Editor: Mammon + Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Đây đúng là tình huống tuyệt không thể lường trước, khiến ai nấy đều
hoảng hốt. Phan Tử tay nắm xẻng gấp đeo trên thắt lưng, nhảy xuống hố,
vung tay chém lia lịa. Nhưng chân của Bàn Tử cứ lắc qua lắc lại làm anh
không thể chém trúng mà phang vào tảng đá kế bên, tia lửa tóe ra. Bàn Tử thấy Phan Tử dùng hết sức bèn la to: “Con mẹ nó anh chém cho chuẩn vào, đừng có chém vào chân Bàn gia ta!”
Phan Tử cũng lớn tiếng: “Tổ sư, anh cũng đừng có nhúc nhích, bằng
không ông chém luôn từ đùi anh xuống bây giờ!” vừa nói vừa vung tay thêm nhát nữa, không ngờ nhát này vẫn trượt.
Bàn Tử hét lên: “Thay người thay người, rõ ràng tên nhóc này gai mắt ta, mượn việc công trả thù riêng đây mà.”
Diệp Thành và Hoa hòa thượng đứng bên
kia cũng nhảy vào giúp đỡ, tính giữ lấy chân của Bàn Tử. Ai ngờ Diệp
Thành nhảy xuống còn chưa đứng vững thì dưới chân đã đột ngột lún xuống, nguyên đoạn hành lang đá phía dưới sụp xuống cả, thân thể hắn cũng bị
cuốn xuống theo.
Con mẹ nó, đúng là mua thêm phiền phức. Hoa hòa thượng nhanh tay nắm
lấy hắn, nhưng bản thân mình cũng chưa đứng vững, lảo đảo ngã trúng cánh tay tôi đang kéo Bàn Tử. Góc độ tôi đứng vốn không tiện dùng sức, vừa
va chạm tay đã tuột ra, tiếp đó cả người Bàn Tử bị lôi xuống dưới.
Sự việc xảy ra quá nhanh, với lại ánh sáng quá tù mù nên mới hoảng
loạn như thế. Mấy người cuộn thành một đống, Bàn Tử giống như một viên
thịt lớn, chưa gì đã lăn xuống đáy hố, cả tôi và Phan Tử cũng bị hắn kéo theo, ngã vào sườn dốc trên hố gạch. Lúc đó tôi chợt cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp đứng lên đã nghe tiếng “canh cách’ nối tiếp nhau
truyền lên từ tầng gạch phía dưới.
Tôi vừa nghe mặt đã tái đi, tiếng này tôi hiểu rõ quá rồi, đây chính
là âm thanh phát ra khi chúng tôi làm thí nghiệm về sức chịu lực của
kiến trúc, những vật thể làm từ đá bị đông lạnh hầu hết sẽ nứt theo
chiều dọc và tạo ra âm thanh này.
Không đợi tôi hiểu hết mọi chuyện, bốn phía bất chợt chấn động, đáy
hố đã sập xuống, khúc hành lang đá bên dưới hố cũng sụp theo. Chẳng ai
kịp phản ứng gì cả, đột ngột mất đi thăng bằng, trượt xuống theo sườn
dốc như chơi cầu tuột vậy, vùi người trong đống gạch đá dưới đáy hố.
Tôi còn chưa kịp mừng thầm vì mình đoán trước được chuyện này thì đã
thấy cái mông ê ẩm, thì ra sau khi ngã trúng sườn dốc, cả người tôi tiếp tục trượt xuống. May nhờ dây thừng giữ lại nên tôi mới không trượt dài
xuống đến đáy, nhưng kế đó gạch đá từ khắp các hướng cứ thi nhau đổ ào
ào lên đầu.
Mông tôi đau điếng, ôm đầu muốn ngồi lên, nhưng sườn dốc dưới mông
quá đứng, chân không mượn được lực. Tôi lấy tay gạt đống gạch ra, hỏi
những người khác có sao không. Không ai trả lời cả, chỉ nghe tiếng chửi
rủa liên hồi lẫn với tiếng gạch đá va đập không dứt.
Khó khắn lắm gạch mới ngừng rơi, tôi ngước đầu lên, nhìn quanh quất
chỉ thấy một khung cảnh tan hoang, mấy chiếc đèn pin bị vùi trong đống
gạch đá, mấy chiếc khác lại lăn theo sườn dốc, rơi vào bóng tối mịt mù
bên dưới. May là đèn leo núi của Đức khá bền, không chiếc nào bị vỡ hết. Nhưng vài ánh đèn le lói rọi ra từ khe hở giữa đống gạch đá vẫn không
thể soi rõ mọi thứ. Bốn bề bao phủ trong một bức màn tối đen, trên đầu
cũng mơ hồ thấy một cái lỗ lớn, chính là miệng hố trên hành lang nơi
chúng tôi rớt xuống.
Đây chắc là không gian phía trên sườn núi, bên dưới đại điện linh
cung. Chúng tôi đang chơi vơi trên sườn dốc, nếu không có dây thừng,
chắc cả bọn đã lăn thẳng xuống dưới rồi.
Diệp Thành treo lủng lẳng cạnh tôi, bị gạch nện trúng khá nặng. Tôi
kéo hắn lại hỏi có sao không, hắn bảo mình chưa ăn cơm nên có hơi choáng váng thôi.
Hoa hòa thượng kêu to trong bóng tối: “Coi chừng chỗ này có bánh
tông, mọi người vũ khí sẵn sàng, có móng lừa đen thì lấy ra ngay! Bàn
Tử, anh ở đâu? Cái thứ nắm chân anh có còn đó không?”
Bàn Tử ở dưới cùng, bị cả đống gạch đá cộng thêm chúng tôi đè lên,
thật cũng quá sức chịu đựng. Chỉ nghe tiếng rên rỉ của hắn truyền ra từ
đống gạch: “Còn đây nè, sắp mò tới đùi rồi. Ông đã kẹp lấy nó, con mẹ nó mau kéo ông ra, bằng không thằng em của ông không giữ nổi nữa rồi!”
“Là tay của tôi!” Phan Tử ở kế bên mắng.
“Đệt!” Bàn Tử nổi cáu: “Mẹ kiếp giờ này anh còn giở trò lưu manh??” *Bạn béo hoang tưởng cmnr =))*
Không có đèn pin, những ai không bị gạch đá chôn vùi chỉ còn nước mò
mẫm từng cục gạch rồi quẳng cho lăn xuống theo sườn dốc. Phan Tử được
tôi kéo ra nhưng một tay bị Bàn Tử kẹp chặt, không rút ra được. Chúng
tôi tiếp tục đào, không lâu sau lôi cả Bàn Tử ra luôn. Như thoát như
gánh nặng, Bàn Tử vừa thở vừa thều thào: “Lũ chết tiệt đáng chém ngàn
đao tụi bây nỡ đè ông, may là ông được thần mỡ phù hộ, bằng không giờ
này đã về chầu trời rồi.”
Phan Tử không rảnh đấu khẩu với hắn: “Cái thứ trên chân anh đâu?”
Trong bóng tối, Bàn Tử thử co co chân để cảm nhận, đáp: “Rút rồi! Ngã xuống như vậy chắc không nắm được đâu, có lẽ đã bị chúng ta đẩy xuống
chân dốc rồi. Con mẹ nó chứ ở chỗ này cũng có bánh tông hả?”
Hoa hòa thượng nói: “Chắc chắn nó còn quanh quẩn gần đây, tất cả cẩn
thận, cầm chắc móng lừa đen, trước hết tìm cho ra đèn pin đã!”
Tôi vội đi mò tìm đèn pin dưới đống gạch, mò tới mò lui không thấy,
may là Diệp Thành bên cạnh đã tìm thấy, kéo ra khỏi đống đá, xung quanh
lập tức sáng lên. Hắn cầm đèn pin rọi ngay xuống phía dưới.
Tôi ở ngay dưới hắn, khó chịu dùng tay đỡ ánh sáng, còn chưa kịp bảo
hắn chỉnh đèn tối đi một chút, nào ngờ đã thấy mặt hắn tái xanh.
Thấy vẻ mặt của hắn, tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ lẽ nào thứ
đó ở ngay bên cạnh mình? Cắn răng quay đầu nhìn, liền thấy kế bên vai
tôi, cách mũi tôi chừng một thước, thình lình lộ ra một khuôn mặt hốc
hác quái dị bầm tím.
Tôi hét lên một tiếng kinh hoàng, cả người co rụt về phía sau, tay
trái vớ được cục gạch xanh bèn quăng vào mặt nó, cũng chẳng biết có
trúng hay không, lập tức quay người trèo lên.
Lúc này mấy cái đèn pin đều đã được đào lên, không gian xung quanh
sáng bừng lên. Tôi trèo lên vài bước, nhưng Diệp Thành bên không né ra
được nên lại tuột xuống lần nữa. Vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh, bất
giác hít vào một hơi buốt giá.
Chỉ thấy cái dốc núi bên dưới đại điện linh cung này được xây thành
từng bậc từng bậc như một thửa ruộng bậc thang, trên mỗi bậc thang,
những cái xác cổ đông lạnh bầm tím được xếp ngồi ngay ngắn, từng hàng
từng bậc trông như La Hán đường trong chùa vậy. Chúng nhiều như kiến cỏ, co quắp lại với nhau, tư thế như hòa thượng đang ngồi thiền, vẻ mặt dữ
tợn, xem ra là chết cóng. Những bóng đen cứ thế nối tiếp nhau nhìn không thấy giới hạn, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu cái xác nữa.
Diệp Thành là người nhát gan nhất, run rẩy nói: “Mẹ ơi, đây là phòng
giấu xác kim thân của hòa thượng à?” Nói xong cả người gần như nhũn ra.
Trần Bì A Tứ ấn vai hắn, khoát tay, nói: “Đừng sợ, chỉ là xác chết
thôi mà.” Nói rồi chỉ xuống dưới chân tôi. Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy
trong những viên gạch dưới chân chúng tôi có một xác ướp đã bị dẫm đạp
thành tro.
“Những người chết ở đây đều lạnh cứng như đá, đạp phải là vỡ vụn ra.” Trần Bì A Tứ tiếp: “Những thứ này đã không thể thi biến nữa rồi, ở đây
chắc không có bánh tông đâu.”
“Vậy cái thứ nắm chân tôi lúc nãy là gì??” Bàn Tử hỏi.
Trần Bì A Tứ nói: “Lúc nãy có thể chân ngươi tình cờ bị tay của cái
xác nào đó móc trúng thôi, chứ nếu là bánh tông thật thì chân ngươi còn
xài được chắc? Không tin nhìn lại ống quần mình đi.”
Bàn Tử cúi đầu nhìn ống quần lúc nãy bị nắm, quả nhiên có cái lỗ,
ngay dưới đống gạch cách đó không xa lại thấy một cái tay khô cong thành hình móc. Tôi nhặt lên nhìn thấy nó rất cứng, không thể co dãn đi nắm
chân ai cả.
Mọi người ai nấy đều thở phào. Phan Tử còn khoa trương “Haizz” một tiếng: “Gan chuột nhắt, vậy cũng nhìn nhầm cho được.”
Bàn Tử nổi cáu, muốn cãi lại nhưng không có cớ, chỉ còn nước ngồi
dỗi, rủa: “Cái tay lúc nãy nắm chân ta thật chứ bộ, bị móc phải hay bị
nắm chẳng lẽ ta không phân biệt được. Con mẹ nó không tin thì thôi.”
Chúng tôi rọi đèn pin khắp xung quanh, nơi đây nắm dưới đại điện,
không gian rất lớn. Vì xác khô xếp khá dày, chúng tôi không thể nhìn
thấy điểm tận cùng, nhưng ngoài xác khô ra cũng không còn thứ gì khả
nghi nữa.
Phan Tử hỏi Hoa hòa thượng; “Sao ở đây nhiều xác chết thế? Tôi chưa bao giờ nghe nói có chỗ như thế này.”
“Xem chừng là ngăn tuẫn táng, cái này….tôi hoàn toàn không hiểu được, làm gì có hoàng lăng của triều đại nào như thế đâu, mấy cái xác này rốt cuộc là ai nhỉ?” Hoa hòa thượng lẩm bẩm.
Tôi cố đè nén nỗi sợ, rọi đèn pin rọi qua một cái xác, phát hiện ngũ
quan của nó được bảo quản khá tốt. Mắt nhắm lại, nếp nhăn trên mặt dày
đặc nhưng lại không có râu, toàn thân phủ lên một màng băng mỏng, điều
đáng sợ là làn da của mấy cái xác này đều là màu tím xanh, miệng há lớn, lạ là bên trong lại có răng nanh.
“Thứ này có thể không phải con người.” Bàn Tử nhìn nói: “Các anh xem hàm răng này, táp một cái là nát mặt người ta rồi.”
“Không phải con người?” Diệp Thành lại tái mặt: “Vậy là cái giống gì chứ? Yêu quái hả??”
“Có thể là người tuyết trong truyền thuyết, chỉ là mấy con này không có lông.” Bàn tử bắt đầu nói bậy.
“Nhảm ruồi!” Hoa hòa thượng bảo: “Cái gì mà yêu quái với chả người
tuyết, răng nanh của mấy cái xác này là do tự họ mài nhọn ra, đây là một phong tục của giáo phái Tát Mãn cổ xưa, về sau do quá phiền phức nên
người ta mới dùng mặt nạ thay thế. Bọn này chắc chắn không phải là người Nữ Chân thời Minh, anh xem quần áo của bọn họ đều thuộc dạng nguyên
thủy, đâu có giống kiểu dáng của Nữ Chân hay Mông Cổ. Còn nữa, một số
còn được bọc trong vải bố, đây là mấy cái xác ướp được băng táng đó.”
Tôi nhớ lại cái đêm dựng trại trong khe núi Tiểu Thánh mình đã đi xem hang băng táng, nói: “Lẽ nào mấy cái xác này là hài cốt được băng táng
của người xưa bị đào lên lúc Uông Tàng Hải mở núi xây lăng?”
Hoa hòa thượng gật đầu: “Chắc chắn không sai, cái động hình thai này
ngày xưa có lẽ là mộ địa mà người cổ đại ở địa phương này dùng để băng
táng, về sau bị Uông Tàng Hải quy hoạch thành lăng bồi táng giả, mấy cái xác này bị đào lên lúc bọn họ mở núi.”
Bàn Tử hỏi: “Nếu đúng như anh nói thì sao không đốt quách cho xong, đem trưng mấy cái xác này ở đây mà làm gì?”
“Bố ai biết được, anh xem mấy cái xác này nhìn rõ gớm, giáo phái Tát
Mãn có rất nhiều lời nguyền và nghi thức hành vu nguyên thủy quái dị,
nghe đồn đều phải mượn sức mạnh của xác chết. Xem bố trí ở đây, chắc có
liên quan tới vu thuật của Tát Mãn, có thể sẽ xảy ra chuyện quái gở, nói không chừng lúc ở bên trên chúng ta chạy mãi mà không thoát chính là vì đám xác chết này, chúng ta nên cẩn trọng một chút thì hơn.”
Tôi nghĩ đến thi trận ở núi Tần Lĩnh, xem ra nơi nào có nhiều xác
chết thì thế nào cũng có chuyện quỷ dựng tường, lẽ nào là do tà thuật
quấy nhiễu?
Tát Mãn cũng không hoàn toàn là một tôn giáo mà thật ra là một loại
vu thuật nguyên thủy, nói cách khác nó có giá trị thực tế, có mối liên
hệ với dược lý và tinh thần sùng bái. Sự hiểu biết của tôi đối với giáo
phái Tát Mãn chỉ giới hạn ở những pháp sư Tát Mãn nhảy múa trong phim về đời nhà Thanh. Nhưng nghe nói vu thuật Tát Mãn rất giống với kỳ môn độn giáp của Trung Quốc, đã bị thất truyền theo thời gian; bộ phận tốt đẹp
nhập vào Phật Giáo Tây Tạng, còn bộ phận tà ác thì đột ngột biến mất.
Qua sách cổ ta có thể thấy vu thuật Tát Mãn thời xa xưa có rất nhiều
nghi thức cực kì âm tà quái đản, phần lớn liên quan đến nguyền rủa hay
xác chết, có liên hệ chặt chẽ với cổ thuật. Mà người Khố lại thờ phụng
cổ thuật, giữa hai tộc người này liệu có điểm nào chung không?
Bàn Tử nghe Hoa hòa thượng nói xong, dường như hiểu ra mọi chuyện:
“Hèn gì, từ lúc bước vào linh cung này tôi cứ thấy nóng rát dưới chân,
toàn thân khó chịu, thì ra có quá trời bánh tông chôn bên dưới, lão già
Vạn Nô thật là xấu xa quá quá đi.”
Hoa hòa thượng nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ quan trọng
nhất là tìm đường thoát thân, chúng ta chia nhau tìm kiếm xung quanh xem có lối ra không?”
Nói xong gã lại bảo: “Nhưng vẫn phải cẩn thận, dù sao nơi này cũng
quá tà môn, sẽ xảy ra hiểm họa khó lường. Mà vực núi này lại quá dốc, lỡ có chuyện gì muốn chạy cũng khó.”
Tất cả đều đồng ý. Bàn Tử đã không thể chờ đợi thêm nữa, cả đám gỡ
móc leo núi ra, cầm đèn pin rồi mỗi người một hướng, bắt đầu cẩn thận
tìm kiếm trên dốc tường đứng.
Đi lại giữa cái chốn la liệt xác chết dĩ nhiên chẳng phải chuyện vui
vẻ gì, nhưng lạ một nỗi nơi nào càng có nhiều xác chết, tôi lại càng
thấy tĩnh tâm. Có thể khi sợ hãi đạt tới mức độ nào đó sẽ sinh ra một
dạng cảm xúc trái ngược chăng.
Các thi thể được xếp rất sát nhau, giữa các hàng cũng không có chỗ
trống mà chen chân vào, chúng tôi gần như phải luồn lách vào khe hở giữa các thi thể mà di chuyển. Xác chết có già có trẻ, toàn bộ đều đã đóng
băng tựa như những khối nham thạch màu xanh tím tái. Tôi thấy có vài cái xác còn mang theo pháp khí (nhạc cụ tế lễ của thầy tu hay đạo sĩ) bằng đồng, gần như đã gỉ xanh hoàn toàn. Dường như nửa thân dưới của
tất cả các thi thể ở đây đều gắn liền vào nham thạch bên dưới, muốn dịch chuyển chúng chỉ có cách đập cho nát ra.
Tìm kiếm nửa ngày trời, hướng của tôi vẫn không thu được kết quả gì.
Thấy mình đang tách khỏi những người khác mỗi lúc một xa, trong lòng tôi bỗng cảm thấy bất an, định giả bộ tìm xong rồi để quay về chỗ cái hố
thủng kia hỏi kết quả của những người khác thì bỗng nghe tiếng Phan Tử:
“Bàn Tử chết toi, anh đang làm cái khỉ gì thế?”
Chúng tôi nghe Phan Tử nói thế, quay sang hướng Bàn Tử tìm kiếm thì
thấy hắn đã ngưng công việc từ lúc nào, trái lại đang ngồi giữa đống thi thể, quay mặt về phía chúng tôi, miệng há to vô cảm. Nhìn thoáng qua
cũng thấy thấy trên mặt hắn nổi lên một mảng màu xanh tím y như những
xác chết bên cạnh, không biết đang giở trò quỷ quái gì.