Editor: Biển
Beta: Thanh Du
Tôi chợt nhớ lại truyền thuyết về Giáp Tử Câu, đội quân đã biến mất trong núi chính là đội quân câm lặng của Bắc
Ngụy, trong lòng đã rõ ràng hơn phân nửa. Gọi là trầm mặc, thực chất đó
là đội quân do một nhóm người câm điếc hợp thành, có thể cũng chính là
‘Bất ngôn kỵ’ thời Bắc Ngụy mà trợ lý Lương đã nhắc đến. Những binh sĩ
này tuyệt đối không để lộ bí mật nên hoàng đế mới để bọn họ đi làm những nhiệm vụ không hề vẻ vang, ví dụ như trộm mộ.
Một ngàn năm trước, hậu duệ Xà quốc dần
dần biến mất do kết hôn cùng dòng máu Hán tộc ngoại lai, nhưng trong sơn động này vẫn còn lại một nhóm người Xà quốc canh giữ lăng mộ của vị tù
trưởng nào đó, không ngừng sinh sôi nảy nở, không hiểu vì nguyên do gì
đội quân Bắc Ngụy kia lại biết trong núi có một lăng mộ như thế.
Quân đội người Hán tiến vào nơi này, phá
tan những động đá vôi ngoắt ngoéo như mê cung, đi sâu vào hố tuẫn táng.
Người dân Xà quốc thề sống chết kháng cự, tiếc thay dẫu sao họ cũng
không phải là đối thủ của Bất ngôn kỵ được trang bị đầy đủ, cuối cùng bị tàn sát gần hết.
Có thể khẳng định đa số những thi thể ở
đây là của người Xá, chúng tôi đi lang thang trong này có thể là do
những oan hồn vẫn còn ở lại giữ lăng mộ tổ tiên tụ họp lại để ngăn cản
những kẻ xâm lược là chúng tôi tới gần.
Chuyện này cũng thật khó xử, đã đến đây
rồi chẳng lẽ lại quay về, chấp nhận một chuyến trắng tay? Tôi không cam
lòng chút nào, nhưng nếu quả thật có quỷ hồn quấy phá thì chúng tôi coi
như nắm chắc phần bại.
Cây đuốc dần tàn, chập chờn vài bận, ngọn lửa chỉ còn leo lét như ngọn nến.
Lúc nào lão Dương không còn hối thúc
chúng tôi nữa, bởi hắn biết dùng cách thông thường thì không sao đến
được cửa mộ, cho dù có quỷ hay không thì cây đuốc cũng không cầm cự được lâu hơn nữa.
Trợ lý Lương nói: “Nếu đây đúng là chiến
trường thì những thi thể kia sẽ không thể bị ai sắp đặt, cũng có nghĩa
chỗ này chẳng phải thi trận gì sất. Tôi đoán là chúng ta thật sự đã bị
quỷ che mắt, đây chắc là quỷ dựng tường, hai người có biết cách nào để
vượt qua không?”
Lão Dương bất dắc dĩ thở dài: “Ông anh họ ở Sơn Tây của tôi có nói, gặp phải chuyện này cứ lấy tơ hồng cột vào
chân trái là có thể thoát ra. Nhưng trên người cả bọn chẳng có thứ gì
màu hồng cả, hay là chúng ta dùng chính máu mình để nhuộm?”
Tôi gạt đi: “Cái đó không cần thiết, nơi
này mà có mùi máu dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì, chúng ta
nghĩ cách khác đi.”
Trợ lý Lương nói: “Đúng rồi, tôi có nghe
thầy tôi nói quỷ dựng tường nhất định phải ở trong bóng tối, chẳng phải
chúng ta còn pháo sáng đó sao? Cứ bắn ra một viên rồi chạy đi một đoạn,
tôi thấy vậy còn tốt hơn dung đuốc, ít nhất sẽ không bị mê hoặc.”
Tôi thấy cũng có lý, chỉ cần xác định rõ
nơi mình muốn đến thì bất cứ thứ gì cũng không mê hoặc được chúng tôi.
Vì thế tôi nháy mắt ra hiệu với lão Dương.
Lão Dương thở dài lấy súng báo hiệu ra, nói: “Quá lãng phí.”, dứt lời liền nâng tay bắn một phát hướng lên trên.
Pháo sáng hệt như một dải sao băng bay
vút lên cao, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn theo chờ giây phút nó cháy sáng
rực rỡ, không ngờ dải sao băng vừa bay lên đã nghe bụp một tiếng, bắn
ngược trở lại, rớt thẳng xuống dưới.
Tôi thấy thế ơ lên một tiếng, thầm nhủ
hôm nay cậu ta mắc chứng gì vậy, không nhớ mình đang ở trong sơn động
hay sao mà lại bắn pháo sáng lên trên như thế, pháo còn chưa kịp cháy đã đụng phải trần động rồi.
Pháo sáng nhanh chóng rơi xuống dưới, gần đến mặt đất mới cháy bùng lên. Đây là loại pháo sáng Photpho pentoxit (P2O5) vẫn thường được các đội thám hiểm sử dụng, có thể cháy sáng khoảng 50s, khi bắt đầu cháy nhiệt độ rất cao. Tôi vừa thấy khoảng cách giữa đạn
pháo và mặt đất đã biết chuyện không ổn, quả nhiên nó vừa rơi xuống vài
giây, mặt đất bên dưới đã lập tức bắt lửa.
Tôi đá lão Dương một cú, mắng hắn óc đậu
phụ, cũng may ở đây chỉ toàn xương với cốt, không thì sau chuyến này
chúng tôi còn phải quay ngược lại đây lo cứu hỏa. Còn chưa nói hết câu,
trợ lý Lương đã đập đập tay tôi la lớn: Hai vị gia gia, lần này toi thật rồi!
Tôi nhìn lại, chỉ thấy nơi nhen nhóm một
ngọn lửa nhỏ ban nãy đột nhiên cháy bùng lên thành một bức tường lửa.
Càng khó tin hơn nữa là, bức tường lửa này đang lan nhanh theo con đường mòn giữa những đống xác chết với tốc độ kinh người, trong nháy mắt chỉ
còn thấy một con hỏa long trườn đi trên mặt đất trong sơn động tối đen
như mực, trườn tới đâu đám xương cốt hai bên đường mòn đều phát ra tiếng nổ giòn giã tới đó.
Trợ lý Lương thấy cảnh này, mặt mũi tái
mét, vội vàng ngồi xuống bốc một ít đất lên ngửi thử, sau đó la lớn: Dầu hỏa! Trong bùn có tưới dầu hỏa!
Tôi nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ, tức
khắc ngồi xuống kiểm tra lớp đất nền, thấy quả đúng là như thế, vội bảo
lão Dương tắt đuốc đi. Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, không ngờ trong
thi trận này còn ẩn giấu một chiêu lợi hại đến thế, chỉ e những cư dân
cổ ở đây vì bảo vệ thứ gì đó trong cổ mộ mà đã bố trí nên phòng tuyến
cuối cùng này, tiếc rằng lúc ấy chưa kịp dùng đến, bây giờ lại bị chúng
tôi kích hoạt. Chúng tôi vào đến tận đây mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì
thật đúng là kỳ tích, nếu vừa rồi sơ ý đánh rơi cây đuốc xuống đất thì
chúng tôi đã bị đốt thành than rồi.
Con Hỏa long ở đằng xa không một phút
ngơi nghỉ, chẳng biết từ khi nào đã chia ra thành hai nhánh, ngọn lửa
bùng lên cao hơn cả thân người, trong nháy mắt đã chiếu sáng bừng cả
hang động. Tôi vừa liếc mắt qua đã có thể nhìn rõ bố cục nơi này, chỉ
thấy đường lối trong thi trân đều thông với nhau, ở một nơi chật hẹp thế này thì cũng coi như chúng đã hợp lại làm một. Con hỏa long này sớm
muộn gì cũng sẽ cháy đến nơi chúng tôi đang đứng, nhất định phải tránh
đi chỗ khác.
Tôi lo lắng nhìn khắp xung quanh, chợt
thấy khoảnh đất trũng kia hóa ra chỉ cách chúng tôi chừng mười mét về
bên trái, từ nơi chúng tôi đứng đến chỗ cái hố đã bùng lên một bức tường lửa nhưng phần đất bên trong lại không hề bốc cháy, có lẽ là một nơi
lánh nạn khá tốt. Lúc này con hỏa long đã bắt đầu trườn về phía chúng
tôi, không còn thời gian lo lắng nữa, tôi hét lớn: Đừng có đứng đần mặt
ra ở đây nữa, có cái hố bên kia kìa! Mẹ nó cứ nhảy vào đó đã rồi tính
sau!
Hai người kia vội vã đạp lên đám thi thể, lao thẳng về phía khoảnh đất trống. Tôi cũng không ngờ mình lại có năng khiếu chạy vượt rào, chỉ một bước đã nhảy qua đầu mấy bức tượng đá, vài giây sau đã đối mặt với bức tường lửa, một luồng khí nóng hầm hập tức
khắc phả vào mặt.
Tôi vốn định thuận đà lao luôn qua tường
lửa cho khí thế, nhưng vừa tiến lại gần đã ngửi thấy mùi tóc cháy khét
lẹt, bước chân thoáng chần chừ muốn dừng lại, nhưng quán tính lại quá
lớn, có muốn dừng cũng không được, tôi đành phải hét lớn một tiếng rồi
nhắm mắt nhảy qua. May mà tốc độ khá nhanh, tôi vừa cảm thấy lửa liếm
lên người mình bỏng rát thì đã ngã xuống đất rồi. Tôi lăn một vòng dập
tắt hết lửa trên quần áo, ngay sau đó lão Dương và trợ lý Lương cũng vọt tới, lăn lộn nhiệt tình để dập lửa.
Bấy giờ tôi đã hiểu vì sao mặt đất nơi
đây lại hơi trũng xuống, thì ra lớp đất trên mặt đã bị người ta xúc đổ
đi. Tôi lăn hết một vòng vẫn chưa kịp nhìn kỹ, lão Dương đã kêu gào thảm thiết lăn đến ngay bên cạnh.
Tôi vội cởi áo khoác giúp hắn dập lửa
trên người rồi đỡ hắn dậy, thấy hắn không sao cả, chỉ có lông mi là bị
đốt trụi. Ngoảnh đầu lại thì thấy trợ lý Lương vẫn không ngừng lăn lộn,
lửa trên người vẫn cháy mạnh, tôi thầm nghĩ có lẽ là do vừa rồi gã ngã
xuống đất nên quần áo dính dầu hỏa, lửa không tắt được là phải. Tôi vội
vàng đè gã xuống, dùng đất phủ lên người gã dập lửa.
Trợ lý Lương gào khóc thảm thiết, cả
người nghi ngút khói trắng. Tôi với lão Dương lột đồ hắn ra, chỉ thấy
trên lưng có vài chỗ đã muốn cháy đen, cũng may lúc nãy mồ hôi lạnh toát ra khá nhiều nên cũng đỡ được một chút, nhìn chung không đến nỗi nghiêm trọng. Tôi mở bình nước, giội hết nửa bình lên lưng gã để hạ nhiệt độ,
sau đó mới ngẩng lên quan sát tình hình bốn phía.
Khoảnh đất trống chúng tôi đang đứng đã
bị tường lửa cô lập, bên ngoài rối tinh rối mù, hơi nóng tạt qua khiến
cho toàn bộ lông tóc trên người đều phát ra tiếng xèo xèo, vô số xương
cốt không ngừng vỡ vụn ra do hơi nóng làm không khí bên trong giãn nở,
những mảnh xương vỡ bị hất tung lên giữa chừng không. Tôi nhìn thoáng
qua đã biết tình hình không thể cứu vãn, động xác bị thiêu hủy hoàn
toàn, chỉ chút nữa thôi không chừng không khí trong khoảnh đất trũng này cũng bị đốt sạch, đến lúc đó không bị hầm chết cũng bị bỏng chết.
Đang lúc muốn phát điên, lão Dương bỗng kéo tôi, kêu to: “Lớn chuyện rồi, mau…mau rút súng, bị lão Diêm vương chỉ đích danh rồi!
Tôi không biết hắn có ý gì, vừa quay lại
đã thấy sáu bảy con chuột bự bị lửa nóng hun đến phát điên, lao qua
tường lửa nhằm thẳng mặt tôi định cắn. Tôi cúi người né tránh, lão Dương không chờ cho chúng xông tới lần nữa, bắn một phát đánh bay một con,
còn tôi dùng cây đuốc đã tắt làm vũ khí đập mấy con nhảy đến văng ra chỗ khác. Cùng lúc đó hơn chục con nữa phóng qua nhanh như chớp, tôi đứng
quá gần nên bị cào mấy vết trên lưng, lập tức ngã lăn trên mặt đất. Lão
Dương lại bắn thêm mấy phát súng nữa đẩy bọn chúng lùi lại, tôi ngẩng
đầu nhìn lên, ôi mèn ơi, phía ngoài tường lửa chuột lớn chuột nhỏ rủ
nhau bu lại, mấy cặp mắt bị lửa hun đến đỏ rực đang nhìn chúng tôi đắm
đuối.
Tôi thầm than không xong rồi, mấy con
chuột đã nhảy vào bị tiếng súng của lão Dương làm cho kinh sợ không dám
đến gần, nhưng đám chuột ở bên ngoài thấy khoảnh đất chúng tôi đang đứng không bị bốc cháy tất nhiên sẽ liều mạng nhảy qua, số lượng sẽ càng lúc càng tăng, đến khi chúng phát hiện ra sự áp đảo về số lượng tất nhiên
sẽ đồng loạt xông lên gặm chúng tôi chỉ chừa lại xương trắng.
Tôi thấy cứ liều mạng bám trụ thì không
nên chút nào, bèn kéo lão Dương lại, bảo hắn tạm thời cứ mặc kệ lũ
chuột, quan trọng nhất là tìm cách thoát khỏi đây. Đúng lúc ấy lại nghe
tiếng trợ lý Lương gọi to: “Ở đây có một đạo động!”
Chúng tôi nhìn lại mới thấy giữa hố đất
có một cái động nhỏ rất khó phát hiện, không biết là do ai đào nên. Lão
Dương rút hộp đạn ra kiểm tra rồi đưa súng cho tôi, sau đó cõng trợ lý
Lương lên hướng thẳng về phía đạo động. Tôi một tay cầm súng ngắn, một
tay giữ Phách tử liêu đi theo phía sau hắn.
Chưa được vài bước, mấy con chuột gần
nhất đột nhiên rít lên một tiếng, phóng tới như chớp. Tôi nâng tay bắn
liền bốn phát đạn, trúng được ba con, hai con khác đã muốn bổ nhào vào
mặt tôi. Không còn cách nào khác tôi đành dùng đến Phách tử liêu, chỉ
nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên, hai con chuột bị nát bấy giữa chừng không.