Chú Ba sửng sốt, nếu như phía sau thiếu
mất một hoặc hai người, chú còn có thể hiểu được, thậm chí cho dù tất cả mọi người đều mất tích, chú cũng không lấy làm lạ. Thế nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người, thì quả là không sao tưởng tượng nổi. Chú còn ngỡ Văn Cẩm đếm sai, quay đầu tự mình đếm lại một lượt. Chú là
người đầu tiên, Văn Cẩm thứ hai, sau đó đếm tiếp, ba, bốn, năm, sáu,
bảy, thứ tám là Lý Tứ Địa, thứ…
Chú đột nhiên hít một hơi lạnh ngắt, bởi
chú đã thấy người thứ chín dư ra. Người nọ nấp phía sau hàng người dài
thượt, ngay cả hình dáng cũng không rõ ràng, chỉ thấy mập mập mờ mờ,
nhất định là có vấn đề.
Chú Ba không khỏi toát mồ hôi lạnh. Chú
vốn không sợ mấy thứ yêu ma quỷ quái, có điều chú chẳng hề có kinh
nghiệm hoạt động dưới nước, cũng không biết thứ ở đằng sau đó rốt cuộc
là gì. Bánh tông đúng ra phải không biết bơi chứ, mà nói đi cũng phải
nói lại, không biết nên gọi bánh tông trong cái đấu dưới biển này là gì
đây, chẳng lẽ lại gọi là bánh tông biển? Hay là bánh chẻo?
Chú lắc đầu,
bụng nghĩ mẹ kiếp thằng Lý Tứ Địa này cũng thật ngờ nghệch, cái thứ kia ở ngay sau lưng nó mà cũng không biết. Tình hình lúc này không thể trông
cậy vào ai khác, chỉ có thể bơi qua đó nhìn xem. Chú lẳng lặng rút dao
găm ra, giấu sau lưng, bơi qua bên đó.
Kẻ thứ chín kia vẫn đứng im lìm tại chỗ.
Lý Tứ Địa thấy chú Ba bơi thẳng về phía mình, cũng lờ mờ đoán ra sau
lưng mình hẳn là có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu. Hắn vừa cử động,
tên kia đột nhiên cử động theo, giống như bắt chước hắn. Lý Tứ Địa giật
bắn mình, lui lại mấy bước, tên kia cũng lui mấy bước, hoàn toàn bắt
chước lại động tác của Lý Tứ Địa. Chú Ba thấy động tác người nọ không
chỉ kỳ cục mà còn buồn cười, mới lia đèn chiếu trên đầu vào. Thứ đó vừa
bị ánh sáng chiếu phải, liền hốt hoảng trốn về phía sau, trong nháy mắt
chú Ba trông thấy một gương mặt to lớn dữ tợn phủ đầy vảy cá lướt đi,
giật mình đến độ suýt nữa buông rơi dao găm trong tay.
Lý Tứ Địa cũng sợ đến nỗi mặt mũi trắng
bệch, định bơi về phía trước, không dám dừng ở nơi này nghỉ ngơi nữa.
Chú Ba vội vàng kéo hắn lại, hắn liền hô to với chú Ba, nhìn cử động
miệng của hắn rất giống như đang nói: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”
Giọng hắn vốn hơi ngọng, bình thường nói
chuyện đã rất khó khăn, nhìn khẩu hình hắn lại càng không hiểu. Chú Ba
thấy hắn như thể phát điên, còn muốn tháo mũ lặn của mình xuống, nên vội vàng đẩy hắn vào tường. Cú đẩy này cũng không mạnh lắm, thế nhưng bốn
khe hở của vách tường đều bục ra cùng lúc, đột ngột sụt vào trong, khiến nước biển bất ngờ xối ào ào vào. Chú Ba thầm nghĩ không ổn, nhưng đã
không còn kịp, cả đám giống như những con gián trong bồn cầu tự hoại, bị hút vào lỗ tường vỡ đó.
Chú Ba không biết mình đã xoay tròn bao
nhiêu vòng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lộn tùng phèo lên hết, đột nhiên đầu va mạnh vào thứ gì khá cứng, may mà mũ lặn trên đầu chắc
chắn. Chú đạp mấy cái, ngoi đầu lên, thấy mình đã ra khỏi mặt nước.
Những người khác đều nổi lên hầu như cùng lúc với chú, có mấy nữ sinh nôn ra ngay bên trong mũ lặn, ghê tởm miễn
bàn. Những người khoẻ mạnh hơn vội vàng đến dìu họ, tránh để bọn họ chìm lại xuống nước.
Chú Ba cũng ôm Văn Cẩm, dùng đèn chiếu
rọi xung quanh, xem ra đã vào đến minh điện, liền bật bật lửa chắn gió
kiểm tra, ngọn lửa bùng lên, chứng tỏ nơi này có dưỡng khí. Vì vậy chú
Ba làm một động tác ok ý nói không khí nơi này không có vấn đề. Bọn họ
cởi bỏ mũ lặn nặng nề trên đầu xuống, vừa hít một hơi đầu tiên, mấy
người đồng loạt kêu lên: “Thơm quá!”
Trong mộ có một làn hương rất dễ chịu,
thoang thoảng nhưng lại khiến tinh thần vô cùng hưng phấn, cũng không
biết mùi hương này từ đâu phát ra. Chú Ba đã từng gặp vô số những ngôi
mộ hôi thối không gì sánh được, nhưng mộ có hương thơm thì đây là lần
đầu tiên. Trong lòng cảm thấy buồn bực, chú bèn dùng đèn chiếu quét một
vòng, phát hiện gian phòng này không phải mộ chính mà là có lẽ là phòng
phụ, vì trong này không có quan tài, chỉ có đồ gốm sứ bồi táng chất
thành hàng, đây có lẽ đều là vật dụng của chủ nhân ngôi mộ khi còn sống. Mà bọn họ hiện tại nổi lên ngay trong một đài phun nước hình tròn giữa
phòng phụ, chú Ba nhìn qua những vật phẩm trong này, càng nhìn càng cảm
thấy khó hiểu. Trên tường đều là bích hoạ, nhưng do không khí nơi đây ẩm ướt nên đã bị ăn mòn nghiêm trọng, chú chỉ có thể nhận ra những đường
nét lờ mờ trên bức hoạ giống như vẽ người.
Những hình dáng trên tường có đủ mọi tư
thế, cao có, thấp có, mập có, đang bước đi có, nhảy múa cũng có, mỗi
hình vẽ đều hết sức sống động, giống y như hình chụp vậy, có điều mọi
hình vẽ đều rất quái lạ, bụng của bọn họ phình to, cứ như phụ nữ mang
thai. Văn Cẩm hiểu biết khá nhiều về lĩnh vực nghiên cứu bích họa, nhưng cô cũng không nhìn ra lai lịch của những bức vẽ này.
Trái lại, Lý Tứ Địa kia vừa thấy mấy bức
bích hoạ đã sợ đến xanh mặt, gào thét om sòm: “Quỷ biển! Ở đây có quỷ
biển! Đây là mộ của quỷ biển.”
Chú Ba nhớ lại, vừa rồi mới nhìn thấy một con quái vật, nghĩ bụng chẳng lẽ thứ đó chính là quỷ biển? Chú không
dám khẳng định, lúc này nếu không suy nghĩ kỹ đã nói ra, nhiều khả năng
sẽ khiến mọi người hoang mang, nên chú quyết định tạm thời cứ giữ im
lặng.
Mà Lý Tứ Địa vẫn không ngừng kêu la,
giọng của hắn rất nặng nên mọi người đều nghe thành rùa biển, cả bọn
cùng cười phá lên, khiến cho Lý Tứ Địa khóc cũng không được, cười cũng
không xong. Chú Ba xem xét một lượt, bảo mọi người lên hết trên bờ, có
mấy người to gan đã đi về phía cánh cửa bên cạnh phòng phụ. Cửa đó không cao, hẳn là thông với hành lang, chú Ba kéo bọn họ lại, nói: “Chúng ta
hiện giờ một là không có thiết bị khảo cổ, hai là không chuẩn bị sẵn
dụng cụ cứu hộ, mấy người chịu khó ở yên chỗ này cho tôi, không được đi
đâu cả. Trong mộ này không biết có cơ quan hay không, chúng ta đến đây
là để tránh nạn, mọi người phải có lòng biết ơn, không nên xâm phạm nơi
yên nghỉ của chủ mộ, hiểu không?
Đám choai choai kia tuy không cam lòng
nhưng cũng không phản bác được, chỉ có thể ở yên trong phòng phụ nghiên
cứu đồ gốm. Chú Ba vừa nhìn đã biết ngay mấy thứ đó thuộc về thời đầu
Minh, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ đây đúng là mộ
huyệt của của dòng họ Thẩm Vạn Tam nọ?
Có điều loại đồ cổ này chú cũng thấy
nhiều rồi, không có hứng thú, trước mắt chỉ lo không khí trong này không đủ dùng. Chú lại kiểm tra số người, lần này thì đủ số, mới thở ra một
hơi nhẹ nhõm. Mấy ngày nay đúng là mệt quá sức, chưa hề được nghỉ ngơi
đàng hoàng gì cả, lúc này vừa hay có thể chợp mắt một chút.
Chú ngồi xuống dựa vào tường, Văn Cẩm tựa vào vai chú, hôn chú một cái, xem như là khích lệ cho biểu hiện xuất
sắc của chú lần này. Chú Ba tức khắc hồn vía lâng lâng, vốn còn đầy bụng oán hận đám choai choai kia, hiện giờ thấy Văn Cẩm ngọt ngào mỉm cười
với mình thì cảm thấy quả là đáng giá, mẹ nó đúng là đáng giá. Giờ có
bảo chú đi thêm lần nữa chú cũng đồng ý.
Tiếp đó bọn họ nghỉ ngơi thêm một lúc
nữa. Người biết lặn đều hiểu rõ một điều, nếu không có kinh nghiệm lặn
thời gian dài dưới nước, lần lặn đầu tiên sẽ mất sức vô cùng. Tuy thể
lực chú Ba không đến nỗi nào, nhưng thân thể vẫn chưa kịp thích ứng như
những người khác. Vừa mới thả lỏng toàn thân, quả nhiên bắt đầu ngáp
ngủ, lại thêm mùi hương như có tác dụng an thần, chẳng mấy chốc chú đã
buồn ngủ rã rời. Chú mơ mơ màng màng nói với Văn Cẩm: “Tôi ngủ chút đã,
đến giờ nhớ gọi tôi một tiếng.”
Cơn buồn ngủ có vẻ không bình thường,
nhưng chú Ba chẳng nghĩ nhiều được nữa, chỉ lơ mơ nhìn thấy Văn Cẩm dịu
dàng gật đầu, mũi chú tràn ngập hương thơm thoang thoảng, không biết là
mùi hương trên tóc Văn Cẩm hay là mùi hương đặc biệt trong cổ mộ, tóm
lại chỉ trong nháy mắt, chú đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.