Đối phương là một công ty khai thác tài
nguyên biển quốc tế, quy mô rất lớn. Cái gọi là công ty khai thác tài
nguyên biển, thực chất là căn cứ vào nhiều nguồn tin tức hàng hải kết
hợp với tư liệu lịch sử ghi chép lại, tiến hành phân tích để suy đoán ra vị trí tàu thuyền chìm, rồi vớt vật tư trong đó.
Hoạt động này rất giống nghề trộm mộ dưới biển, nhưng là trộm một cách hợp pháp, bởi lẽ những con thuyền gặp nạn
trong vùng biển quốc tế rất khó tìm được chủ mà xác lập quyền thừa kế.
Đương nhiên những tài nguyên này có lấy từ vùng biển quốc tế hay không
thì có trời mới biết.
Những công ty kiểu này chia làm hai dạng, một là vớt tàu thuyền hiện đại, dỡ nhỏ thân thuyền vẫn chưa hoàn toàn
mục nát rồi bán sắt vụn, hoặc đem bán vật phẩm vớt được. Hai là vớt
những tàu thuyền chìm từ thời cổ đại, lấy đồ cổ bán cho người sưu tầm
hoặc viện bảo tàng.
Công ty này
thuộc dạng thứ hai, tức chọn mục tiêu chủ yếu là tàu thuyền chìm thời
cổ. Công ty có rất nhiều cố vấn khảo cổ, bởi mỗi dự án đều cần một lượng lớn chuyên gia hải dương học và khảo cổ học tìm hai đến ba năm mới
xong. Mà bọn họ có được nguồn tài chính dư dả, cho nên có thể mua sắm
rất nhiều dụng cụ và tàu thuyền hiện đại.
Chú Ba muốn mau chóng tìm được mộ huyệt
dưới đáy biển, nên đã dùng hình thức bảo đảm để mượn thiết bị và nhân
viên của công ty này; lại lấy danh nghĩa công ty, chọn ra một đội khảo
sát tạm thời gồm năm người. Đây vốn là một phi vụ làm ăn cực hời, không
ngờ thuyền mới đi được năm ngày, bộ phận hậu cần của bọn họ đã mất liên
lạc với thuyền của đội khảo sát.
Bọn họ chờ 48 giờ, cuối cùng phái người
đến vùng biển có người mất tích để tìm kiếm, nhưng không thu được kết
quả gì. Mà tin tức cuối cùng nhận về trước khi mất tích 3 giờ là chú Ba
cùng với hai khảo sát viên khác đã đi vào cổ mộ dưới đáy biển.
Bọn họ tới tìm tôi là vì trước khi xuất
phát, chú Ba có nói với họ, nếu có chuyện gì vượt quá dự liệu có thể gọi vào số này nhờ tôi giúp đỡ.
Người kia nói trên điện thoại: “Hiện giờ
phía chúng tôi không thể xác định được tình hình bên trong cổ mộ, không
biết ba người ấy sống chết ra sao, cho nên chúng tôi chuẩn bị tổ chức
một đội mới vào thăm dò. Người của chúng tôi hầu hết chỉ biết đánh trận
trên giấy, nên rất mong có một người dày dạn kinh nghiệm dẫn đường. Chí
ít cũng phải giúp họ tìm được vị trí chính xác của huyệt mộ.”
Tôi thấy hắn ta nhấn mạnh hai chữ “dẫn
đường”, tựa hồ ám chỉ hắn biết thân phận thật của tôi, không khỏi chột
dạ. Nhưng chuyện lần này rất quan trọng, tất nhiên tôi muốn đích thân đi một lần, đành tìm kế hoãn binh: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể bên phía các anh, không bằng đợi tôi qua đó rồi nói sau.”
Đầu dây bên kia nói: “Tốt lắm, mong anh thu xếp nhanh gọn.”
Tôi gác điện thoại, quyết định lập tức
xuất phát, vội vàng thu dọn ít hành lý rồi nhờ khách sạn mua cho tôi tấm vé máy bay bay đến cảng biển sớm nhất. Tôi từng đến Tây Sa một lần,
biết rõ nếu muốn tới phạm vi xung quanh quần đảo Tây Sa, ít nhất phải
luân phiên dùng đến ba loại phương tiện giao thông là máy bay, xe và
thuyền.
Mười mấy giờ kế tiếp, tôi chỉ lo chạy hộc tốc, cũng không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, vừa đi vừa không ngừng
cầu mong cho chuyện xấu nhất đừng xảy ra. Đến giữa trưa ngày hôm sau,
khi máy bay đáp xuống cảng biển, công ty đó đã cho xe đến đón tôi.
Người tới đón tôi họ Lưu, anh ta nói với
tôi, sếp của công ty họ rất quan tâm đến chuyện này, bởi lẽ có một người mất tích cùng chú Ba là con trai sếp. Dự án lần này lại thi công ở biển Nam Trung Quốc, không thể đường đường chính chính mà làm, cho nên phải
tìm kiếm nhân sĩ trong dân gian.
Ban đầu tôi còn không hiểu nhân sĩ trong
dân gian là cái khỉ gió gì, sau suy nghĩ cẩn thận, bất giác thấy tức
cười. Nhưng anh họ Lưu này chỉ là một người lái xe bình thường, hẳn
không biết nội tình bên trong. Tôi hàn huyên với anh ta trong chốc lát,
bỗng phát hiện xe đang chạy đến bến cảng.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã có một người trung niên bước tới từ phía sau, hỏi: “Đây có phải ngài Ngô không?”
Tôi gật đầu, ông ta liền mở cửa xe, nói: “Xin hãy đi theo tôi, thuyền sắp rời bến rồi.”
Tôi, hỏi lại: “Thuyền, thuyền bè gì ở đây? Không phải các ông đưa tôi đến khách sạn sao?”
Ông ta lắc đầu: “Thời gian gấp rút, trong vòng bảy giờ chúng ta phải tới được chỗ kia, trong vòng mười giờ phải
xong việc, bằng không khu vực đó sẽ bước vào mùa gió kéo dài nửa tháng.
Đến lúc ấy không có chi viện từ trên mặt biển, tình hình lại càng phức
tạp.”
Tôi vừa nghe kế hoạch của bọn họ liền cảm thấy không thoải mái, có điều chuyện liên quan đến cái mạng già của chú Ba, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải thở dài một hơi, vác
hành lý đi theo ông ta. Tới nơi, ông ta chỉ một con thuyền đánh cá bằng
tôn cũ rích, nặng khoảng bảy tấn, nói: “Đây chính là thuyền của chúng
tôi.”
Tôi còn tưởng ông ta nói giỡn, ông ta
đành giải thích: “Không còn cách nào khác, những cuộc tìm tòi trên quy
mô lớn của chúng tôi ở vùng này đã khiến cho biên phòng chú ý, không thể không ngụy trang một chút. Cậu yên tâm, thiết bị trên thuyền cực kỳ
tiên tiến, đi đường tuyệt đối an toàn.”
Dứt lời, lập tức có người trên thuyền
tiếp lấy hành lý của tôi. Anh ta dùng tiếng địa phương trao đổi vài câu
với ngư dân trên thuyền, sau đó bắt tay tôi nói: “Mọi việc trên thuyền
đều do Ninh tiểu thư phụ trách. Cô ấy đang đứng ngay sau anh, chúc anh
may mắn!”
Năng suất làm việc của mấy người này rất
cao, tôi còn chưa kịp thích ứng, anh ta đã nhanh chóng rời đi. Tôi quay
đầu lại thì thấy một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, mặc một bộ đồ bó sát đang chăm chú quan sát tôi. Cô ta thấy tôi ngơ ngác đứng đó, không khỏi bật
cười, vẫy vẫy tay nói: “Đi theo tôi.”