Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Chúng tôi lập tức ào lên nhưng vẫn không kịp, chỗ Phan Tử ngã xuống
đến cái bóng cũng không còn. Bên trong hang động khá lắt léo, đèn pin
không thể chiếu đến đáy để xem tình hình bên trong thế nào, cũng không
rõ Phan Tử còn sống hay đã chết.
Đầu tôi nóng lên, định nhảy xuống theo nhưng Bàn Tử đã nhanh hơn tôi
một bước. Hắn kéo dây thừng buộc vào chân mình, rút mã tấu nhảy vào
trong động, trượt vèo xuống dưới, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Tôi vẫn muốn xông vào nhưng Hoa hòa thượng đã kéo lại, nói hang quá nhỏ, giờ cậu nhảy xuống chỉ tổ vướng víu tay chân, hại hắn không đánh nhau
được. Nếu may mắn thì một mình Bàn Tử cũng có thể cứu người lên, bằng
không cậu nhảy xuống cũng là đâm đầu tự sát.
Tôi ho một tiếng, thò đầu ngó vào trong
động nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ nghe tiếng Bàn Tử không ngừng trượt
xuống, sợi dây thừng bên ngoài cũng nhanh chóng bị kéo sâu vào trong
động, khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Sau khoảng một phút đồng hồ, dây thừng bỗng dừng lại, tiếp đó từ đầu
dây bên kia truyền đến chấn động, rồi đột nhiên có tiếng Bàn Tử vọng lên từ chỗ nào đó rất sâu trong hang: “Kéo dây mau!”
Chúng tôi vội vàng liều mạng kéo dây thừng lên, chẳng mấy chốc đã
thấy Bàn Tử và Phan Tử xuất hiện. Phan Tử vẫn không ngừng đá đá chân, rõ ràng cái thi thai kia vẫn chưa chịu nhả ra.
Trần Bì A Tứ bảo chúng tôi mau tránh ra, nhíu mày một cái, móc một
viên đạn sắt, nhắm thẳng mắt cá chân Phan Tử, đập mạnh vào cái đầu bự
chảng của thi thai. Thi thai rít lên một tiếng rồi nhả Phan Tử ra, nhưng vừa nới lỏng một chút đã tính đường xông lên luôn.
Trần Bì A Tứ không cho nó cơ hội, lại bắn thêm một viên đạn sắt đánh
nó ngã nhào. Thi thai xoay người định nhào lên lần nữa, lại lãnh thêm
một viên đạn, viên này chính thức đánh cho nó lăn thẳng xuống động.
Chúng tôi thừa cô kéo hai người kia ra khỏi động rồi lập tức tránh xa cửa vào. Hoa hòa thượng lăm lăm xẻng công binh đứng chờ một bên, quả
nhiên chỉ vài giây sau cái thi thai lại phóng vọt ra toan tháo chạy. Hoa hòa thượng “binh” một oánh cho nó rớt tuột xuống, kế đó chúng tôi nghe
được một tiếng rít thảm thiết mất hút dần nơi đáy động.
Bàn Tử tái mặt, vừa thở dốc vừa nói với Phan Tử: “Thấy chưa, xem ra cô vợ của anh vẫn thích anh hơn.”
Phan Tử bị dọa cho hết hồn, khoát tay: “Thôi khỏi nói, chúng ta huề
nhau.” Rồi lại hỏi Hoa hòa thượng: “Tổ sư nó, cái động này có phải hang ổ của thi thai không vậy? Nếu đúng là thế thì ông đây nổ tanh bành luôn
cho nó sớm ngày đầu thai.”
Hoa hòa thượng xua tay: “Không không, thi thai không phải động vật,
làm gì có hang ổ. Cái động này thực là quái gở, lúc nãy các cậu ngã
xuống có thấy gì trong đó không?”
Bàn Tử nói: “Nãy không mang đèn pin nên không nhìn thấy gì cả, nhưng
tôi có đụng phải mấy khối đá, cái động này hẳn là do con người đào ra.”
Do người đào sao? Hoa hòa thượng có vẻ lưu ý điểm này, tôi cũng liếc mắt về phía cái động thêm lần nữa.
Cửa động thoạt nhìn giống miệng giếng, lại sâu chết bỏ. Tôi đoán nó
là một cái giếng hầm bỏ hoang, nhưng nhìn kĩ thì không phải, bởi vì
miệng giếng hơi to, những cái giếng hầm xây vào thời ấy không thể to đến mức này. Bên mép giếng có dấu đục, chắc chắn không phải là lỗ phun dung nham hình thành tự nhiên. Chiếu đèn vào bên trong thì không thấy dấu
vết thi thai đâu nữa, xem ra đã rơi xuống tới đáy rồi, không biết đã bị
Hoa hòa thượng đập chết chưa. Thứ này tuy vẻ ngoài hơi đáng sợ nhưng
thực ra cũng không quá lợi hại.
Trong vách cái giếng đoạn đầu có khảm một ít đá phiến, nhưng vào sâu
chút nữa lại không có, hơn nữa cũng không thẳng đuột mà nhìn hơi giống
thành tá tràng của người. Có gió từ trong lòng giếng thổi ra mang theo
mùi ẩm ướt, ló đầu vào sâu thêm mấy mét vẫn chỉ thấy bên trong tối đen
một màu, không biết nó thông đến tận đâu nữa.
Bàn Tử nhìn qua, cảm thấy kì quái : “Trông khá giống địa đạo ở vùng
Đông Bắc, không lẽ trong lúc xây dựng linh cung, mấy tay thợ dùng chỗ
này để muối cải trắng?”
Hoa hòa thượng không thèm để ý đến hắn, đưa tay sờ sờ cửa động rồi
nói: “Gió là từ chỗ này thổi ra, đây không phải giếng cụt mà chắc chắn
phải thông đến nơi khác.”
Bàn Tử hỏi: “Hay đây là cửa sau thông đến địa cung của thiên cung?
Chính là con đường bí mật nối liền Tam đầu long mà mấy người nói đó?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Bố cục Tam đầu long kia đã xác định là giả rồi,
hơn nữa nếu có là thật thì con đường bí mật cũng phải mở trong địa cung
chứ, sao lại chạy sang đây được?”
Bàn Tử nói: “Cậu chả hiểu cái khỉ gì cả, đây người ta gọi là dương
đông kích tây. Cậu chưa nghe Mao chủ tịch nói sao? Nơi nguy hiểm nhất
cũng là nơi an toàn nhất. Nói không chừng đây chính là kế của cái tên
“Uông Uông Khiếu” kia đấy.”
Bàn Tử nhất thời không nhớ ra tên của Uông Tàng Hải liền thuận miệng
đặt cho ông ta một cái biệt danh, tôi nghe xong suýt nữa thì phá ra
cười. Tôi bấm bụng nín cười, giả bộ tức giận nói: “Anh làm ơn tôn trọng
người ta một chút đi, nói thế nào thì Uông Tàng Hải vẫn là bậc thầy của
một phái, anh có gặp cũng phải gọi là ông tổ. Mà câu nói kia đâu phải
của Mao chủ tịch, là Sở Lưu Hương đấy chứ.”
Bàn Tử cãi lại: “Cậu đừng có thay tôi nhận tổ tông, ông tổ cái quái
gì chứ, lão có nhận tôi tôi cũng đếch thèm nhận lão. Chúng ta khoan đứng đây tán dóc, cái động này phải làm gì bây giờ? Có muốn vào xem không?
Nói không chừng sự thật lại đúng như lời tôi nói lúc nãy. Tha cho cái
thi thai kia cũng là lưu họa ngầm, cứ để mặc nó làm tổ trong ấy có thể
sẽ lại hại người, chúng ta hãy xuống xử lí một thể.”
Hoa hòa thượng lắc đầu ý nói chuyện đó là không thể: “Nếu Quần long
tọa là giả thì không cần phải đào động nối liền ba ngọn núi làm gì. Như
vậy cũng là hợp tình hợp lí, bọn họ căn bản không đủ nhân lực lẫn tinh
lực để kiến tạo một công trình lớn đến thế, xây dựng một tòa Vân Đỉnh
thiên cung đã là quá sức rồi. Chỉ sợ trong động này còn có ẩn tình
khác.”
Tôi thấy ánh mắt gã sáng lên, hẳn là đã nghĩ ra điều gì đó, bèn chờ hắn nói ra rồi mọi người cùng nhau bàn bạc.
Hoa hòa thượng nói: “Đây chỉ là suy luận bước đầu của tôi thôi, nói ra sợ mọi người không tin.”
Bàn Tử nói: “Không sao, cứ nói đi mà, nếu có sai sót gì các đồng đội trong nhóm sẽ giúp đồng chí sửa lại.”
Hoa hòa thượng bật cười, gật đầu nói: “Được, vậy thì tôi sẽ nói.
Những cái khác tạm thời chưa bàn, hãy hỏi vì sao cửa động mở ra ở vị trí ngay bên dưới linh điện, cái này có dụng ý rất sâu xa. Mọi người nghĩ
mà xem, cửa động mở ra ở đây nhất định là để che giấu nó khỏi tầm mắt
người khác. Bên trong lại có gió thổi ra, chứng tỏ cái động này là lối
đi thông đến một nơi nào đó. Lại nhìn tiếp, trên vách động có dấu đục
đẽo, tất cả đều là vết đục ngược ra ngoài, có thể nói cái động này là từ trong đục ra chứ không phải từ ngoài đây đục vào. Từ ba điểm quan trọng trên, cộng thêm kinh nghiệm của mình, chúng ta có thể suy đoán đây
phỏng chừng là một bài đạo, có thể là đường thoát thân do những người
thợ xây mộ tạo ra, nếu cổ mộ bị phong kín thì có thể chạy trốn theo
đường này.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Bài đạo ư? Không thể nào. Nói như anh thì bên
dưới vẫn có địa cung sao? Đây không phải thế Tam đầu long mà vẫn xây
lăng bồi táng?”
Hoa hòa thượng lại lắc đầu: “Khả năng này không lớn. Bởi vì nếu có
lối vào địa cung thì chỉ có thể mở ra bên dưới tảng đá phong mộ, mà
chúng ta lại không hề phát hiện lối vào nào ở đó. Có địa cung tất phải
có đường vào, không có đường vào khẳng định không có địa cung, đây là
chân lý muôn đời không đổi. Xây cửa vào bên ngoài huyệt vị phong thủy sẽ mang đến bất lợi lớn cho chủ ngôi mộ.”
Bàn Tử nói: “Cái tên Uông Uông Khiếu này hành sự thật quái đản, có khi hắn lại xây cửa vào ở một chỗ khác.”
Hoa hòa thượng xua tay: “Đừng phức tạp hóa vấn đề như vậy. Uông Tàng
Hải dù sao vẫn phải chịu một số giới hạn của thời đại mình sống, nếu lão cứ làm xằng làm bậy, ngay cả Táng kinh cũng không thèm tuân thủ thì
chúng ta đã mất mạng từ đời nào rồi.”
Tôi cũng nghĩ vậy, nếu ngay cả Táng kinh cũng không tuân thủ thì còn
xem phong thủy làm quái gì nữa. Giống như Thành Cát Tư Hãn đó, cứ chọn
bừa một thửa đất, đào hố chôn mình xuống rồi cho vạn ngựa giày xéo lên,
đến bây giờ đã có ai tìm được mộ ổng đâu. Bèn hỏi gã: ” Nếu bên dưới đã
không có địa cung, mà anh lại nói đây là bài đạo, vậy nó thông đến nơi
nào?”
Hoa hòa thượng đáp: “Theo phương pháp loại trừ, thứ nhất bài đạo này
xuất hiện bên dưới lăng bồi táng giả nên chắc chắn có liên quan đến
những công nhân xây dựng Vân Đỉnh thiên cung. Thứ hai, gần đây có công
trình kiến trúc nào cần xây một bài đạo như thế? Không còn nghi ngờ gì
nữa, chỉ có thể là địa cung của Vân Đỉnh thiên cung! Cho nên kết luận
của tôi là – bài đạo này đến chín mười phần là đào từ địa cung của thiên cung trong lòng núi Tam Thánh sang đây.”
Tôi lập tức kêu lên: “Sao có thể chứ, vậy cũng quá xa rồi, nếu bọn họ thực sự muốn đào một bài đạo làm đường thoát thân thì cũng không ngu mà mở miệng động ở chỗ này. Sao không mở miệng động ngay trên núi Tam
Thánh, có phải đỡ tốn bao nhiêu công sức không? Hơn nữa đào một cái bài
đạo dài ngoằng như thế trong lòng núi cần bao nhiêu thời gian chứ, bét
nhất cũng phải hai, ba mươi năm. Một công trình như thế, con người có
thể làm được sao?”
Hoa hòa thượng bèn giải thích: “Vân Đỉnh thiên cung là công trình rất lớn, thời xưa chắc chắn phải xây mất sáu, bảy mươi năm, thậm chí phải
qua vài thế hệ mới có thể hoàn thành. Tôi nghĩ những công nhân xây dựng
cũng lường trước được chuyện mình sẽ phải bỏ mạng nơi này, cho nên mới
lén đào một cái bài đạo thông ra ngoài, chuyện này hoàn toàn có thể xảy
ra. Còn vì sao bọn họ lại phải mở cửa động ở một tòa núi xa tít tắp thì
chắc chắn phải có một nguyên nhân bất khả kháng nào đó. Chúng ta cứ
xuống đó xem thử, tất sẽ biết ngay thôi.”
Diệp Thành nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe, bỗng lên tiếng hỏi: “Hòa
thượng, giả thiết này của anh, bản thân anh có chắc chắn không đó?”
Hoa hòa thượng dừng một chút rồi tiếp: “Thật sự tôi cũng không dám
chắc, nhưng tôi cảm thấy cũng đáng để chúng ta thử một lần, dù sao vẫn
còn hơn chúng ta thoát ra ngoài rồi lại tìm một lối khác đi vào. Hiện
giờ mọi dấu vết đều chứng tỏ đây là một bài đạo, nếu tôi phán đoán sai
lầm, đầu bên kia không phải Vân Đỉnh thiên cung thì đi vào chắc cũng
không gặp chuyện gì xấu. Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp loại bài
đạo này, chắc chắn không có nguy hiểm gì đâu. Chẳng ai lại đi bố trí cơ
quan cạm bẫy trên con đường thoát thân của mình cả.”
Tôi thoáng cân nhắc, giả thiết của Hoa hòa thượng đúng là rất hấp
dẫn. Thứ nhất, các giả thiết về phong thủy nơi này cực kì lộn xộn, tôi
nghe đám người Trần Bì A Tứ nói một thôi một hồi vẫn lơ mơ chả hiểu gì,
mà phong thủy nơi này có tốt hay xấu tôi cũng cóc quan tâm. Thứ hai, đám người A Ninh bên kia không biết tiến triển đến đâu rồi, chúng tôi đã
lãng phí rất nhiều thời gian. Đến bây giờ chúng tôi vẫn không hiểu mục
đích của chú Ba khi sắp xếp chuyến đi xuống đất này là gì, nếu vì một
lần đi đi về về mà mục đích đó thất bại hoàn toàn thì tôi thực sự không
còn mặt mũi nào nhìn chú nữa.
Một vấn đề khác cần cân nhắc chính là Thuận Tử căn bản đã biết chúng
tôi đang làm gì, hiện giờ vẫn lẳng lặng đứng một bên. Tuy hắn không nói
gì nhưng kẻ này không phải hạng ngu ngốc, tôi để ý thấy tay hắn từ trước tới giờ vẫn cách con dao trên người không quá hai thước, rõ ràng là
đang đề phòng chúng tôi. Người này một khi quay về thôn thì ai biết hắn
sẽ làm gì, không chừng sẽ bán đứng chúng tôi ngay, Trần Bì A Tứ hẳn cũng đã nghĩ đến điều này. Nếu chúng tôi buộc phải rời núi rồi mới quay lại, thì việc đầu tiên cần làm trước khi vào thôn nhất định là giết người
diệt khẩu hoặc là vung tiền mua chuộc, bởi vì đến lúc đó chưa chắc đã
tìm được người dẫn đường khác. Chúng tôi đã một lần đi vào núi tuyết, cả đoàn trở về mà người dẫn đường lại mất tích thì còn ai dám dẫn chúng
tôi đi lần nữa chứ. Vả lại, chỉ e cũng không nhiều người trong thôn có
thể dẫn đường cho chúng tôi.
Mọi người bàn bạc một lúc, cân nhắc nhiều lần, ý kiến vẫn không thống nhất. Diệp Thành sợ thi thai kia nên kiên quyết không chịu đi vào, Phan Tử cũng cảm thấy nơi đó quá mức tà dị, còn tôi và Bàn Tử thì lại nghĩ
cũng nên thử một lần. Hoa hòa thượng đành đi xin chỉ giáo của Trần Bì A
Tứ, hỏi lão xem chúng tôi có nên đi không?
Trần Bì A Tứ nãy giờ vẫn ngồi một chỗ, nhắm mắt nghe chúng tôi nói
chuyện. Hoa hòa thượng hỏi mấy lần, không hiểu vì sao lão vẫn không hề
phản ứng, hình như đã ngủ mất tiêu.
Bàn Tử phát sốt ruột, lại gần đập đập lão: “Ê lão già, nói gì đi chứ, đừng có im ỉm giả vờ cool nữa.” Nói rồi đẩy một cái, Trần Bì A Tứ khẽ
đung đưa nhưng vẫn không mở mắt ra.
Hoa hòa thượng thấy thế thì biến sắc, vội vã bắt lấy cổ tay Trần Bì A Tứ, sắc mặt bỗng chốc tái đi. Bàn Tử thấy thế bèn chạy lại, sờ cổ lão,
mặt cũng biến sắc: “Mẹ kiếp! Lão chết rồi!”
Mọi người nghe thế thì ngây cả ra. Cái gì cơ? Chết rồi? Vô lý, vài phút trước không phải vẫn khỏe mạnh bình thường sao?
Nhưng vừa thấy Bàn Tử biến sắc, Hoa hòa thượng đổ đầy mồ hôi cộng
thêm Trần Bì A Tứ ngồi im không hề phản ứng, mọi người đều cảm thấy
không ổn, lập tức vây lại xung quanh.
Lão già ngồi đó đã cứng ngắc như đá, hai mắt nhắm nghiền, ngồi yên không nhúc nhích giống như một pho tượng điêu khắc từ băng.
Tôi sờ cổ tay Trần Bì A Tứ cũng không thấy mạch đập, chỉ có cảm giác
da lão vừa khô vừa sần sùi, lại lạnh đến rùng mình, mà thịt bên trong
hình như cũng đã đông cứng lại.
Lẽ nào đã chết thật rồi? Trong lòng tôi hoảng sợ, đúng vào lúc chúng
tôi nghiên cứu cái hầm kia, Trần Bì A Tứ ngồi yên ở chỗ này, trái tim cứ từ từ ngưng đập sao?
Tuy những biểu hiện này rất giống chứng tử vong do thân nhiệt hạ
thấp, nhưng chứng hạ thân nhiệt này có phát tác cũng phải mất hai mươi
phút mới hoàn toàn tắt thở. Chúng tôi mới ngồi chưa đến năm phút đồng
hồ, sao lão đã đột ngột thăng thiên rồi? Cái này giải thích thế nào cũng không ổn.
Trong lòng tôi vẫn nuôi một tia hi vọng mong manh, Bàn Tử nói chuyện
rất tùy tiện, hắn mới chỉ sờ vào cổ Trần Bì A Tứ mà đã phán lão tử vong
là rất võ đoán. Có thể đó chỉ là một cơn sốc thôi, vừa rồi phải chạy quá nhanh, một lão già chín mươi tuổi làm sao mà chịu được?
Hoa hòa thượng cau mày, vạch mi mắt Trần Bì A Tứ lên, lấy đèn pin soi vào. Sắc mặt gã càng lúc càng khó coi, cuối cùng gã quay đầu lại nhìn
Diệp Thành một cái, khẽ lắc đầu.
Hoa hòa thượng có chút kiến thức về y học, thấy gã đã lắc đầu, chúng
tôi nhất thời đều hít vào một hơi khí lạnh, biết là không thể nhầm được
nữa rồi, vậy là người thực sự đã chết.
Phan Tử khẽ hỏi: “Sao lại thế này? Chết như thế nào?”
Hoa hòa thượng thở dài, không rõ gã không biết thực sự hay là không
muốn nói chuyện, chỉ tối mặt lại, ngồi phịch xuống đất. Bàn Tử bèn kéo
Phan Tử một cái: “Ổng đã già khú rồi, chết thế nào chả được.”
Tôi cũng không nén nổi tiếng thở dài, đúng là đối với một ông già
chín mươi tuổi, vào đến đây cũng là quá gắng sức. Xảy ra chuyện này tuy
nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp lý hợp tình. Trần Bì A Tứ căn bản
cũng không ngờ mình sẽ chết như thế, đây coi như là báo ứng của lão.
Ông nội tôi cuối đời cũng đột ngột ra đi như vậy. Lúc ấy tôi đang ăn
cơm, phút trước ông còn sai tôi lấy cho ông ít rượu, thế mà phút sau ông đã đi rồi. Cha tôi nói rất nhiều người làm nghề trộm mộ, do năm này qua năm khác tiếp xúc với không khí trong mộ nên trái tim đều đã tổn hại ở
mức độ nhất định, rồi về già đa số đều chết đi như thế. Vậy cũng tốt,
đây là cái chết thoải mái nhất rồi.
Chúng tôi ai nấy đều lúng túng, thứ nhất, Trần Bì A Tứ là ông chủ của Diệp Thành và Hoa hòa thượng, bây giờ lão đã chết, họ có ở lì lại đây
cũng chẳng để gì. Thứ hai, chúng tôi tuy chiếm được nhiều lợi thế, có
thể thuận lợi vào tới đây, nhưng giờ Trần Bì A Tứ đã chết, Muộn Du Bình
lại không có mặt, cả đám chúng tôi chỉ dựa dẫm vào Bàn Tử và Phan Tử thì e rằng hơi quá sức.
Đúng lúc tôi đang nhanh chóng cân nhắc tình hình thì Trần Bì A Tứ
bỗng run lên một cái. Tôi kinh hoảng, tưởng đó là phản xạ di chuyển của
xác chết, ai ngờ “pặp” một tiếng, cổ tôi đã bị lão thít chặt, người vẫn
ngồi thẳng, hai mắt từ từ mở ra.
Đám chúng tôi bị hù cho chết khiếp, Diệp Thành ngã phịch xuống đất
trượt đi đến năm, sáu mét, Bàn Tử và Phan Tử cũng vội vã lùi về phía
sau, Bàn Tử hoảng hốt kêu lên: “Xác chết vùng dậy!”
Tôi hấp tấp cạy tay lão ra, ai ngờ cánh tay héo quắt như nhánh cây
khô của lão già này lại khỏe đến thế, không khác cái kìm nhổ đinh là
mấy. Tôi cạy mãi mà tay lão vẫn không nhúc nhích, vội ho khan mấy tiếng
rồi kêu lớn: “Lấy…móng…đến… Mau lên!”
Còn chưa dứt lời, Trần Bì A Tứ đột ngột buông cổ tôi ra, đẩy tôi một cái rồi mắng: “Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Đầu tôi ong ong cả lên, vội chạy đến nấp sau lưng Bàn Tử nhưng Bàn Tử lại cản đường tôi. Chợt nghĩ lại, không thể nào, xác chết vùng dậy làm
sao nói chuyện được? Lại nhìn sang Trần Bì A Tứ, rõ ràng thần sắc đã
khôi phục, hô hấp cũng bình thường trở lại.
Chúng tôi nhìn Trần Bì A Tứ bằng vẻ mặt đầy nghi hoặc, cũng không
hiểu vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Bàn Tử lại càng nhìn lão chằm chằm,
ánh mắt đầy ngờ vực. Nhưng lần này Trần Bì A Tứ đã khôi phục lại như
bình thường, không thể nhìn ra chỉ vài phút trước thôi mạch còn ngừng
đập. Cứ như trong nháy mắt vừa rồi, những gì chúng tôi chứng kiến đều là ảo giác vậy.
Hoa hòa thượng ngây người mất một lúc mới bắt đầu phản ứng, hắn hỏi: “Lão gia, người không sao chứ? Vừa rồi người…”
Trần Bì A Tứ hình như không hề biết vừa rồi hồn mình đã thoát xác,
khó hiểu nhìn Hoa hòa thượng, châm một điếu thuốc, nói: “Cái gì?”
Hoa hòa thượng nhìn nét mặt của Trần Bì A Tứ thì cũng hơi lúng túng, không biết nói sao cho phải.
Trần Bì A Tứ lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Ngươi yên tâm, lão già này không dễ chết thế đâu.”
Tôi nhìn dáng vẻ và ngữ khí của Trần Bì A Tứ, thấy không giống vừa
nãy chút nào, cũng không giống như bị quỷ nhập hồn, chợt có cảm giác
hình như mình vừa bị lão ta đùa giỡn. Nhưng lão việc gì phải diễn cái
trò hề này chứ, cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.
Trần Bì A Tứ nháy mắt đã ‘sống lại’, làm mọi người đều không kịp phản ứng. Nhưng nhìn dáng vẻ của lão, chúng tôi cũng không thể đè lão ra
giải phẫu xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì được. Lòng tôi lại bắt đầu
hoài nghi, phải chăng vừa rồi Hoa hòa thượng và Bàn Tử đã phán đoán sai? Mạch đập của người già vốn rất khó sờ, hai gã lang băm kia có thể đã sờ không đúng chỗ. Mà suy cho cùng Trần Bì A Tứ đã lớn tuổi, bỗng dưng đờ
người ra một lúc cũng là chuyện bình thường.
Mọi người vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng không biết biểu lộ thế nào.
Hoa hòa thượng tuy vẫn còn hoài nghi, nhưng thấy Trần Bì A Tứ không
sao thì tạm yên lòng. Tiếp đó gã nhắc lại chuyện chúng tôi vừa thảo
luận, Trần Bì A Tứ liền nhìn vào động băng kia, cân nhắc một lát rồi
nói: “Cũng có lý, đáng để thử một phen.”