Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~oOo~
Thấy Bàn Tử biến sắc, tinh thần tôi không khỏi dao động. Gã Bàn Tử này tuy tính tình tùy tiện, nhưng biểu hiện
của hắn lúc ở trong cổ mộ rất xuất sắc, ít ra về mặt kinh nghiệm cũng đã hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tự mình
đi đổ đấu lần nào, cũng không biết có cần phải nói vài lời động viên
trước khi xuống đấu hay không nên tạm thời cứ làm một cậu trò ngoan, chờ xem hắn muốn nói gì.
Tên mập kia ăn rất nhiều, hắn vỗ vỗ cái
bụng căng tròn như bụng trống, nói: “Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa đổ qua hải đấu lần nào, trước hết nhất định phải chuẩn bị đầy đủ để khi xuống
đó đỡ phải luống cuống tay chân. Mà hải đấu thì chắc chắn không giống
đấu trên cạn, tôi cũng muốn kiểm tra trước xem mấy người chuẩn bị trang
thiết bị gì cho tôi đã.”
A Ninh nói: “Ngài Vương, vậy lần này anh
nắm chắc được mấy phần? Hay là chúng ta cứ lập kế hoạch trước, trong
lòng cũng tự tin hơn.”
Bàn Tử lắc đầu: “Rất khó nói, dựa theo
kinh nghiệm của tôi, hải đấu này một là khó xác định vị trí, hai là khó
đào đạo động, ba là không nắm rõ tình hình bên trong. Bây giờ chúng ta
gác hai vấn đề đầu tiên sang một bên tạm thời không nói đến, quan trọng
là cái thứ ba, chẳng biết trong cái hải đấu này có bánh tông hay không,
lỡ như có thì quả là phiền phức, còn nếu không có thì nó chẳng qua chỉ
là một cái đấu ở dưới nước thôi, giải quyết cũng đơn giản hơn.”
Nói đến bánh tông, tôi đột nhiên nhớ tới
con quái vật mà chú Ba kể đã gặp trên đường vào mộ, càng nghĩ càng cảm
thấy đó có thể là con Hải hầu tử mà tôi đã đụng độ trên thuyền ma, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, mới nói: “Có bánh tông hay không thì
tôi không biết, nhưng có thể chúng ta còn gặp phải thứ phiền toái hơn
nhiều.”, nói rồi tôi kể lại cho họ nghe về thứ tôi đã nhìn thấy trên
thuyền ma. Những người kia đã nghe gã Trương hói thêm mắm dặm muối kể
qua, nhưng chuyện gã kể chắc chỉ xoay quanh đề tài gã đã cứu tôi và A
Ninh như thế nào, còn tôi kể thì thật thà hơn nhiều. Chờ tôi kể xong,
Bàn Tử nhíu mày hỏi: “Hừ, mẹ nó, còn có thứ này nữa sao?”
Tôi gật gật đầu: “Rất nhiều vùng có truyền thuyết nói về nó, chắc là không sai đâu.”
A Ninh cũng gật đầu: “Trước đây tôi từng
nghe qua rồi, lúc ấy còn tưởng người lớn muốn dọa cho tôi sợ, không dám
ra chơi gần bờ sông nên mới thêm thắt ra thôi.”
Bỗng ông chủ thuyền chen ngang: “Không
đúng không đúng, mấy người không biết được đâu, những thuyền đánh cá
quanh đây đều đã gặp phải thứ này, tôi nói cho mấy người nghe, nó không
phải là Hải hầu tử gì gì đó đâu, nó là quỷ Dạ Xoa! Nó là thân thích của
Long Vương, mấy người đắc tội với nó, chắc chắn nó sẽ quay lại báo thù!
Tôi thấy chúng ta nên mau mau quay vào bờ mua đầu heo mời đạo sĩ lo cúng bái, cầu nó đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho chúng ta.”
Gã Trương hói nghe thế liền bật cười:
“Tôi nói nè, ông chủ thuyền, tôi chỉ dùng một viên đạn mà bắn nát bả vai thân thích của Long Vương, vậy tôi chẳng là Tôn Ngộ Không hay sao?”
Ông chủ thuyền giận đến xanh mặt, nói: “Ông mà Tôn Ngộ Không nỗi gì, là Trư Bát Giới thì có!”
Chúng tôi nghe vậy đều thấy buồn cười,
Trương hói xoa xoa khuôn mặt căng tròn bóng lưỡng, chắc là cảm thấy bản
thân cũng hơi hơi giống thật, không khỏi buồn phiền.
Bàn Tử cười một hồi mới nói: “Nếu dưới
biển có thứ này thật thì chúng ta nhất định phải mang vũ khí. Lỡ như cái hải đấu kia chính là hang ổ của tụi nó, chẳng phải chúng ta đi đâm đầu
vào chỗ chết hay sao? Tôi hỏi nè Ninh tiểu thư, cô có chuẩn bị đinh ba
hay gì đó tương tự không?”
A Ninh trả lời: “Chúng tôi cũng có nghĩ
đến tình huống này nên đã chuẩn bị một ít súng bắn cá, nhưng loại súng
này rất cồng kềnh, vả lại chỉ có thể bắn phát một, nếu gặp phải tình
huống khẩn cấp e rằng cũng chẳng mấy hữu dụng.”
Tôi có biết loại súng này, dùng khí nén
để kích hoạt, tầm bắn chừng dưới 4m, nếu thuận lợi còn có thể đem làm
trường mâu. Nhưng hiềm một nỗi súng này quá dài trong khi đường vào mộ
lại hẹp, xem ra rất khó sử dụng.
Bàn Tử không để ý tới chuyện đó, kêu to:
“Chẳng cần biết có hữu dụng hay không, súng thì chỉ lo thiếu chứ sao lại sợ thừa, mang theo được thì cứ mang. Ngày mai xuống đó, tôi sẽ dẫn đầu, đồng chí Tiểu Ngô theo sau lưng tôi, cô với gã hói kia đi sau cùng. Nếu tôi thấy có điều gì bất thường sẽ khoát tay, mấy người phải lập tức
dừng lại, còn nếu tôi ngoắc ngoắc nắm tay, mấy người khỏi cần lo lắng gì hết, cứ trốn đi là được.”
Chúng tôi thấy sắp xếp như vậy cũng khá
hợp lý, nhất loạt gật đầu, sau đó lại bàn bạc thêm vài vấn đề. Tôi nhớ
lại những chuyện chú Ba kể, viết ra một danh sách để họ chuẩn bị trong
đêm nay, nào là đèn thăm dò, dao găm, ống giữ lửa, túi đựng, dây nilon,
móc leo núi, còn cả thức ăn, dụng cụ cấp cứu, mặt nạ phòng độc, hộp
nhiều ngăn, họ đã chuẩn bị gần như đầy đủ, đến cả móng lừa đen cũng có.
Dặn dò xong trời đã gần sáng bảnh, Bàn Tử bảo chúng tôi đừng có bàn nữa, còn bàn tiếp thì đến nước cũng hết dám
xuống luôn, lo mà đi nghỉ ngơi đi, cho nên mọi người đều tự tìm chỗ
nghỉ. Loại rượu dừa kia tác dụng mạnh mà chậm, vừa bị gió biển thổi vào
người, đầu tôi đã nặng không tả nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu,
đến xế chiều mới tỉnh lại.
Có vài người đã dậy trước tôi, giờ đang
lục đục chuẩn bị. Tôi rửa mặt bằng nước biển, đúng lúc này có mấy thợ
lặn ngoi lên từ trong nước, một người tháo ống thở xuống, nói: “Tìm được rồi, chắc chắn là chỗ này, đạo động cũng thấy luôn.”
A Ninh nghe thế vội hỏi: “Anh có vào đó xem thử không?”
Người đó lắc đầu: “Có, nhưng đạo động đó
rất dài, tôi vào một đoạn mà vẫn không thấy đáy, không dám tiếp tục tiến sâu vào nữa nên đã đi ra.”
A Ninh gật gật đầu, hỏi người thợ lặn
thêm vài câu nữa rồi quay sang nói với chúng tôi: “Được rồi, chúng ta
chuẩn bị đi là vừa, chờ họ dọn quang cửa động rồi sẽ thông báo với chúng ta. Nếu bên trong cửa động có dấu hiệu sụt lún, họ sẽ dùng giá đỡ để cố định.”
Chúng tôi nhất loạt mặc đồ lặn vào. Tôi
với mấy người kia mặc rất vừa vặn, duy có Bàn Tử là bị hở phần bụng, lộ
cả rốn ra ngoài, tuy có hơi bất lịch sự nhưng vẫn phải mặc vào. Chúng
tôi kiểm tra lại toàn bộ trang thiết bị, những thứ cần mang đều mang
theo cả, sau đó từng người một nối nhau nhảy xuống nước.