Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~oOo~
Trong cổ mộ dưới đáy nước đột nhiên xuất
hiện một luồng tóc, còn biết tự động co lại, người bình thường ai chẳng
nghĩ ngay là có quỷ, may mà có tảng đá ngăn ở giữa, dù có quỷ thật đi
nữa nó cũng không xông qua đây được.
Không túm được luồng tóc kia, Bàn Tử hình như không cam lòng, bèn lấy đèn chiếu vào khe hở, muốn nhìn xem bên kia rốt cuộc có thứ gì. Tôi không được can đảm như hắn, phim kinh dị có
liên quan đến tóc đâu có thiếu! Liền tránh xa tảng đá xem phản ứng của
Bàn Tử như thế nào.
Hắn nhìn đi nhìn lại vài lần, hình như đã thấy điều gì đó khả nghi, hắn lấy lại bình tĩnh, áp sát vào nhìn thêm
lần nữa. Lần này hắn phản ứng rất dữ dội, gấp rút lùi về phía sau, bơi
xa một hơi mấy mét giống như đang bỏ chạy, sau đó xoay người lại ra sức
ngoắc ngoắc nắm tay với chúng tôi. Ban đầu tôi còn tưởng hắn muốn đánh
mình, chợt nhớ ra, mẹ nó! Chẳng phải đó là ám hiệu bảo chúng tôi bỏ chạy đấy sao.
Nhưng vừa rồi đâu có xảy ra chuyện gì?
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tảng đá chặn đường kia đột
nhiên bị đẩy về phía trước, một dòng nước đen như mực dần dần tràn qua
từ khe hở. Tôi vội vàng lui lại, cứ tưởng là nước độc, ai dè nhìn kỹ thì sợ muốn rớt cằm, thứ màu đen đó hóa ra đều là tóc người!
Bàn Tử thấy chúng tôi phản ứng quá chậm
chạp, vội bơi đến kéo chúng tôi đi. Lúc này cả bọn mới tỉnh ngộ, cuống
cuồng lo bỏ chạy. Ở dưới nước, càng căng thẳng thì càng mất sức, bơi lại càng chậm. Tôi thấy trong lúc hoảng loạn thế này không cách nào bơi cho nhịp nhàng được, đành bắt chước Bàn Tử đạp lên tường mà đi, dù rất khó
coi nhưng tốc độ khá nhanh, đặc biệt cảm giác chân có điểm tựa vẫn tốt
hơn nhiều.
Chúng tôi đạp liền hai mươi mấy bước, đến một ngã rẽ, Bàn Tử kéo chúng tôi lại núp sau khúc ngoặt, ý bảo cứ xem
tình hình thế nào đã rồi tính sau.
Chúng tôi hít một ngụm lớn dưỡng khí, vội vàng lui lại nhìn, khỉ thật, đường vào mộ đằng sau toàn tóc là tóc,
từng bện từng bện đen kìn kịt. Nhìn cảnh này, yết hầu tôi bất giác run
lên, không biết phải nuôi bao nhiêu năm tóc mới dài đến chừng này! Bàn
Tử chửi thề một tiếng, điên tiết cầm súng nhắm vào giữa mớ tóc màu đen
bắn một phát. Hẳn hắn nghĩ mũi lao có thể đâm xuyên qua tóc, nào ngờ mũi lao mới phóng ra được 5, 6 mét thì chậm dần lại sau đó bị cuốn vào
trong đám tóc, mặt mũi phút chốc trắng bệch.
Nhưng mũi lao kia vẫn có chút tác dụng,
mớ tóc giống như có ý thức, hơi lui về sau một chút, sau đó cuộn lại.
Nói là cuộn lại chứ thực ra trông giống như có vật gì muốn thoát ra khỏi đó hơn, khiến chúng tôi nhất loạt đề cao cảnh giác. Bàn Tử lắp thêm một mũi lao, chuẩn bị đến gần bắn tiếp phát nữa. Bỗng mớ tóc đột nhiên co
rụt lại rồi bung ra, tôi nhìn thấy ở chỗ sâu nhất trong mớ tóc đó là một xác người.
Người đó mặc kiểu đồ lặn giống như chúng
tôi, có thể là một trong ba người đi cùng chú Ba. Tôi chỉ nhìn thoáng
qua cũng thấy trong mũi, miệng anh ta đều là tóc, cả hai tròng mắt cũng
có tóc lòi ra, nhìn là biết ngay anh ta bị ngạt thở mà chết. Lúc này cái xác đã ngấm nước trương phình lên, trông cực kỳ khó coi.
Tôi vừa nhìn da đầu đã đã bắt đầu co
giật. Mớ tóc này vô cùng ma quái, tôi nghĩ trước hết cứ lo chạy thoát
thân cái đã, định kéo Bàn Tử, nào ngờ ngẩng đầu nhìn lên đã chẳng thấy
hắn đâu. Tôi hoảng hồn quay đầu lại thì thấy hắn đã bơi được một quãng
rất xa, còn vẫy vẫy nắm tay về phía chúng tôi.
Tôi âm thầm chửi rủa hắn không tiếc lời,
hóa ra tên mập nhà anh lo chạy trước đến chỗ an toàn mới lo cảnh báo cho bọn tôi, sau đó vội kéo Trương hói cùng A Ninh theo sau. Tên mập đó tỏ
vẻ phàn nàn chúng tôi phản ứng chậm, tôi mới tức mình cho hắn một cước
vào mông. Bàn Tử bị tôi đá đau, tức tối muốn xông lên đánh lại, A Ninh
thấy thế vội ngăn giữa chúng tôi, chỉ chỉ về phía sau. Tôi thấy lúc này
lo chạy thoát thân quan trọng hơn, mẹ nó, khi nào thoát ra khỏi đây tôi
sẽ tính sổ với hắn sau.
Lúc này đồng hồ đo áp lực khí trên tay
tôi chợt rung lên, tôi cúi xuống nhìn, toi rồi, từ khi xuống nước đến
giờ đã ngót nghét nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi lại thở gấp như vậy,
dưỡng khí tiêu hao nhiều hơn bình thường vài lần, có hơi vượt quá giới
hạn. Tôi nhẩm tính thời gian còn lại, tình thế lúc này có thể nói là cực kỳ tệ hại, nếu việc tìm kiếm vẫn cứ dậm chân tại chỗ thì chúng tôi sẽ
buộc phải quay về theo đường cũ, bằng không sẽ chẳng còn đủ dưỡng khí mà thở. Thế nhưng phải rời khỏi đây mà chưa tìm được căn phòng chú Ba đã
kể, tôi có chút không cam lòng.
Gã Trương hói nãy giờ vẫn bơi sau cùng
bỗng đưa tay kéo dây đai trên người chúng tôi, sau đó luống cuống chen
lên đầu tiên, chặn đường ngăn Bàn Tử lại. Tôi thấy vẻ dứt khoát trong
mắt gã, thầm nhủ, hiểu biết của người này về cấu tạo mộ cổ hơn tôi nhiều lắm, chẳng lẽ gã đã tìm ra được manh mối gì?
Quả nhiên sau đó gã ra hiệu cho chúng tôi theo sau. Bàn Tử cáu điên, nhưng biểu hiện của hắn vừa nãy quá tệ nên
chúng tôi chẳng ai thèm để ý đến hắn. Tên mập đó cũng không còn cách nào khác, đành phải ấm ức mà bám đuôi chúng tôi.
Gã Trương hói bơi ngược lại vài mét, chỉ
cho chúng tôi thấy một khối đá hơi hơi lõm vào, thì ra vừa rồi Bàn Tử
đạp lên đó đã khiến khối đá này lún nhẹ vào trong vách tường.
Tôi thấy thế trong lòng mừng rỡ khôn tả,
tìm tới tìm lui một hồi, nơi này đúng là phần cuối của một đoạn hành
lang dài, chiếu theo lời kể của chú Ba thì cơ quan tám chín phần chính
là ở chỗ này. Nhưng cơ quan này một khi đã mở ra, cả bọn sẽ bị cuốn vào
theo dòng nước. Chú Ba năm đó có mũ lặn nên không sứt mẻ miếng nào, còn
chúng tôi trên đầu chỉ có mỗi cái kính lặn, nếu bị cuốn theo dòng nước
xiết, không chừng sẽ đập đầu vào đâu đó, máu tuôn ra ào ào….
Tôi nhìn lại đằng sau, mớ tóc kia còn
chưa đuổi tới, vốn định nhắc nhở bọn họ một tiếng, ai ngờ gã Trương hói
kia chẳng biết tốt xấu, chưa chi đã vội ấn vào cơ quan. Tôi không kịp
phản ứng, chỉ thấy vô số bọt nước túa ra.
Thôi xong rồi! Thật sự không ngờ năng lực gây họa của gã Trương hói này so với tên mập Bàn Tử chỉ có hơn chứ
không hề thua kém. Mẹ nó, câu chửi còn chưa kịp ra khỏi miệng, tôi đã bị một lực khủng khiếp từ sau lưng đẩy vào lỗ hổng trên tường. Bị cuốn vào dòng nước xoáy tròn, tôi lập tức hiểu được cảm giác lục phủ ngũ tạng
đều lộn tùng phèo như chú Ba đã nói, giống như bị nhét vào trục lăn
trong máy giặt. Cứ thế tôi bị quay cho vài trận, choáng váng đến chẳng
còn biết trời trăng gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi dần
dần tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân rã rời, cái cổ đau nhức,
may mà chưa gãy, vả lại ống thở vẫn còn ngậm trong miệng. Tôi tập trung
quan sát, chỉ thấy bốn bề tối đen như mực, bọn Bàn Tử ở bên dưới, coi bộ cũng trải qua một trận choáng váng. Đặc biệt là Bàn Tử, đến lúc này vẫn còn xoay xoay như đang múa ba-lê.
Tôi nhìn quanh một lượt, thấy vách tường
xung quanh làm bằng hàn bạch ngọc thượng đẳng; dùng đến vật liệu quý giá như vậy, hẳn nơi này nằm bên trong lăng mộ, xem ra chúng tôi đã đến bên dưới đài phun nước trong phòng phụ mà chú Ba từng nhắc tới. Tôi đạp
chân bơi lên, đột nhiên đầu có cảm giác ấm áp, chợt nhận ra mình đã trồi lên khỏi mặt nước.
Bốn bề tối đen như mực, mà ánh sáng của
đèn thăm dò lại tập trung, thành ra chỉ chiếu rọi được một khoảng nhỏ.
Tôi bèn tắt đi để đổi sang đèn pin rồi quan sát mộ thất tỉ mỉ một lượt.
Mộ thất này hình hộp chữ nhật vuông vắn, ngoại trừ bức vẽ năm mươi ngôi
sao trên trần ra thì những chỗ khác cũng không có nhiều hoa văn trang
trí, có vẻ giản dị tự nhiên.
Bên trong không có quan sàng và quan
quách, vậy đây hẳn là một trong những phòng phụ. Tôi tìm kiếm một vòng,
hình như không còn cửa ra nào khác ngoài một cánh cửa bên trái thông với hành lang lát gạch.
Tường mộ được trát bởi loại đất sét trắng rẻ tiền, trên đó vốn có vài hình vẽ màu sắc sặc sỡ, tiếc rằng đã bị
nước ăn mòn chẳng thể nhìn rõ hình dạng, tôi không biết trên bức tranh
đó có phải vẽ hình Cấm bà hay không.
Trên mặt đất có chôn khoảng một trăm món
đồ sứ tùy táng, trong đó có mấy cái vò sứ Thanh Hoa Vân Long cỡ lớn rất
có giá, đồng thời tôi cũng phát hiện vài dấu chân ướt dẫm lên mặt đất
bụi bặm, dấu vết khá mới, xem ra đó chính là kiệt tác của chú Ba.
Tôi kiểm tra chất lượng không khí rồi để
cho bọn họ lần lượt nổi lên khỏi mặt nước. A Ninh lên sau cùng, đầu tiên liền lo lắng hỏi về những dấu chân này: “Đây là do kẻ trộm mộ lưu lại
sao?”
Tôi nhíu mày, không dám khẳng định, bởi
lẽ tôi thấy giữa những dấu chân đó có một vết chân trần nổi bật hơn hẳn, kỳ lạ nhất là dấu chân này rất nhỏ, nhìn như chân một đứa trẻ con không quá 3 tuổi.
Tôi chưa nghe nói đến chuyện đi đổ đấu mà mang con nít theo bao giờ, liền gọi Bàn Tử lại xem. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, có lẽ sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Bàn Tử thấy vết chân cũng ngẩn người,
nói: “Cậu khoan hãy quan tâm đến chuyện nó lớn hay nhỏ, ngay chính bản
thân dấu chân này cũng đã bất thường rồi, cậu nhìn kỹ hơn đi.”
Tôi quan sát tỉ mỉ thêm lần nữa, phát
hiện trên dấu chân có một lớp vàng vàng giống như sáp bèn dùng dao cạo
lên xem, vừa ngửi thấy tức khắc líu lưỡi: “Đây là lớp sáp trên xác không rữa…!”