Edit: Cốc Vũ
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi đang xem chứng minh thư của thi thể, lão Dương đột nhiên hỏi tôi
một câu làm tôi giật nảy mình, chỉ trả lời qua loa một tiếng rồi tiếp
tục xem xét những thứ trong tay.
Nhìn thoáng qua cuốn nhật kí vắn tắt này, có thể thấy người đàn ông
kia đã đến đây từ ba năm trước. Ba năm trước cũng là thời điểm nhóm của
lão Dương lần đầu tiên đến đây, có khi nào anh ta cũng thuộc nhóm ấy?
Tôi nghĩ kĩ một chút lại thấy không đúng, mặc dù những chuyện ghi trong
nhật kí và những gì lão Dương kể có chỗ ăn khớp, nhưng phần lớn lại
không giống, chắc hẳn họ thuộc hai nhóm khác nhau.
Nhưng không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy cái tên Giải Tử Dương này
rất quen. Họ Giải tương đối ít gặp, lại cùng tên nữa thì càng hiếm, tôi
đã nghe thấy ở đâu mới được chứ?
Tôi cẩn thận nhớ lại, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái,
đầu óc tự nhiên kém minh mẫn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng hiểu rõ thêm
chút nào.
Tiếp tuc lục lọi đồ đạc của thi thể mà chẳng phát hiện thêm thứ gì,
tôi bèn gấp cuốn nhật kí lại, đợi khi nào có dịp thì mở ra xem lại.
Lão Dương thấy tôi ngồi một chỗ không nói tiếng nào, sợ tôi xảy ra chuyện gì, bèn đằng hắng gọi tôi một tiếng.
Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt hắn đang dán vào khe hở,
con mắt cứ nhìn đăm đăm vào thứ nằm trong tay tôi. Có điều vị trí của
tảng đá và nơi tôi đứng tạo thành một góc chết, chỉ tôi mới nhìn thấy
hắn còn hắn không thấy được tôi; bất chơt tôi cảm thấy bộ dạng hắn rất ư kì quái, cứ như hận không thể chui vào trong này vậy.
Tôi thầm rủa một tiếng, thầm nghĩ tên tiểu tử nhà ngươi vừa rồi thà
chết chứ không chịu chui vào, giờ lại hối hận sao? Tôi nói: “Đừng có lộn xộn, tôi tìm được thứ này thú vị lắm, đang xem.”
Lão Dương nhíu nhíu chân mày, vội hỏi: “Tìm thấy cái gì thế?”
Tôi kể cho hắn nghe chuyện phát hiện ra thi thể, thở dài nói với hắn: “Kết cục của người này có lẽ cũng chính là kết cục của chúng ta, nếu
không tìm được đường thoát, chỉ e chúng ta còn chết nhanh hơn hắn ta
nữa. Nhưng tôi cảm thấy tên hắn quen tai lắm nha, cậu có nhớ trong số
bạn học của chúng ta có ai mang tên này không?”
Nói rồi tôi lùi lại gần một khối cự thạch bên cạnh, tính nhét giấy tờ của người kia qua khe hở cho lão Dương xem. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát hiện gương mặt hắn trắng nhợt không còn giọt máu, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong lòng tôi bỗng xuất hiện cảm giác khác thường, nên nói sao đây?
Sao bỗng dưng hắn lại có nét mặt đó, lẽ nào hồi nhỏ chúng tôi thực sự có một bạn học tên Giải Tử Dương?
Nhắm mắt lại suy nghĩ thật kĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Thời
buổi này tình người bạc bẽo, bạn học đại học chưa chắc đã nhận ra nhau,
chuyện hồi nhỏ lại càng khó nhớ nổi. Tôi thấy lão Dương lặng thinh, lại
cúi đầu xuống xem dãy số trong chứng minh thư, nói: “Thực sự tôi không
thể nhớ ra, nhưng người này bằng tuổi chúng ta mà…”
Mới nói đến đây, dường như có một tia chớp xẹt qua đầu óc tôi, khiến tôi ngẩn người.
Giải Tử Dương, Giải Tử Dương, Giải Tử Dương, Giải Tử Dương!
Cái tên này vốn chẳng xa lạ gì, chính là tên cúng cơm của lão Dương!
Da đầu tôi bất giác co giật, cẩn thận nhìn lại ngày sinh của người
kia trong chứng minh thư, vừa nhìn đã choáng váng. Trời ơi, đây đúng là
sinh nhật lão Dương, nhưng mà… Làm sao có thể chứ. Chứng minh thư này…
chẳng lẽ là của lão Dương?
Cũng có nghĩa là, cái khối thi thể đã thối rữa đến tận xương kia chính là lão Dương…
Nhưng mà không đúng, nếu ba năm trước lão Dương đã chết ở trong này, vậy thì kẻ đang đứng nhìn tôi sau tảng đá kia là ai?
Cổ tôi cứng đờ, chầm chậm ngoái đầu y như một cái máy, nhìn nửa khuôn mặt lộ ra sau khe hở của tảng đá, bỗng dưng có cảm giác sợ hãi mơ hồ.
Khuôn mặt lão Dương dưới ánh đèn pin lấp lóe mang đầy nét quỷ dị, xem ra còn có vài phần giống con cự xà đen thui ngoài kia.
Tôi bất giác lùi dần vào trong động, không dám lại gần tảng đá kia
nữa. Lão Dương vẫn không hề nhúc nhích, chỉ trừng trừng nhìn tôi, còn
tôi cũng lặng thinh như một pho tượng đá.
Với tính tình của hắn, nhìn thấy bộ dạng này của tôi, nhất định sẽ
mắng tôi như mắng con mắng cháu. Nhưng cái vẻ mặt kia của hắn… chẳng lẽ
là vì thân phận bại lộ nên không biết phản ứng ra sao?
Lúc này trong lòng tôi càng thêm hoài nghi cái người bên ngoài kia,
tuy rằng diện mạo tính tình đúng là giống lão Dương, nhưng có thể không
phải lão Dương thật. Những chuyện xảy ra từ khi tôi rời Hàng Châu đến
đây bất giác tái hiện trong đầu như một luồng điện xẹt: tôi thấy rõ mồn
một những lời nói dối, những câu mập mờ, nhất là những gì hắn nói với
tôi trên đỉnh cây thanh đồng; giờ đây những điểm nghi ngờ đã bắt đầu
sáng tỏ từng chút từng chút một.
Tôi luôn luôn cho rằng lòng dạ của lão Dương không thể thâm sâu như
vậy. Thứ nhất với quan hệ giữa tôi với hắn, hắn căn bản không cần lừa
gạt tôi; thứ hai khi hắn nói những lời dối trá, lúc nào cũng tỏ ra hết
sức chân thành, nếu không phải tính tôi quá cẩn thận thì căn bản không
thể phát hiện ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này thực sự quá
giống lão Dương, tôi không thể tìm ra điểm nào sơ hở. Trong lòng tôi đã
trăm mối hoài nghi nhưng vẫn cứ cho là vì tính cách của hắn thay đổi,
không ngờ hắn căn bản không phải lão Dương.
Đúng lúc này, “lão Dương” rốt cuộc đã chịu mở miệng, hắn lùi lại phía sau một chút, nói với tôi: “Lão Ngô, vừa rồi tôi không muốn để cậu vào
đó nhưng cậu một mực không nghe, chỉ có thể trách bản thân cậu quá cố
chấp. Cậu không nghe người ta nói sao? Có một số chuyện, hiểu quá rõ
chưa chắc đã tốt.”
Lòng tôi trùng xuống, thầm nghĩ hắn ta quả nhiên có vấn đề, nhưng
ngoài mặt vẫn cố giữ cho giọng nói không run rẩy, hỏi hắn: “Ngươi không
phải lão Dương… Vậy ngươi rốt cuộc là ai?”
Lão Dương bỗng nhiên nở một nụ cười cổ quái: “Ta là ai ư? Ta chính là lão Dương, là Giải Tử Dương từ nhỏ đã lớn lên bên ngươi, sau lại ngồi
tù ba năm. Nếu ngươi không tin, có thể đi điều tra lý lịch của ta.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nói láo, thi thể của lão Dương ở ngay bên
cạnh ta, hắn đã chết ba năm rồi, làm sao ra ngoài mà ngồi tù được? Mẹ
kiếp, rốt cuộc ngươi là ai?”
Nửa khuôn mặt của “lão Dương” lại vô thanh vô tức xuất hiện nơi khe
hở của nham thạch, nở nụ cười đáng sợ: “ Không sai, hắn quả thực đã chết ba năm, nhưng ta còn đang sống, có gì khác nhau đâu?”
Tôi thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên mơ hồ nhận ra điều gì, nhíu mày
suy nghĩ, miệng bỗng nhiên há hốc, lắp bắp nói: “Chết tiệt, ngươi không
phải người! Ngươi… chẳng lẽ là do hắn hiện thực hóa mà thành…?”
“Lão Dương” lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Sao ngươi không nói là
chính ta đã hiện thực hóa ra hắn chứ? Ai mà biết được? Ta và hắn giống
nhau như đúc, sao ngươi biết người nào có trước người nào có sau?”
Tôi cơ hồ không khống chế nổi chính mình, nhặt một hòn đá nhằm thẳng
vào hắn mà ném. Hắn nhanh nhẹn né được, còn nói thêm: “Lão Ngô, quả thật ta và hắn giống nhau như đúc, ngươi không cần để ý đâu.” Tôi hét lớn:
“Đương nhiên là khác nhau chứ, ai mà biết dùng cái năng lực hiện thực
hóa kia sẽ tạo ra thứ gì.”
“Lão Dương” đột nhiên trầm lặng, sắc mặt trở nên rất khó coi, cứ thế
nhìn tôi chằm chằm một hồi, bỗng dữ tợn gằn từng tiếng: “Mẹ kiếp chó má
nhà ngươi! Ông đây chính là lão Dương, ngươi và hắn chẳng qua chỉ là một thứ hàng hóa, đừng có trách ta.”
Trong lòng tôi có dự cảm không lành, bỗng thấy một nòng súng lách qua khe hở chĩa thẳng vào mình. Tôi vội vàng xoay người nấp vào góc chết,
“lão Dương” bắn một phát trúng vào phiến đá, tạo thành một vệt cắt lớn,
rồi tiếp tục quay súng vào góc chết nơi tôi đứng mà bóp cò, viên đạn cơ
hồ sượt qua cổ tôi.
Không gian trong khe núi này thực sự quá nhỏ, cho dù có góc chết cũng không thể che chắn toàn bộ cơ thể. Tôi thấy tình thế này có gì đó không ổn, vội tắt đèn pin đang cầm trong tay, khiến hắn không thấy được mình. Hắn cuống cuồng bắn mấy phát đều trượt, tôi bèn xoay người vọt tới bên
cạnh tảng nham thạch, nhặt một khối đá nện cật lực vào nòng súng, mới
nện vài cái nòng súng của hắn đã bị bẻ cong đến 90 độ.
“Lão Dương” không thể rút súng ra khỏi khe hở được, tức giận chửi
rủa, tôi cười lạnh nói: “Giống nhau như đúc cái nỗi gì, lão Dương mà ta
biết không đời nào nổ súng về phía ta, mẹ kiếp ngươi chỉ là hàng rởm
thôi!” Từ khi “lão Dương” nói với tôi về chuyện hiện thực hóa ra người
sống, trong lòng vẫn tôi vẫn có chút khúc mắc, luôn luôn cảm thấy cây
thanh đồng ngàn năm được đặt ở nơi này không thể không có mục đích gì
được. thứ sinh vật do loại năng lực khủng khiếp này tạo ra liệu có phải
là người bình thường? Có đúng là giống chúng tôi như đúc không? Hay là
một loài yêu quái nào đó?
Hiện giờ tuy không biết “người” này có giống chúng tôi hay không,
nhưng rõ ràng hắn biết bản thân mình là do hiện thực hóa mà thành; không hiểu vì sao tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đang chuyển biến xấu đi.
“Lão Dương” chửi nhau với tôi một hồi, bỗng nhớ đến điều gì, đột
nhiên im lặng. Tiếp đó hắn tắt đèn pin, trong khoảnh khắc toàn bộ không
gian tối sầm lại, bóng đêm vô tận đổ xuống, ở trong khe núi nhỏ hẹp
không một tia sáng này tôi lại càng cảm thấy nặng nề khác thường.
Tôi đề phòng hắn giở trò quỷ, bèn lùi vào góc chết trốn thật kỹ, chợt nghe hắn nói: “Lão Ngô, tôi nhớ trước đây cậu rất sợ chỗ tối tăm, bây
giờ có còn sợ nữa không? Nhưng sợ đến đâu thì cậu cũng tuyệt đối không
được nghĩ linh tinh, phải nhớ cho kỹ những lời tôi nói với cậu ban nãy. Ở đây nếu cậu cứ nghĩ lung tung, không chừng vừa bật đèn lên trước mắt đã lù lù một khuôn mặt người chết đó nha.”
Tôi thầm mắng chết tiệt, hắn ta rõ ràng muốn lợi dụng nỗi sợ bóng tối của tôi để hiện thực hóa ra thứ quái vật gì đó đây mà.
Trong lòng tôi tự nhủ mình tuyệt đối không thể để hắn đắc ý, nhưng
nỗi sợ hãi trong lòng lại dần dần lớn lên. Vừa rồi hắn nói chỉ cần bật
đèn pin sẽ thấy một khuôn mặt người chết hiện lên ngay trước mắt, khiến
dây thần kinh của tôi lập tức căng như dây đàn. Tôi bỗng cảm thấy ngay
trước mắt mình, chỉ cách có vài li, dường như xuất hiện thứ gì đó: hơi
thở nóng hổi của tôi phả vào vật kia rồi tản trở lại mặt tôi mang theo
mùi tanh hôi khó chịu.
Không linh nghiệm đến thế chứ? Tôi nghĩ, theo như biểu hiện lúc trước của “lão Dương” thì năng lực hiện thực hóa rất khó kiểm soát, nếu không vừa rồi chúng tôi đã không phải chật vật đối phó với con cự xà kia;
theo lẽ đó một con quái vật không thể dễ dàng mà biến ra được.
Đây chỉ là ảo giác, tôi tự trấn an bản thân. Mình tuyệt đối không
được mắc mưu hắn ta, trong một cái hầm tối om lại kín mít như thế này
thì sợ hãi là chuyện đương nhiên.
Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình hơi hơi ẩm ướt
giống như có thứ gì đó lạnh như băng trườn qua. Toàn thân tôi đổ mồ hôi
lạnh, cơ hồ són tiểu ra quần, cẩn thận sờ lên ngực cũng thấy trái tim
đập loạn, thân thể mềm nhũn ra. Con mẹ nó, xem ra hắn nói không sai,
trong bóng tối quả nhiên vừa có thứ gì đó xuất hiện.
Tôi không dám bật đèn pin, người từ từ lui về phía sau, dựa lưng vào
vách tường đá. Nhưng vừa mới dựa lưng, tôi lập tức phát hiện ra đây
không phải bức tường đá ban đầu, mà hình như là vảy xếp từng mảng… Tôi
thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thịt dưới lớp vảy đang nhấp nhô
chuyển động.
Trời ạ, tôi đang nghĩ ngợi lung tung cái gì đây, sao tự nhiên sau
lưng lại có vảy? Tôi vội vàng nhắm tịt hai mắt, nắm thật chắc đèn pin
trong tay, vừa định bật lên thì đột nhiên nghe “lão Dương” ra vẻ sợ hãi
kêu lên: “Lão Ngô, sao không bật đèn pin lên? Để tôi soi giùm cậu nhé!”
Khi đèn pin của hắn bật sáng, đập vào mắt tôi là thứ đang kề sát chóp mũi. Một cái đầu mãng xà bự chảng đang ngóc lên, thân thể lớn bằng cái
thùng nước của nó cuộn tròn quanh huyệt động, lớp nham thạch sau lưng và trên đỉnh đầu tôi nhanh chóng biến thành lớp tường vảy, đen như bảo
thạch. Bị đèn pin của lão Dương chiếu đến, lớp vảy bốn phía giần giật,
thân thể nó chậm rãi ma sát, phát ra tiếng rào rào khiến người ta dựng
tóc gáy