Tôi nghe mà trợn mắt há mồm. Mới đây thấy tên địa điểm này được nhắc đến trong sổ tay của Văn Cẩm, mà sao giờ bọn họ cũng sắp tới đó rồi. Trong chốc lát tôi không kịp phản ứng gì. Hơn
nữa bọn họ chắc hẳn chưa từng đọc được quyển sổ tay của Văn Cẩm đâu, vậy cớ sao lại biết đến sự tồn tại của nơi này chứ?
“Sao thế?” Anh chàng người Caucasus thấy vẻ mặt tôi kỳ quái, bèn hỏi thăm: “Sao tự nhiên mặt mũi trắng bệch ra thế kia?”
“Không có gì. Mới rồi bị dọa đó mà.” Tôi
lập tức che đậy một câu, rồi làm bộ như lạ lùng lắm, vừa bám theo anh ta vừa hỏi: “Tháp Mộc Đà là chỗ nào? Các anh tới đó làm gì thế?”
“Tháp Mộc Đà hả? Cái này nói ra dài lắm,” Anh chàng Caucasus nhìn nhìn A Ninh đi phía trước một chút rồi nhỏ
giọng bảo tôi: “Để lát nữa tôi kể cho nghe. Chúng ta đi xem xem hai vị
Tiểu ca kia mang từ trong ấy ra thứ gì trước đã.”
Tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi, hình
như A Ninh không cho anh ta kể những chuyện này thì phải. Thế là tôi
cũng ngầm hiểu trong lòng, cũng không gặng hỏi nữa.
Người trong khu tập kết cứ chạy qua chạy
lại báo tin cho nhau, mấy người đang say giấc nồng trong túi ngủ đều bị
đánh thức dậy. Chúng tôi đành phải cẩn thận luồn lách qua đám túi ngủ
ngọ nguậy, đi một mạch theo nhóm A Ninh.
Cả khu tập kết thật là lớn, bao trọn cả cái bãi tập trung xe Land Rover1 ở ven đường nữa. Phía sau còn có một mảng toàn lều bạt, trong đó mái lều
tròn lớn nhất đường kính phải tới bốn-năm mét, hẳn là do dân bản xứ dựng lên, bên trên còn có chữ Tạng đánh dấu, hình như là bảng giá thuê trọ. A Ninh dẫn chúng tôi vào. Trong lều rất ấm. Tôi thấy bên mép lều có đốt
một lò than có ống khói nhỏ, trên nền đất trải lớp thảm lông dày nhiều
màu sặc sỡ. Sau này tôi mới biết thứ đó gọi là “len lông cừu thô”, hiện
giờ là thứ tương đối xa xỉ. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ gỗ gia dụng
kiểu dân tộc Tạng ngày xưa, cùng với một số túi vải không dệt(*) ràng
thành từng bó chưa được tháo ra.
(*) vải
không dệt (Non woven fabric): có cấu tạo từ các hạt nhựa tổng hợp và một số thành phần tái chế tùy theo mục đích sử dụng, sau đó kéo thành các
sợi và liên kết với nhau bằng dung môi hóa chân hay nhiệt cơ khí tạo
thành những tấm vải nhẹ và xốp.
Cả căn lều thật ấm cúng dễ chịu. A Ninh ngồi xuống thảm trải sàn. Một người Tạng tiến đến, hình như là chủ lều, rót trà bơ cho mỗi người bọn tôi. Tôi bèn ngồi xuống quan sát những người này một chút.
Kẻ khiến tôi phát cáu nhất chính là Muộn
Du Bình. Tên này ngồi ngay đối diện tôi, thế mà lại chẳng thèm nhìn tôi
lấy một cái, chỉ tựa vào một đống chăn chiên bự rồi lập tức nhắm mắt
nghỉ ngơi. Đám người trên xe ban nãy không đến hết cả đây, mà chỉ có một số người tôi không quen biết, làm tôi cũng không được tự nhiên cho lắm. Trong số những người này, tôi chỉ biết mỗi Ô Lão Tứ và anh chàng người
Caucasus, còn lại đều là những khuôn mặt lạ hoắc.
Những người đó lục tục ổn định chỗ ngồi. A Ninh liền lấy thứ mà Hắc Nhãn Kính vừa đem ra từ tòa nhà ma lên, đặt
xuống cái bàn thấp trước mặt chúng tôi.
Đó là một cái hộp dẹt bằng gỗ lim, sau
khi mở ra thì thấy bên trong là một chiếc mâm sứ Thanh Hoa đã tàn tạ.
Mảng mâm bên trái bị khuyết mất một miếng to cỡ bàn tay.
Bên dưới cỗ quan tài đá nọ chắc chắn phải có một khoảng trống, như vậy xem ra chiếc mâm sứ này vốn được đặt ở
trong khoảng trống đó. Đây là cái gì vậy? Vì sao nhóm Muộn Du Bình lại
đi trộm thứ này về? Tôi không khỏi có chút hiếu kỳ.
Đúng lúc tôi đang định rướn cổ về
phía chiếc mâm sứ để nhìn, thì đột nhiên lúc này lại có hai người từ bên ngoài bước vào lều. Đó là một cụ bà người Tạng đầu tóc bạc phơ, và một
phụ nữ trung niên cũng là người dân tộc Tạng. Bà cụ người cũng gầy còm
hom hem giống Trần Bì A Tứ, ước chừng cũng quá bảy mươi rồi, có
điều trông vẫn khá quắc thước, ánh mắt rất sắc bén. Còn người phụ nữ
trung niên kia thì trái lại diện mạo cũng như một người Tạng bình
thường. Hai người bọn họ vừa bước vào thì bầu không khí trong cả lều bạt đột nhiên biến đổi. Ngoại trừ Kính Râm và Muộn Du Bình, những người
khác đều không kìm được mà ngồi thẳng cả người lên, quay về phía bọn
họ, nhất là với bà cụ nọ. Thậm chí còn có hai người còn hành lễ với bà.
Dường như địa vị của bà lão người Tạng này ở đây khá là cao.
Bà cụ cũng đáp lễ, rồi lại thoáng đánh
giá chúng tôi một chút, đặc biệt là tôi. Có lẽ vì thấy tôi lạ nên bà ta
nhìn nhiều thêm mấy lần, rồi mới ngồi xuống. A Ninh liền kính cẩn cầm
mâm sứ kia lên đưa cho bà ta rồi lễ phép hỏi: ” Nữ Lạt Ma, ngài xem xem, thứ năm đó ngài thấy có phải vật này không?”
Nói xong thì lập tức có người phiên dịch
sang tiếng Tạng. Bà cụ nghe xong bèn đón lấy chiếc mâm sứ, bắt đầu ngắm
nghía, xem được vài lần liền không ngừng gật đầu, đồng thời nói liến
thoắng cái gì đó bằng tiếng Tạng. Người phiên dịch bắt đầu dịch ngược
lại lời bà cụ vừa nói, mấy người bọn họ liền bắt đầu trò chuyện với
nhau.
Bọn họ đối đáp ngắt quãng, người phiên
dịch thì không chỉ trình độ tiếng Tạng làng nhàng mà chết dở hơn nữa là
tiếng Trung hình như cũng chẳng ra sao, cứ ngắc nga ngắc ngứ. Tôi căng
tai ra mà nghe nhưng cũng chả nghe ra gì cả, bèn nhỏ giọng hỏi Ô Lão Tứ
bên cạnh xem bà cụ này là ai thế.
Ô Lão Tứ không trả lời tôi, nhưng tay
Kính Râm ngồi cạnh đã lên tiếng. Hắn thì thào nói với tôi: “Bà ấy tên là Định Chủ Trác Mã, là người dẫn đường cho Văn Cẩm năm xưa đó.”
Tôi nghe thấy cái tên này thì “A” lên một tiếng, lập tức đã hiểu ra không ít, cũng thầm kinh ngạc vì sự thần
thông quảng đại của công ty A Ninh. Bọn họ không chỉ biết tháp Mộc Đà mà còn biết là có người dẫn đường này nữa. Nói vậy thì A Ninh hẳn là phải
biết chuyện về Văn Cẩm rồi đúng không?
Tôi đọc cuốn sổ tay của Văn Cẩm thì hiểu
là bọn họ xuất phát từ Đôn Hoàng, tiến vào quá khu vực trung tâm của Sài Đạt Mộc. Cô ấy quả thực cũng có đề cập tới việc bọn họ đã mời một phụ
nữ dân tộc Tạng làm người dẫn đường. Tôi không khỏi sờ lên cuốn sổ tay
trong túi áo, thầm hỏi thế này là sao nhỉ? Lẽ nào còn có người khác đã
từng đọc cuốn sổ tay này hay sao?
Có điều, tôi vẫn nhớ rằng trong sổ tay
của Văn Cẩm cũng có nói người phụ nữ dẫn đường này còn chưa đưa họ vào
sâu trong thung lũng lắm. Sau khi qua khỏi khu Đại Sài Đán, tiến vào khu vực Sát Nhĩ Hãn (hồ muối Qarhan), người phụ nữ dẫn đường này cũng không tìm được đường đi tiếp nữa. Trên
thực tế là cũng chẳng có bất cứ đường nào để mà tìm. Cuối cùng, bọn họ
đành chia tay với người dẫn đường trước một ngọn núi muối, tự mình xuất
phát đi sâu vào trong hơn nữa. Thung lũng Sài Đạt Mộc rộng hơn 240.000
kilomet vuông, hành trình cuối cùng của bọn họ đã đi ròng rã mất ba
tuần, kết cục là đã đi tới nơi nào thì không ai nói rõ được.
Xem ra, nếu bọn họ muốn tới Tháp Mộc
Đà thì e bà cụ này cũng không thể đem đến cho nhóm của A Ninh sự giúp đỡ hữu dụng nào, nhiều lắm cũng chỉ có thể dẫn bọn họ tới nơi chia tay với đội của Văn Cẩm năm ấy.
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì cuộc đối thoại giữa A Ninh và Định Chủ Trác Mã đã kết thúc. Chào theo nghi lễ xong,
người phụ nữ trung niên liền đỡ bà cụ ra ngoài. Có một vài người nghe
không hiểu liền hỏi xem tình hình sao rồi. A Ninh đã không dấu nổi nét
cười trên gương mặt, phấn khởi nói: “Quả không sai! Bà ấy nói đúng là
cái đĩa này rồi. Đây chính là thứ mà Trần Văn Cẩm năm xưa đã đưa cho bà
ấy xem. Bà ấy nói có chiếc đĩa này, bà có thể dẫn nhóm chúng ta tìm được cửa núi năm đó.”
Đám người liền bắt đầu xôn xao. Kính Râm lại hỏi: “Khi nào thì xuất phát?”
A Ninh đứng lên, nói với bọn họ: “Hôm
nay, mười hai giờ trưa, tất cả mọi người cùng xuất phát.” Nói xong,
những người khác cũng đều đứng cả lên, định đi ra ngoài.
Lúc này, gã đeo kính râm đó lại hỏi: “Còn cậu ta thì thế nào? “
Nói đoạn liền trỏ vào tôi.
Nhóm A Ninh bèn ngoảnh hết cả lại về phía tôi. Hình như vừa rồi bọn họ đã quên khuấy mất rằng tôi vẫn còn lù lù ở đây. Mấy người bọn họ đều sửng sốt một hồi lâu. Tôi thì nhìn A Ninh
chằm chằm, để xem cô ta sẽ nói thế nào.
Chẳng ngờ A Ninh cũng không để ý gì
nhiều, ngẫm nghĩ một tí rồi mới chỉ vào Muộn Du Bình ngồi một bên, bảo
với Kính Râm: “Anh ta rước về thì anh ta đi mà chăm”. Nói xong liền dẫn
người đi ra ngoài mất. Trong lều bạt chỉ còn lại hai người là tên Kính
Râm và Muộn Du Bình.
Kính Râm cười ruồi hai tiếng, cũng tựa
người vào đống chăn chiên, châm thuốc hút, rồi ngồi đó mà nhìn Muộn Du
Bình, nói: “Tôi đã nói là anh mua dây buộc mình rồi mà. Ban nãy đừng cho cậu ta lên xe thì không được chắc? Giờ anh bảo phải làm thế nào đây?”
Muộn Du Bình ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc
nhìn tôi một cái, rồi thở dài với vẻ rất bất đắc dĩ,\ nói với tôi: “Cậu
về đi. Ở đây không có chuyện của cậu. Đừng vào trại an dưỡng kia nữa.
Thứ bên trong nguy hiểm lắm.”
Tôi nhìn hắn, trong lòng cực kì không vui.
Nói thật ra thì tôi cũng nào có muốn đến
cái chỗ rắm chó kia làm gì. Tôi cũng chả biết nhóm A Ninh vì sao lại
phải đến cái nơi đó nữa. Hiện giờ tôi chỉ muốn biết, rằng rốt cuộc Muộn
Du Bình đã làm cái gì ở Vân Đỉnh Thiên Cung kia. Cảnh tượng khủng khiếp
mà tôi chứng kiến đó, rốt cuộc là thế nào vậy.
Thế là tôi bèn đáp: “Muốn tôi quay về cũng được thôi. Tôi chỉ muốn hỏi anh mấy vấn đề.”
Muộn Du Bình vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt
lãnh đạm, lắc đầu nói: “Chuyện của tôi cậu không thể hiểu được đâu. Hơn
nữa, có một số chuyện, tôi cũng đang đi tìm đáp án.” Nói xong hắn cũng
đứng lên, đi thẳng ra ngoài lều mà không thèm ngoái lại lấy một lần.
Tôi tức đến run bắn cả người, suýt nữa
thì hộc cả máu. Nhìn cái bóng lưng hắn mà tôi thật chỉ muốn nhào lên bóp chết hắn cho rồi.
Tên Kính Râm kia cũng thở dài, đến bên
cạnh vỗ vỗ tôi rồi bảo: “Ở đây có xe buýt, ba tiếng đồng hồ là về
tới thành phố rồi. Đi đường bình an nhé.”
Nói xong, anh ta cũng ra khỏi lều bạt. Trong lều chỉ còn một mình tôi. Quang cảnh bỗng trở nên lặng ngắt.
Tôi cảm thấy thật tẽn tò, cảm giác như
mình bị xem thường, thậm chí còn là bị vứt bỏ, khó chịu vô cùng. Thái độ vừa rồi của đám người A Ninh, Muộn Du Bình và Kính Râm đó quả thực
chẳng khác nào coi tôi là cái thằng ất ơ có cũng được không có cũng chả
sao. Thái độ đó còn khiến người ta bị tổn thương nhiều hơn là xỉ vả nhục mạ hay căm ghét oán giận.
Thế nhưng vấn đề mà Kính Râm nói là thực.
Nghĩ thử mà xem, nhóm của A Ninh phải lên đường. Tôi là được bọn họ cứu ra từ ngôi nhà ma kia. Đó là một tình
huống bất ngờ, cho nên họ căn bản không hề chuẩn bị phương án sắp xếp
nào cho tôi cả, mà họ cũng không có trách nhiệm phải giải thích gì cho
tôi hết. Tôi đương nhiên là nên về.
Nhưng mà tôi thực sự không cam lòng. Nhìn mọi người đi lại tấp nập ngoài lều bạt, công tác chuẩn bị khí thế
ngút trời, tôi nhìn cũng thấy máu sôi lên sùng sục. Tôi nghĩ, trở về rồi thì mình có thể làm gì đây? Người gửi đồ là Văn Cẩm thì sớm đã đi trước tôi một bước rồi. Người này có thể trốn tránh suốt hai mươi năm ròng,
đến mức chú Ba giở đủ ngón nghề vẫn chẳng lần ra tung tích, thì tôi còn
biết tìm kiếm thế nào? Lẽ nào tôi lại phải giống như chú Ba, vì một câu
đố mà bỏ ra ba mươi năm để tìm cô ấy hay sao? Không có chuyện đó đâu.
Chuyện đã xảy ra trong trại an dưỡng mập
mờ không rõ đầu đuôi, lại hoàn toàn chẳng có lấy một tẹo manh mối nào.
Cuốn sổ tay Văn Cẩm lưu lại cũng liên tục nhắc đến cái chỗ “Tháp Mộc Đà” nọ. Mà giờ đây, nhóm người bên ngoài sắp xuất phát tới đó, còn tôi lại
phải chuẩn bị mua vé ngồi xe buýt về nhà.
Manh mối duy nhất của toàn bộ câu chuyện, hiện tại chỉ còn lại cuốn sổ trong túi áo của tôi. Mà nội dung trong
cuốn sổ dường như cứ một mực ngầm gợi ý rằng tôi phải tới Tháp Mộc Đà
thì mới có thể biết chút gì đó.
Tôi nên làm gì bây giờ? Quay về Cách Nhĩ Mộc thì tôi có thể làm được cái gì chứ? Chẳng làm được gì sất.
“Đã làm việc thì phải chủ động.”
Bỗng nhiên bên tai tôi vang lên câu nói
này của ông nội. Sau đó tôi sờ sờ cuốn sổ tay trong túi áo, nghĩ tới
những gì trải qua ở Cách Nhĩ Mộc lần này, hoàn toàn là nhờ tôi hành động nhanh mà lại quyết đoán nên mới giành được thời cơ trước.
Được rồi. Tôi lập tức đưa ra một quyết
định. Mẹ kiếp, Muộn Du Bình, đừng có mà hợm hĩnh. Anh đi được thì Ngô Tà tôi đây cũng đi được. Lần này tôi cứ đi theo đấy! Tôi bèn đứng lên,
bước lại chỗ A Ninh đang chuẩn bị hành lý bên ngoài rồi hỏi cô ta: “Cô
có còn thừa trang bị không?”
A Ninh đang kiểm kê lại số lương khô của
mình, nghe tôi đột nhiên hỏi thế liền kinh ngạc vô cùng: “Thừa trang bị
á? Anh muốn làm gì?”
Tôi nhún vai, có phần không biết phải mở miệng thế nào: “Tôi muốn tham gia. Tôi muốn nhập đội. Tôi cũng phải đi Tháp Mộc Đà!”
” Tham gia cái đầu anh ấy!” A Ninh bật
cười, quay đi không thèm để ý tới tôi. Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục nhìn
cô ta, nói: “Tôi có thể giúp các cô đó. Cứ ngẫm lại hồi còn ở trong Vân
Đỉnh Thiên Cung mà xem.”
A Ninh ngẩng đầu lên, sắc mặt thay đổi. Cô ta nhìn ánh mắt của tôi rồi mỉm cười một cái: “Anh nghiêm túc thật à?”
Tôi gật đầu. Cô nàng liền chỉ vào xe trang bị ở bên: “Cứ tha hồ lấy. Đúng mười hai giờ xuất phát. Đến trễ không đợi đâu đấy.”