Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 113: Chương 113




Thanh âm kia trong trẻo, mờ ảo, đột ngột vang lên trong bóng tối. Phút chốc, đầu óc Trần Ngọc trống rỗng, sau đó một cánh tay thon dài duỗi tới, dùng sức cầm lấy tay cậu, mang theo cảm giác mát lạnh.

Trần Ngọc chấn động lấy lại tinh thần, trở tay bắt được người bên cạnh, biết Phong Hàn vẫn tỉnh, nhịp tim dồn dập của cậu nhất thời hòa hoãn không ít. Giây kế tiếp, Trần Ngọc mới phát hiện không trung truyền đến câu hỏi quen thuộc khiến lòng người sợ hãi.

Thanh âm uyển chuyển du dương, như hát mà không phải hát, như nhạc mà không phải nhạc, rúng động không thành lời. Thế nhưng, ở trong mộ đạo tối đen lạnh lẽo phảng phát mùi vị mục nát này, thanh âm tuyệt vời đó càng làm cho người ta sởn tóc gáy.

Hơn nữa, động tĩnh lớn như vậy, những người khác không thể ngủ say đến thế, nhưng cả đoạn mộ đối tối đen, trừ thanh âm kia ra, không nghe thấy tiếng gì khác, an tĩnh đến đáng sợ.

Trần Ngọc cứng ngắc tựa vào Phong Hàn bên cạnh, phát hiện mình ngay cả một câu cũng nghe không hiểu, hơn nữa hoàn toàn khác với tiếng Tạng. Điều này quá quái dị, chẳng lẽ là ngôn ngữ của nước Tượng Hùng cổ? là Tạng vương đang giám thị bọn họ?

Thanh âm nọ cũng không cố định ở một chỗ, “hắn” còn đang di chuyển! Trong bóng tối vô tận, có thứ gì đó rục rịch chộn rộn.

Trần Ngọc tựa lưng vào nham bích cứng rắn đằng sau, lưng ướt đẫm mồ hôi. Khi cậu càng ngày càng khẩn trương, Trần Ngọc phát hiện một bàn tay đang len lỏi vào trong quần áo của cậu. Trần Ngọc trừng lớn mắt, ngơ ngác chuyển về phía Phong Hàn, trong đầu thoáng qua một ý niệm: có lẽ cậu thật sự đang nằm mơ, nếu không cho dù là Phong Hàn, cũng sẽ không dưới tình huống như vậy còn có loại tâm tình này đi?

Trần Ngọc thậm chí cảm giác được báo con trong ngực vì tránh né cánh tay của Phong Hàn, thỉnh thoảng nhích tới nhích lui, nhưng chính là không chịu chui ra ngoài.

Đang lúc Trần Ngọc cắn răng nghiến lợi chuẩn bị phát hỏa, tay Phong Hàn đã dừng lại, sau đó cầm một vật ra ngoài.

Dựa theo hình dáng cùng vị trí đặt vật đó, Trần Ngọc biết Phong Hàn cầm chính là hoàng kim quyền trượng. Bởi vì sắc bén dễ dùng, Trần Ngọc vẫn mang theo bên người.

Khoé miệng Trần Ngọc giật giật, kiên quyết cho rằng dạo gần đây cậu quá mệt mỏi, xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ sao mà tiếc nuối, a không, là quẫn bách mới đúng.

Dù sao Phong Hàn còn chưa khôi phục trí nhớ, căn bản không biết quan hệ của bọn họ trước đây ra sao, thậm chí, cậu hoài nghi Phong Hàn không hiểu những chuyện kia.

Trần Ngọc đang cố gắng giải thích trong lòng thì cảm giác được Phong Hàn cầm tay mình, một cây chủy thủ lạnh như băng bị nhét vào tay cậu. Xem ra Phong Hàn đem hoàng kim trượng chia ra làm hai cây chủy thủ, bản thân cầm một cái, cái khác đưa cho Trần Ngọc.

Sau đó Phong Hàn từ từ đứng lên, một cơn gió nhẹ lướt qua, đã biến mất trong bóng đêm.

Ngay vào lúc đó, thanh âm kia đột nhiên biến mất.

“Người” núp trong bóng tối cực kỳ nhạy cảm, Trần Ngọc yên lặng nghĩ thầm, ít nhất chính ngay cả cậu cũng không phát hiện ra động tác của Phong Hàn. Trần Ngọc nhíu nhíu mày, cậu phải trợ giúp Phong Hàn, mà không nên chỉ hoàn toàn trông cậy vào người khác, nghiêng tai lắng nghe, Trần Ngọc lớn tiếng hỏi: “Ai ở đó?”

Ngay sau đó một thanh âm nhanh chóng hướng về phía cậu, đồng thời trong trẻo hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Trần Ngọc khẩn trương, theo bản năng dùng sức nắm chặt chủy thủ trong tay, đúng lúc ấy thì ở phía sau, trong mộ đạo truyền đến một tiếng “Bịch”, tiếp đó chợt sáng như ban ngày.

Trần Ngọc bị kích thích nhắm nghiền hai mắt, sau khi mở ra phát hiện là Phong Hàn bật đèn pin mắt sói. Hơn nữa đại đa số người xung quanh đã ngồi dậy, có lẽ mọi người đã sớm tỉnh, chỉ là sợ ngây ngốc không dám động.

“Phong ca, ban nãy là thứ gì vậy?” Mã Văn Thanh vừa mặc quần áo vừa kinh nghi hỏi.

Trần Ngọc quét một vòng trong mộ đạo, trừ bọn họ ra, cũng không thấy gì cả, hai cánh cửa vẫn đóng kín.

Cuối cùng cậu nhìn về phía Phong Hàn, hỏi: “ chạy mất?”

Phong Hàn như có điều suy nghĩ nhìn cách đó không xa, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không, lần này ta bắt được nó.”

“Bắt được rồi?! Ở đâu?” Trần Ngọc khiếp sợ hỏi.

Dưới ánh mắt sốt ruột không tự chủ được của mọi người, Phong Hàn nhấc chân đi về phía một góc mộ đạo, sau đó cúi người xuống, từ trên nham bích rút ra chủy thủ màu vàng kim.

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh đã sớm xúm lại gần, kế tiếp từ từ trợn to mắt.

Trần Ngọc do dự một chút nói: “Chính là vật này?”

Chủy thủ trong tay Phong Hàn rõ ràng xuyên qua một con chim, con chim này to bằng một con bồ câu, toàn thân được bao phủ lông vũ màu vàng kim, so với Tiểu Mập còn bóng loáng hơn.

Hiện tại, một cánh của nó bị hoàng kim chủy thủ trên tay Phong Hàn xuyên qua, cánh còn lại đang cố gắng vùng vẫy, đôi mắt đen nho nhỏ hung dữ nhìn chằm chằm mọi người.

“Một con chim? Làm sao có thể?” Mã Văn Thanh kinh ngạc nhìn con chim màu vàng kim kia.

Con chim đang giãy dụa nghe thấy tiếng người, chợt quay đầu lại chuyên chú nhìn Mã Văn Thanh, hé miệng, “Ngươi muốn cái gì?” Thanh âm lanh lảnh, chính là câu nói được nghe nhiều lần trong bóng tối kia.

Mọi người ngây ngẩn, thứ tìm khắp mọi nơi không thấy khiến mọi người hoang mang kinh sợ lại là một con chim.

“Sơn động này đúng là thứ gì cũng có, hình dạng của nó cũng không giống vẹt và bát ca a…” Trần Ngọc lẩm bẩm nói.

Con chim còn muốn nói tiếp gì đó, bị Phong Hàn xách lên, đôi mắt đen láy nhất thời tức giận chằm chằm soi vào Phong Hàn. Mấy phút sau, con chim cúi đầu, toàn thân run rẩy, kiệt lực vùng vẫy muốn thoát khỏi người trước mặt.

Tiểu Mập hai mắt phát sáng nhìn chăm chú con chim, thèm đến mức nước miếng chảy dài, thậm chí còn tiến về phía trước mấy bước, thân thể nửa ngồi làm tốt tư thế vồ mồi, chuẩn bị chờ đợi Phong Hàn ném xuống sẽ nhào tới. Nó chỉ là một con báo a, chẳng lẽ huấn luyện nó săn mồi không phải trách nhiệm của gia trưởng sao!

Nhưng khi thấy động tác Phong Hàn đối đãi với con chim, cùng với biểu hiện hết sức quen mắt giống y đúc nó của con chim, trên mặt Tiểu Mập nhất thời lộ ra thần sắc đồng tình, đồng thời cẩn thận quan sát Phong Hàn, lại từ từ lui về bên cạnh Trần Ngọc.

Phong Hàn nắm cổ con chim màu vàng kim, ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc, nói: “Lồng.”

“Ngươi muốn mang nó theo?” Trần Ngọc vừa tìm trong balô của mình vật dụng có thể tạm thời làm ***g, vừa nghi hoặc hỏi.

“Ừ, trước cứ giữ lại. Có lẽ về sau sẽ hữu dụng, chỉ cần nó không thể giám thị chúng ta nữa là được.” Phong Hàn nhận lấy hộp nhựa từ tay Trần Ngọc, ở bên trên đục mấy lỗ thông khí, sau đó nhét con chim vào, giắt trên balô, con chim đáng thương ở trong không gian chật hẹp ngay cả xoay người cũng khó khăn. Chỉ có thể chán nản cúi thấp đầu, thành thật đợi.

“Thật tốt quá, chúng ta rốt cuộc có thể ra ngoài. Chưa kể sơn động này, đi hơn chục đoạn mộ đạo thay đổi hết lần này đến lần khác ta đã sắp thổ huyết.” Mập mạp thở phào nhẹ nhõm.

Gánh nặng trong lòng mọi người cũng giảm bớt hơn phân nửa, vì lý do an toàn, Mã Liệt lại cho mấy người cầm nến tìm kiếm một lúc trong mộ đạo, không có bất kỳ nơi nào khả nghi, mới chính thức yên tâm.

Cơ hồ mới vừa ngủ đã xảy ra chuyện, nên phần lớn mọi người đều lộ ra thần sắc mỏi mệt. Phong Hàn vẫn nói để hắn gác đêm, những người còn lại vì đã ổn định, rất nhanh ngủ say.

Trần Ngọc một lần nữa chui vào túi ngủ, nhưng lại không ngủ được, cậu cảm thấy đã bỏ qua chuyện gì đó. Nghiêng đầu nhìn Phong Hàn ngồi bên cạnh cậu, Trần Ngọc thấp giọng hỏi: “Ngươi cố ý giả bộ ngủ?”

Phong Hàn quay đầu, trong cặp mắt lãnh khốc hờ hững khi nhìn đến Trần Ngọc dần dần hòa hoãn xuống, “Đương nhiên, con chim này một đường đi theo chúng ta, ở trong đoạn mộ đạo ngắn nhất này, vừa vặn bắt được nó.”

Nói tới đây, Phong Hàn giống như nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu quan sát Trần Ngọc, khóe miệng khẽ cong.

Trong khoảnh khắc Trần Ngọc ngây ngốc, Phong Hàn cúi đầu xuống.

Một lúc lâu sau, Phong Hàn mới ý do vị tẫn liếm liếm đôi môi, rời đi.

Trần Ngọc cố gắng hít một hơi, đỏ mặt nhìn về phía Phong Hàn, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi nhớ lại rồi?! Ngươi biết mình đang làm cái gì không?”

Phong Hàn tựa hồ vẫn còn chưa đã, nghe thấy lời của Trần Ngọc, nhìn cậu một cái, như chuyện đương nhiên mà nói: “Nhớ lại cái gì? Về phần cái này, ưm, ngươi thích ta, là người quan trọng nhất của ta, ta đương nhiên có thể hôn ngươi. Ngươi cũng không thể chỉ nghĩ mình ngươi được hưởng thụ, mà cho ta cái gì cũng không làm đi.” Dứt lời, Phong Hàn nhíu mày, ánh mắt nhìn Trần Ngọc có ý chỉ trích.

Trần Ngọc suýt nữa phun ra một búng máu, đây chính là Phong Hàn, không thể giả được, hoàn toàn không có ai có thể giả mạo được hắn, cho dù hắn mất trí nhớ, vẫn có đầy đủ những tố chất khiến người ta chán ghét kia, bao gồm cả thứ tình cảm làm cho người khác phân không rõ ràng rồi lại vui vẻ chịu đựng, Trần Ngọc tuyệt vọng mà nghĩ.

Huống hồ, rốt cuộc ai mới là người hưởng thụ a a a! Cậu nhẹ nhàng hôn hắn cùng vừa nãy giống nhau sao? Động tác và tư thế càng ngày càng thuần thục kia lại là sao a?

-END 113-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.