Edit: Earl Panda
Beta: Thanh Du
*****
Đứng từ chỗ này nghe ra, thấy tiếng động này có chút khác thường, lại có tiếng vang vọng lại, dường như là từ một nơi rất sâu phía dưới
truyền lên. Theo nhịp điệu của nó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sợi xích
thanh đồng đang hơi hơi rung động, giống như đầu kia sợi xích được đính
vào động mạch của một người khổng lồ vậy.
Cảnh này khiến tôi không kìm được mà rùng mình ớn lạnh một cái. Tôi
không cảm nhận được tí gió nào từ dưới thổi lên, mà hai người chúng tôi
bám vào cũng không đủ để khiến sợi xích đồng nặng nề kia rung lắc dữ dội đến thế. Vậy thì, dưới bóng đêm sâu thẳm kia có thứ gì đã lay động sợi
xích thanh đồng?
Ông chủ Vương trầm tư lẳng lặng lắng
nghe. Lão ta chưa bao giờ trải qua mấy loại chuyện này, đáng ra phải sợ
hãi hơn tôi mới đúng, ấy thế mà trông vẻ mặt lão ta lại bình tĩnh khác
thường, hình như đang suy đoán chuyện gì đó.
Căng thẳng một hồi lâu, cuối cùng tiếng động cũng dừng, sợi xích đồng không còn rung lắc nữa. Tôi bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, người
cũng suýt nữa lả xuống theo sợi xích luôn.
Ông chủ Vương vẫn không hề có phản ứng, chỉ im lặng suy nghĩ hồi lâu
rồi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hút mạnh một hơi. Sau đó lão ta móc từ trong túi ra một cây gậy huỳnh quang nhỏ, lắc lắc hai cái khiến cây
gậy dần dần phát sáng.
Tôi không hiểu lão ta định giở trò gì, nên chỉ lạnh lùng liếc nhìn.
Cho đến khi cây gậy huỳnh quang sáng hẳn lên, lão ta đột nhiên ném nó
xuôi theo sợi xích thanh đồng, ánh sáng xanh lục phát ra từ cây gậy xoay tròn rồi rơi xuống phía dưới.
Chùm sáng màu xanh càng lúc càng nhỏ dần, rồi nhanh chóng biến mất
khỏi tầm nhìn. Tôi nghĩ nó sẽ rơi mãi rơi mãi cho đến khi tan biến vào
bóng tối thì đột nhiên, ở chính ranh giới giữa nhìn-thấy-được và
không-nhìn-thấy-được, cây gậy huỳnh quang đập phải một vật gì đó đánh
“bốp” một tiếng, văng ra một bên vách tường thanh đồng rồi lại rớt
xuống, trong nháy mắt đã biến mất dạng.
Cách sợi xích thanh đồng khoảng khoảng năm mươi, sáu mươi mét về phía dưới quả thực có treo thứ gì đó. Ánh sáng từ cây gậy huỳnh quang quá
yếu nên tôi chỉ kịp nhìn ra vài đường nét mơ hồ, hình như là một cỗ quan tài thủy tinh lấp loáng ánh vàng, cũng có thể là loại quan tài bằng
thương thạch thông thường. (một loại đá có màu vàng, nửa trong suốt).
Ông chủ Vương ngẩng đầu nhìn tôi thách thức, rồi bất ngờ buông tay
khỏi chiếc dây lưng, vừa bật lửa, vừa trượt xuống phía dưới. Rất nhanh
sau đó, lão ta chìm hẳn vào trong bóng tối, chỉ còn thấy một đốm lửa leo lắt càng ngày càng thu nhỏ.
Tôi thoáng cân nhắc, không hiểu vì sao bỗng dưng cảm thấy bất an. Ông chủ Vương dường như đã tính toán hết mọi chuyện từ trước, lão ta biết
nhiều loại vật phẩm kỳ dị, phải chăng đã đoán ra vật bên dưới là gì nên
mới nhanh chân chạy đi thủ luôn? Tôi chợt nhớ lại chuyện lão Dương đã kể lúc trước nên nhịn không nổi, vả lại, tôi cũng không cam lòng cứ thế
rơi vào tay lão ta, liền vội vàng rút con dao săn rồi bám theo lão ta,
trượt xuống phía dưới.
Càng xuống sâu tốc độ trượt càng nhanh, những rễ cây quấn chằng chịt
cũng không còn nữa. Đến quãng sau, tốc độ của chúng tôi bắt đầu chậm
lại. Chỉ trong khoảng mười giây mà tôi đã tụt xuống độ sâu vừa ước lượng ban nãy. Tôi thấy đốm lửa phía dưới chợt dừng lại, vội kẹp chặt hai
chân vào sợi xích để dừng theo.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy ông chủ Vương đã đến đoạn cuối cùng của
sợi xích, dưới đó vài mét chính là nơi cây gậy huỳnh quang va đập vào.
Lão ta nằm sấp, dùng bật lửa chiếu sáng, nhưng ánh sáng quá yếu ớt nên
không thể nhìn rõ hình dạng tổng thể của thứ này, chỉ thấy một khối thủy tinh màu vàng treo lơ lửng giữa không trung.
Tôi bật đèn pin, rọi xuống. Dưới ánh sáng cường độ mạnh từ chiếc đèn pin, vật này mới bắt đầu hiện ra rõ ràng.
Ngoài dự đoán của tôi, vật treo phía dưới sợi xích thanh đồng không
phải thương thạch quan, cũng không phải chỉ là một cỗ quan tài con con,
mà là một khối đá hổ phách trong suốt cực lớn có hình quan tài, xem ra
được hình thành từ tự nhiên. Ánh sáng đèn pin từ trên rọi xuống khiến
ánh vàng tỏa ra khắp bốn phía như ánh ngọc lưu ly, chỉ cần hơi dịch
chuyển góc độ đèn pin một chút là thứ ánh sáng lung linh huyền ảo ấy sẽ
phản chiếu khắp không gian, thực là một cảnh tượng lộng lẫy huy hoàng
đến mức khó tưởng tượng.
Từ trên vòm hang rủ xuống bốn sợi xích thanh đồng được đúc chìm vào
trong khối hổ phách. Nhìn xuyên qua lớp hổ phách có thể thấy một bóng
người mơ hồ màu đen, căng mắt ra mới miễn cưỡng phân biệt được đầu với
vai, mà hai bờ vai lại nhô cao như hai cái bướu lạc đà. Cái bóng cuộn cả người lại, tư thế nằm giống như thai nhi trong bụng mẹ.
Tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng nhìn thấy thứ gì tương
tự nên chỉ biết ngẩn tò te mà nhìn, nói không nên lời. Ngược lại ông chủ Vương có vẻ bình tĩnh khác thường, lão ta quan sát thoáng qua rồi trượt xuống dưới, tính giẫm lên khối hổ phách để thăm dò. Tôi thấy thế bèn
cuống quýt kêu lên: “Đừng!”
Ông chủ Vương quay đầu lại, nhìn tôi một cách khó hiểu.
Tôi bèn nói: “Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy một khối hổ phách
lớn đến vậy, có khi là cặn nhựa thông cũng nên. Ông mà giẫm lên, coi
chừng nó vỡ ra đấy.”
Ông chủ Vương nhìn tôi cười khinh bỉ, nói: “Chú mày thì biết gì? Hổ
phách cái con khỉ, đây là thi kiển (1), là bào thai hóa thạch đấy.” Dứt
lời lão ta đã nhảy lên luôn. Cái gọi là thi kiển này cũng thật chắc
chắn, chỉ thoáng lay động rồi nhanh chóng ổn định như cũ.
Tôi thấy lão ta vẫn không sao, bèn không cam tâm bị bỏ lại đằng sau,
liền thả chân nhảy xuống bề mặt khối hổ phách chứa bào thai hóa thạch,
đồng thời giơ con dao săn lên tính tra vào vỏ sau lưng, miễn khỏi cảnh
tay dao tay đèn lỉnh kỉnh khó hoạt động.
Không ngờ ông chủ Vương lại hiểu nhầm, thấy tôi nhảy xuống lại cảnh
giác khom lưng, rút sợi dây thắt lưng ngoắc trước ngực ra, làm bộ chuẩn
bị đánh nhau. Mà tôi thấy thế lại càng sợ, con dao săn vốn định tra ra
sau lưng nay lại quơ lên.
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên căng thẳng cực độ, không một ai dám nhúc nhích, vì cả hai đều biết, ở cái nơi quỷ quái này, chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi, bị người ta đạp cho một cước là xong đời. Bên
dưới là vực sâu vạn trượng, cho dù anh có khỏe đến đâu, có hung hãn cỡ
nào, thì rớt xuống cũng đi đời nhà ma chỉ trong tích tắc.
Ông chủ Vương dù sao vẫn là người chốn giang hồ, cầm được thì buông
cũng được, nên chỉ giằng co một chốc lão ta đã khoát tay áo, nói với
tôi: “Này chàng trai, đã đến nước này thì tôi đành lui một bước vậy,
chúng ta tội gì phải đồng quy vu tận chứ. Lỡ có một người chết, người
còn lại cũng chẳng được lợi gì, nơi này không thể một mình leo lên
được.”
Tôi nhìn lên đỉnh đầu, thấy lão nói cũng không sai. Ở đây, muốn leo
lên trên, chí ít cũng cần hai người hỗ trợ lẫn nhau. Vậy là chừng nào
vẫn còn ở lại dưới này, có lẽ lão ta sẽ không dám đụng đến tôi, bằng
không lão ta sẽ còn chết thảm hơn nhiều. Nhưng người này cực kì xảo
quyệt, tốt nhất không nên quá tin tưởng.
Tôi từ từ đặt con dao săn xuống, thủ thế làm bộ hòa giải, đồng thời
tóm tắt sơ lược lại chuyện cái bộ đàm nhiễu sóng, tạo một cái cớ cho cho hai bên cùng xuống thang. Dẫu sao vừa rồi tôi cũng đã hạ sát tâm, lão
ta không thể dễ dàng nới lỏng cảnh giác được.
Ông chủ Vương lôi bộ đàm của mình ra, bán tin bán nghi bật lên, quả
nhiên từ bên trong phát ra một loạt tiếng ồn với âm lượng cao vút, nghe
cực kỳ chói tai, giống như tiếng người gào thét đến xé họng vậy. Ông chủ Vương hết hồn, vội vàng tắt bộ đàm đi, mở miệng chửi: “Mẹ kiếp.”
Tôi cũng sợ chết khiếp đi được, ở đây nhất định đã gần với nguồn gây
nhiễu lắm rồi nên âm thanh mới chói tai đến vậy. Tôi không ngờ trên đời
này lại có thứ âm thanh đáng sợ đến thế, nếu nghe thêm vài giây nữa, có
khi tôi mất trí mà nhảy luôn xuống vực cũng không biết chừng.
Ông chủ Vương cầm lấy thắt lưng buộc lại lên người, nói: “Lần này tôi tính toán sai rồi. Cậu cũng biết, chúng ta lăn lộn chốn giang hồ, không để tâm một chút thì không xong đâu.” Lão ta chỉa chỉa vào cái cục sưng
vù trên mặt, “Chàng trai, cậu ra tay cũng không nhẹ đâu. Chúng ta lần
này coi như huề, thù oán cá nhân cứ để sau khi ra ngoài hẵng tính, sao
nào?”
Tôi âm thầm cười khẩy, vừa rồi ông chủ Vương bộc lộ bản tính, tôi
đoán lão ta đã sớm dự định sau khi ra ngoài sẽ giết chúng tôi diệt khẩu, giờ nói mấy câu này chẳng qua là kế hoãn binh. Có điều bây giờ hai bên
vẫn cần lợi dụng lẫn nhau, nên tôi gật đầu, ném cái đèn pin về phía lão
ta cho cân bằng.
Tôi với lão ta tạm thời hòa giải, nhưng tôi cũng không dám tiếp cận
lão ta quá gần như trước, để khỏi có người “lỡ tay” đẩy tôi một phát rơi tòm xuống dưới. Lão ta hiển nhiên cũng lo chung một mối như tôi, hai
người ngầm hiểu trong lòng nhưng miệng không nói, lẳng lặng vừa đề phòng đối phương, vừa cẩn thận ngồi xổm xuống xem xét kĩ càng cái bào thai
hóa thạch dưới chân.
Trên bào thai hóa thạch có rất nhiều hoa văn hình thành tự nhiên, độ
trong cũng không cao, nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy cái xác bên
trong được. Muốn nhìn, phải quét bằng tia X-quang hoặc đập vỡ lớp hóa
thạch bên ngoài. Nhưng kỳ quái nhất phải nói đến bóng người bên trong
lớp hóa thạch. Đây chắc chắn là một thi thể, có điều cái thi thể này
hình dạng rất quái dị, nhìn thế nào cũng không giống người.