Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
____________________________
Ước hẹn mười năm đã đến, tôi một mình cầm quỷ tỉ hắn đưa đến trước Thanh đồng môn. Tôi không biết phải làm như thế nào để mở ra phiến cửa này, năm đó Muộn Du Bình cũng không có nói cho tôi biết phải làm sao để mở nó, tôi chỉ có thể đi lang thang không mục đích ở mọi nơi thử.
Tôi cứ vẫn luôn tìm như vậy, trong miệng không ngừng mắng mười tám đời tổ tông Muộn Du Bình đại lừa đảo, chính là mặc kệ tôi làm như thế nào, mẹ nó cửa này vẫn chính là không mở. Tôi cơ hồ tuyệt vọng ngồi liệt trước cửa, chẳng lẽ tôi nghĩ sót thứ gì rồi sao? Nghĩ lúc trước khi Muộn Du Bình rời đi, hay là hắn cho tôi cái hàng tây bối*? Xem ra lão tử bị tên vương bát này lừa, còn là lừa suốt mười năm, thật là càng nghĩ càng giận.
*Tây bối: hàng rởm, hàng fake
Tính tính, nếu hắn thật sự để lại cho tôi một lời nói dối, tôi đây cũng chỉ có thể đem hắn hoàn toàn quên, quên cái cho sạch sẽ, đỡ phiền. Nghĩ nghĩ tôi liền đứng lên, thuận tay vỗ mông một cái chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi hai bước, ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống, chỉ thấy xung quanh có vô số hắc ảnh hướng tôi lao đến. Lòng tôi nghĩ đến đầu tiên là xong rồi, tôi quá rõ ràng thực lực của mấy con điểu mặt người này, hơn nữa nhiều như vậy đều hướng tôi xông tới, cho dù có Muộn Du Bình ở đây cũng ngỏm củ tỏi thôi.
Không được! Tốt xấu gì tôi cũng nổi danh là Ngô Tiểu Phật Gia, đừng nói là đón Muộn Du Bình ra được, tôi chính là sắp bị lũ điểu này phanh thây, chuyện này mà được truyền ra, cho dù có làm quỷ cũng là quỷ chả dám ngẩng cao đầu. Tôi phải nghĩ biện pháp, nhưng mà chỗ này nhiều chim như vậy, cứ một lúc liền vọt đến trước mặt, nơi nào còn biện pháp, xem ra thật sự phải làm quỷ rồi. Chính là bị điểu cắn chết, thật sự rất đau, nghĩ nghĩ liền quyết định đâm đầu chạy về phía Thanh đồng môn, trong lòng lại thầm điên cuồng cấp rủa Muộn Du Bình.
Tôi cứ tưởng rằng đầu sẽ bị đâm cho một cái vỡ ra, máu chảy tràn lan, sau đó chết ngất qua đi. Nhưng thực tế là tôi cái gì cũng không cảm nhận được, không đụng được gì ngược lại cũng vì nó mà bị ngã bằng cái tư thế cho ăn phân. Tôi cố nén đau nhìn lại phía sau một chút, cửa thế mà mở ra, hơn nữa mấy con điểu cũng không biết đã đi nơi nào, này cũng mẹ nó quá thần kỳ, nhất thời tôi có chút không tiếp thu được, thay đổi này nhanh đến nỗi quá khảo nghiệm nhân tâm ô uế. Nhưng mà cửa này rốt cuộc mở như thế nào? Chả lẽ Muộn Du Bình nghe được lời tôi mắn hắn, cho nên ra mở cửa? Nghĩ vậy tôi liền bắt đầu nhẹ giọng gọi Muộn Du Bình: “Tiểu ca! Tiểu ca!”
Trừ bỏ nghe tiếng tim đập của mình, cái gì tôi cũng không nghe được, một âm thanh đáp lại cũng không có. Chẳng lẽ do âm thanh tôi gọi quá nhỏ, hắn căn bản nghe không ra? Nhưng nơi này có âm binh a, tôi cũng không dám lớn tiếng kêu. Đang nghĩ làm thế nào để kêu Muộn Du Bình ra tới, mặt sau Thanh đồng “Gúp” một tiếng liền đóng cửa lại. Tức khắc trước mặt một mảnh đen nhánh, hết thảy đều đột nhiên im lặng đến kỳ lạ, trừ bỏ tiếng tim đập bản thân, nơi này như rằng đến một cái sinh vật sống cũng không có, cái cảm giác này khiến người ta rất không thoải mái.
Tôi từ ba lô lấy ra một cây đèn mắt sói, hướng bốn phía chiếu đến. Trời ạ, nơi này sao có thể lớn như vậy, đèn mắt sói của tôi căn bản không chiếu tới. Tôi đứng lên, hướng đến phương hướng âm thanh Muộn Du Bình phát ra. Đi mãi đi mãi đến mọi thứ chung quanh đều biến mất, chỉ còn một mảng trắng xoá. Tôi cuối đầu xem dưới chân, ý đồ muốn tìm ra phương hướng. Nhưng vừa nhìn liền đem tôi doạ tới, dưới chân trống không, mẹ nó tôi nổi như một cái vong hồn. Chẳng lẽ đây là như lời Uông Tàng Hải, một mảnh hư vô? Chung cực kia rốt cuộc là thứ gì? Trong lòng tôi, sâu trong bóng tối u ám gào nói, có lẽ ở phía trước, đi xem liền biết được.
Nói thật, tôi thật sự không dám tiến về phía trước, loại hư vô tuyệt đối này mang lại cảm giác sợ hãi không thua gì nhảy lầu. Nhảy lầu ít nhất còn xem thấy được mặt đất, nhưng dưới chân tôi là một mảng trống không, chân phóng hướng nào kết quả không phải đều như vậy sao. Lại tưởng tượng, hiện tại dưới chân cái gì cũng không có, nhưng tôi đều không ngã xuống, nếu không thì cứ nhắm mắt lại lớn mật đi về phía trước là được. Vì thế tôi liền tắt đi đèn mắt sói, nhắm mắt tiến về phía trước một bước, trọng tâm liền không xong, một bước này liền đem tôi rớt xuống dưới. Nháy mắt trong lòng liền luống cuống lên, miệng la to: “A.... Cứu mạng.” Trong lòng yên lặng nghĩ có khi nào Muộn Du Bình sẽ giống thần tiên mà xuất hiện, giống như lần trước nghe được âm thanh tôi liền tới cứu. Nếu mà không ai cứu, phỏng chừng cứ như vậy rớt xuống thi cốt liền không còn.
Cùng lúc nãy giống nhau, giật mình một cái tôi liền rơi vào một mảng đen kịt, xem ra tôi đúng là mạng con gián, vẫn chưa có chết, bất quá hết thảy tất cả mấy chuyện này đều có chút không chân thật, tôi thế nào rơi xuống từ cao như vậy, ngay cả đau một tí cũng không nghe thấy? Hay là tất thảy mọi chuyện đều là ảo giác của tôi? Tôi một lần nữa mở đèn lên, chiếu về phía trước mặt. Một lần nữa thấy cái động không chiếu tới lúc nãy, quả thật chỉ là ảo giác, vì thế tôi liền to gan đi về phía trước.
Đột nhiên xung quanh vang lên một trận thanh âm sột soạt, cả người tôi cứng đờ, không dám cử động, giống như làm vậy sẽ không bị phát hiện, nhưng lý trí lại nói tôi phải chạy mau, vì thế hai chân liền nhanh chóng hoạt động. Nhưng mặc kệ tôi chạy như thế nào, âm thanh kia đều cứ sát ngay tôi, cứ mà thế thì tôi chỉ có nước mệt chết, chờ chết còn không bằng chủ động tấn công, nói không chừng liều một cái, tôi còn có cơ hội sống. Vì thế tôi tay cầm đèn mắt sói, quay đầu lại. Trời ạ, so với ổ du diên lần trước còn muốn chấn động hơn.
Một đám mang theo gương mặt của Muộn Du Bình, hướng về phía tôi tiến đến. Tình huống như vậy gặp phải mà không chạy thì chính là thằng ngu.
Tôi chạy thật nhanh, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, tôi sợ đến mức thiếu điều hồn phách bay hết. Nhìn kỹ, bóng dáng này có chút quen thuộc, như thân ảnh cô độc của mười năm trước. Không hiểu tại sao, tôi đột nhiên thật muốn khóc. Vốn dĩ cho rằng tôi sẽ có một đống lời muốn nói với hắn, chính là bây giờ lại quên là muốn nói cái gì. Chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn.
Âm thanh sột soạt phía sau càng ngày càng càng lớn, tôi bất chấp không thèm chào hỏi, trực tiếp kéo tay hắn chạy như điên. Nhưng mặc cho tôi có kéo thế nào, hắn đều không nhúc nhích. Buồn bực trong lòng, tôi muốn quay đầu lại mắn hắn, chính là giây tiếp theo, tôi liền choáng váng. Không, này không phải Muộn Du Bình. Đây là một gương mặt hư thối đến không ra hình dạng, tôi theo bản năng không tiếp thu kết quả này. Tôi chờ mười năm, trả giá nhiều năm như vậy, từ một thiên chân biến thành ác ma, chẳng lẽ đổi lấy được chính là kết quả này?
“Không!... Không!... Ngươi không phải Tiểu ca.” Tôi ném tay Muộn Du Bình ra, hướng bóng tối phía sau chạy đến. Vừa chạy vừa kêu: “Tiểu ca! Tiểu ca....!” Mặc kệ tôi kêu thế nào, cũng đều không có người đáp lại, cuối cùng tôi tê tâm phế liệt quỳ trên mặt đất khóc gọi tiểu ca.
“Tiểu ca....!”
Trên mặt đột nhiên bị người tát một chút, vừa đau vừa rát. Tôi hoảng sợ vươn mắt nhìn, thấy một gương mặt phóng đại chằm chằm nhìn tôi. Nguyên lai là tiểu tử thối Tô Vạn, tôi một phen đem hắn đẩy ra. Còn may chỉ là một giấc mơ, gần đây cũng chỉ mơ toàn ác mộng. Mỗi lần không phải thấy Muộn Du Bình cả người máu chảy đầm đìa đứng trước mặt tôi thì cũng là mơ thấy một đống xương trắng. Đều luôn đem tôi doạ sợ đến mình mẩy ứa mồ hôi lạnh.
Tôi đối Tô Vạn quát: “Cậu mẹ nó là không muốn sống nữa phải không?”
Tô Vạn ngây ngốc nhìn tôi: “Ông chủ, anh rốt cuộc tỉnh!”
“Tôi làm sao vậy?”
“Anh giống như là mơ thấy ác mộng, kêu như thế nào anh cũng không tỉnh, cho nên tôi liền....”
“Cút!” Tôi phun ra một chữ rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đầu có chút choáng váng, cũng không biết là đã đi bao xa.
“Hiện tại đến nơi nào?” Tôi nhắm mắt lại hỏi.
Tô Vạn trả lời: “Ây... Đã tiến vào Giang Tô được hai giờ, tôi cũng không biết đây là đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn mưa phùn kéo dài ngoài cửa sổ xe, đây là đặc điểm của Giang Nam. Tôi ngồi chính là chiếc Kim Bôi, nó đã ở trong gara nghỉ ngơi một thời gian rất lâu. Bởi vì cảm thấy đây là một sự kiện đặc biệt, nên liền mang nó ra. Làm tôi nhớ lại lần đầu tiên cùng chú ba đi miếu hạt dưa, ở nơi tôi lần thứ hai gặp hắn. Từ đây bắt đầu không còn giống cuộc sống trước kia của tôi nữa. Hoặc nó vốn dĩ chính là vận mệnh của tôi. Nếu không có lần xuống đất đó, có lẽ cuộc đời tôi thật sự rất bình thường, bình thường đến không đáng nhắc tới. Nhưng là có đôi khi, vận mệnh đã đưa tôi hướng đến nó, tôi biết từ lúc bắt đầu, từ việc ông nội đặt cho tôi một chữ “Tà“. Tôi liền không có khả năng sống một cuộc sống bình đạm, cứ việc cho tôi là một người bình thường đi chăng nữa.