút chứ, thủ hạ dưới trướng có một vài người bắt đầu có ý nghĩ rồi kìa."

Tôi nhìn mà không nói gì. Tôi còn đang cân nhắc xem mấy kẻ đó có thể có loại ý tưởng gì.

"Ông chủ?"

"Buổi sáng ngày mai tôi muốn đến kiểm tra một chút, anh về thông báo cho bọn họ."

Lái xe một ngày một đêm. Hiện tại ai cũng mệt muốn chết rồi, vì thế tôi và Muộn Du Bình thay phiên nhau vào tắm một phát cho sảng khoái, rồi từng người trở về phòng đánh một giấc.

Trên thực tế, tôi không quá lo lắng về việc kiểm tra, vấn đề lớn nhất bây giờ là cha mẹ tôi. Không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm cái gì, ngần ấy năm rồi, họ chưa từng dừng lại. Và Muộn Du Bình nữa, tôi nghĩ tốt nhất là cứ để hắn ở đây. Tôi nghĩ cha mẹ tôi cũng nghe được không ít lời đồn nhảm rồi, hơn hết là ở tình huống hiện tại, nếu mà thật sự dẫn hắn về chắc tôi bị đuổi thẳng mất.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi lái xe chở Muộn Du Bình đến trà lâu.Vương Minh thì hắn đã đến từ sớm rồi. Tiếp theo chúng tôi một đương đi thẳng vào bên trong. Khi chúng tôi đi vào đến, người đã đứng thành hai hàng ngay ngắn hai bên. Lúc đầu tôi còn cảm thấy điều này thật uy phong, bây giờ xem lại cũng chỉ như vậy thôi.

Ngày kiểm tra hôm nay diễn ra khá là suôn sẻ, rất nhanh đã làm xong rồi. Có lẽ bởi vì bộn họ biết ông chủ của bọn họ là một kẻ điên "thuần lương vô hại". Và hơn hết những cuộc kiểm tra này không có thời gian cố định, cũng chẳng thường xuyên.

"Xem ra thời gian tôi không ở đây mọi người làm việc đều vô cùng nghiêm túc, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, Ngô Tà ở chỗ này cảm ơn các vị."

"Nào có a, đây đều là những việc chúng tôi nên làm." Những bàn chủ phía dưới nói.

Tôi nhìn Muộn Du Bình đang ngồi bên cạnh nói: "Nhân tiện để tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này đây chính là Trương câm điếc tiếng tâm lẫy lừng, từ bây giờ hắn sẽ là nhị lão bản ở đây. Lời hắn nói chính là lời tôi nói. Mọi người về sau có thể gọi hắn là Trương gia, nếu có người nào cả gan bất kính đối với hắn, Ngô Tà tôi sẽ cho kẻ đó nếm thử chút thủ đoạn của Ngô Tà này."

Tôi vừa dứt lời người ở dưới đã đồng thanh hô: "Chào Trương gia!"

Muộn Du Bình hơi hơi gật đầu "Ừm" nhẹ một tiếng, lại tiếp tục lạnh băng băng ngồi im bất động, phát huy triệt để một hũ nút kín kẽ. Cũng còn may là hắn không phải đang nhìn trần nhà hay sàn nhà mà ngẩn người. Mà là ngồi ở đấy phẩm trà xem náo nhiệt. Người như Muộn Du Bình, dù cho chỉ ngồi bất động một chỗ, không cần làm bất cứ cái gì cũng có thể phát ra một cỗ khí thế kinh người. Như thể hắn mới chính là đại lão bản.

"Tốt. Mọi người còn việc gì không? Nếu không còn chúng ta có thể giải tán."

"...."

Tôi vừa mang Muộn Du Bình ra tới cửa, liền nghe có người ở bên trong nói thầm.

"Thì ra đấy là Trương câm a, xem ra lời đồn đều không phải giả."

"Ngươi không cho rằng hai người này quá trẻ hả? Quả thật chính là hai lão yêy quái."

"Nhỏ giọng chút!"

Đám người này xem ra là sống quá mức an lành sung sướng, vậy mà dám nói xấu sau lưng lão tử.

Tôi quay người lại cười nhẹ, bâng quơ nói: "Mọi người hôm nay đem kỷ luật của Lão Tử* chép lại 100 lần ngày mai nộp lại cho Vương Minh." Sau đó quay lại nói với Muộn Du Bình "Tiểu ca, chúng ta đi thôi."

*Lão Tử chữ Hán là 老子, cũng được chuyển tự thành Lao Tzu, Lao Tse, Laotze, Laotsu trong các văn bản Tây Phương) (571 TCN - 471 TCN) là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ VI TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ VI TCN thời Bách gia chư tử, khoảng giữa thời kỳ Xuân Thu và đầu thời kỳ Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh (道德經) - cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo (Đạo tổ 道祖), là một trong ba tôn giáo có ảnh hưởng mạnh đến văn hoá trung hoa, hay còn gọi là Tam giáo.

_________________

Muộn Du Bình gật đầu rồi theo tôi đi xuống dưới lầu. Cũng không biết có phải tên khốn khiếp nào mật báo hay không, vừa lên xe liền nhận được điện thoại của mẹ tôi.

"Alo, mẹ à."

"Tiểu Tà a, con đến Trường Sa như thế nào không trở về nhà một chuyến? Đồ ăn mẹ đều chuẩn bị cả rồi, chờ con về ăn thôi, nhanh lên a."

"Mẹ...."

Tôi vừa muốn nói "bây giờ đang ở cùng bạn, hay để chiều rồi đến" thì điện thoại đã bị ngắt. Xem ra đây là mẫu thân đại nhân không muốn cho tôi cơ hội từ chối.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, trông nhất thời thật sự không biết nên làm cái gì tiếp theo. Ai! Tức phụ cho dù xấu cũng phải gặp mẹ chồng nha, dù sao thì tôi cũng chỉ nhận định mình tiểu tử này, không bằng nhân cơ hội này dẫn hắn đi gặp ba mẹ tôi luôn.

"Tiểu ca, hôm nay đến chỗ ba mẹ tôi ăn cơm đi? Nhân tiện giới thiệu các người cho nhau."

"Vậy.... nên mang theo thứ gì?"

Không thể nghĩ hắn mất trí nhớ rồi thế mà vẫn hiểu đạo lí đối nhân xử thế.

"Không cần đâu, tôi đều đã chuẩn bị tốt những thứ ấy rồi."

Tôi đem xe đưa tới trong sân, mới vừa bước xuống xe mẹ tôi đã từ trong nhà đi ra. Không biết như thế nào, tôi cảm giác như tóc mẹ tôi có chút bạc thêm rồi. Thoạt nhìn tang thương hơn trước rất nhiều.

"Tiểu Tà! Cuối cùng thì con cũng đã về, lần này nhất định phải ở đây lâu hơn một chút nhé."

"Dạ vâng ạ."

Vừa dứt lời, mẹ tôi đã nhào lại ôm tôi khóc nức nở: "Tiểu Tà a, mẹ nhớ con nhiều quá, nghe Tiểu Vương nói con luôn chạy Nam chạy Bắc, tóm lại là không thể liên hệ được, con mấy năm nay rốt cuộc vội vàng làm cái gì?"

"Mẹ, còn không phải là lo cho sinh ý của cửa hàng sao, ngài xem con không phải còn rất tốt đứng đây sao?"

"Ân, Tiểu Tà! Mặc kệ là tình huống gì, nguyên nhân gì mẹ đây chỉ mong muốn con có thể trở về đây nhiều một chút, mẹ thật sự là rất nhớ con."

Lúc này đây trong mắt tôi đã có chút loan: "Mẹ à, con xin lỗi."

Lúc này âm thanh của ba tôi truyền tới: "Hai mẹ con làm cái gì lâu thế đấy? Khách còn đang đợi này!"

"Được rồi, được rồi, đi vào ăn cơm thôi." Mẹ tôi vừa nói vừa lau nước mắt nơi khóe mắt.

Khách nhân! Đó là ai á? Đúng rồi Muộn Du Bình, hắn đâu rồi, tôi quay đầu lại thì thấy hắn đang đứng phía sau lưng tôi. Tôi lập tức đi đến kéo tay hắn, dẫn hắn đi vào nhà.

Mẹ tôi nhìn thấy Muộn Du Bình đầu tiên là sửng sốt sau đó cười cười nói: "Hài tử, cậu hẳn là bằng hữu của Tiểu Tà đi? Tiểu Tà nó đã hơn bốn năm rồi chưa dẫn bất cứ bạn bè nào về nhà."

Tôi cứ tưởng Muộn Du Bình sẽ tiếp tục phát huy hình tượng nam thần cao lãnh, thế mà tiểu tử này lại lễ phép thưa: "Chào dì ạ, cháu là bạn của Ngô Tà." Nói xong còn đem đồ vật trong tay đưa cho mẹ tôi "Đây là do Ngô Tà chuẩn bị."

"Thật là hiểu chuyện nha." Mẹ tôi nhìn cười cười nói.

Muộn Du Bình tuy mất trí nhớ nhưng vẫn có thể diễn tốt một cậu trai ngoan hiền như vầy. Đây xem như là hiểu biết của tôi về Muộn Du Bình chỉ ở mức da lông thôi ha?

Vừa vào cửa tôi liền phát hiện có chỗ không thích hợp, nào phải là người một nhà cùng nhau tụ hợp, rõ ràng còn một đám người nữa.

Mẹ tôi lôi kéo tôi đến trước mặt một ông bác U50, bảo tôi gọi là bác Lý, còn người phụ nữ kế bên là dì Trình. Tôi nhất nhất gọi theo, xong xui mẹ tôi liền giới thiệu tôi: "Đây là Tiểu Tà nhà chúng tôi."

"Tiểu tử lớn lên cũng không tồi a, lại còn rất hiểu chuyện nữa." Dì Trình đối tôi vừa cười vừa nói, Bác Lý kế bên cũng gật đầu phụ họa một cái.

Hiện trường này không phải là cần có một 'nhân vật chính' sao? Như thế nào lại không thấy, cơ mà tôi cũng lười quản họ ra sao, Muộn Du Bình là lần đầu tiên tới khẳng định có chút không quen. Vì thế tôi liền lôi Muộn Du Bình sang phòng khách.

"Đây là bằng hữu của con, Trương Khởi Linh."

Muộn Du Bình: "Mọi người về sao có thể gọi tôi là Tiểu Trương."

Sao đó tôi liền đem Muộn Du Bình giới thiệu cho gia đình Bác Lý cùng dì Trình. Kĩ năng diễn xuất của Muộn Du Bình thật không chê vào đâu được, thúc thúc a di đều kêu đến thật ngọt. Nhưng từ trong ánh mắt của hắn tôi có thể nhận ra chút khẩn trương.

Tôi còn đang định mang Muộn Du Bình lên lầu thì mẹ tôi gọi ăn cơm, bảo chúng tôi mau lại ngồi xuống. Vừa mới bước đến bàn ăn tôi liền thấy một mỹ nữ tầm 20 bưng đĩa rau đi đến, xem ra đây là 'vai chính' đó. Cô gái này lớn lên có chút khí chất, tướng mạo cũng thuộc dạng thanh tú. Tôi có chút không hiểu, một người phụ nữ như vậy cần gì phải làm một cuộc gặp mặt kín đáo?

Mẹ tôi đột nhiên đập vào lưng tôi một cái: "Con làm cái gì mà nhìn chằm chằm con gái người ta như thế hả?" Tiếp theo quay lại giới thiệu cho tôi "Nàng gọi là Lý Ngọc Kiều, là con gái của bác Lý cùng dì Trình." Sau đó lại kéo cô gái này ngồi kế bên tôi.

"Chào cô Lý tiểu thư, tôi là Ngô Tà."

Cô nàng mỉm cười: "Thường xuyên nghe ba mẹ nhắc đến anh, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được anh." Nàng nói xong liền đem mắt chuyển đến trên người Muộn Du Bình.

Tôi lập tức giới thiệu: "Đây là bằng hữu của tôi, Trương Khởi Linh."

Muộn Du Bình gật đầu một cái xem như chào hỏi, tiếp theo liền quay đầu lại không để ý đến nữa.

Trong bữa tiệc mẹ tôi đều liên tiếp gắp đồ ăn cho Lý Ngọc Kiều, ngẫu nhiên cũng gấp cho tôi một chút đồ ăn. Muộn Du Bình từ đầu đến cuối đều ngồi một chỗ an tĩnh ăn cơm, chỉ luôn gắp thức ăn ở trước mặt mình. Hắn ăn phi thường văn nhã, cho dù là ở đâu cũng đều như thế cả. Món cá mẹ tôi làm đặc biệt ngon, tôi nhịn không được liền gấp cho hắn một miếng cá to.

"Tiểu ca, thân thể anh vừa mới khôi phục, nên ăn nhiều một chút. Cá mẹ tôi làm đặc biệt ngon, anh nếm thử chút." Nói xong rồi tôi liền cảm thấy có chút không ổn, tôi không biết hành động của mình vừa rồi có bao nhiêu ôn nhu, bất quá tất cả mọi người đều đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi thấy vậy liền nhanh chóng giải thích: "Tiểu ca gần đây sinh bệnh nặng, mới từ bệnh viện trở về không lâu. Bác sĩ nói cần cấp anh ấy ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng."

Mọi người nghe xong giải thích liền khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad Camthieu079 vui lòng không re-up hay đem khỏi Wattpad.

____________

Thấy để đến chủ nhật thì cũng hơi lâu, em cũng là người đọc nên cũng hiểu, chờ đợi đau khổ như thế nào nên hôm nay xong việc hôm nay đăng luôn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.