Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 121: Chương 121




Đến cuối cùng, Trần Ngọc ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, mà người áo đen căn bản không có ý dừng tay, chỉ cúi người xuống, ở rất gần lạnh lùng nhìn cậu.

Trần Ngọc mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, trong mộ hiểm ác như vậy mà còn sống sót trở về, phải chết không minh bạch ở chỗ này thật oan uổng quá. Trước mắt Trần Ngọc bắt đầu hóa đen, chỉ có thể tận lực giữ vững thảnh tỉnh, trừng mắt nhìn người áo đen, ngón tay không dễ nhận thấy chậm chạp di động.

Khi Trần Ngọc cảm thấy thở không ra hơi, tay cách túi còn một khoảng, thời gian không còn nhiều, trong ánh mắt chăm chú nhìn người áo đen của Trần Ngọc mang theo sự tức giận.

Khoảnh khắc đó, người áo đen trừng mắt nhìn, hít một hơi, giơ tay lên giật giật trên cổ Trần Ngọc. Thanh Long Hoàn từ từ buông lỏng, mặc dù không còn rộng như lúc ban đầu, nhưng không hề làm cậu thấy khó thở nữa.

Trần Ngọc hô hấp dồn dập, còn bị sặc đến ho khan. Người áo đen thấy động tác chật vật của cậu, ngồi ngay ngắn lại trên sô-pha, khôi phục thần sắc cao cao tại thượng khi mới bước vào, nói: “Thanh Long Hoàn của ngươi, cho dù có sự trợ giúp Thần Công Tập, phá hoại cơ quan bên trong, cũng không an toàn. Hoặc là năm năm, hay mười năm, sớm muộn gì cũng có một ngày cơ quan sẽ khởi động, đến lúc đó ngươi sẽ không còn cứu được nữa. Ngươi nhất định phải tìm thấy chiếc chìa khóa cuối cùng, mới có thể giải trừ hoàn toàn nguy hiểm.”

Trần Ngọc vừa thở vừa đề phòng nhìn chằm chằm người áo đen, nghe được những lời này, chân mày cau lại, Thanh Long hoàn, đúng là thứ khiến cậu vẫn lo lắng trong tiềm thức.

Trần Ngọc áp xuống sự vội vàng trong lòng, cặp mắt đen láy đối diện với người áo đen, không nhanh không chậm hỏi: “Chìa khóa cuối cùng? Mấy cái chìa khóa này đều ở trong mộ, cho dù ta thật sự muốn tìm, trên tay ta lại không có nửa điểm đầu mối, ta thậm chí không biết ở đâu có mộ.”

Người áo đen xuy cười một tiếng, trên mặt lộ ra sự giễu cợt, trên dưới quan sát Trần Ngọc, cổ quái nói: “Ngươi sao có thể không biết….Trước không nói mấy thứ này, vì tình ý trước kia….”

Khi nói mấy câu cuối, thanh âm của người áo đen trở nên mơ hồ, cuối cùng dứt khoát ngừng lại, liếc Trần Ngọc một cái lại nói: “Ta nếu đã có lòng tốt nhắc nhở ngươi, thì giúp người giúp đến cùng, vì để ngươi có cảm giác khẩn trương, ta ở trên Thanh Long Hoàn động tay động chân một chút, ba tháng sau, nếu như không có chìa khóa, Thanh Long Hoàn sẽ không bị khống chế dẫn phát cơ quan, vạn cổ xuyên tâm sẽ đến sớm trước hai năm.”

Kháo, giúp cậu chết càng nhanh thì có, ngươi rõ ràng là cố ý. Phong Hàn với ngươi nan xá nan phân thì ngươi đi mà tìm hắn, tìm ta làm cái quái gì! Lại còn tình ý, tình ý cái khỉ mốc, Trần Ngọc trong lòng tức giận bất bình mắng chửi.

Cho dù biết người áo đen tính kế cậu, Trần Ngọc hiện tại cũng không có biện pháp, chỉ là sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh lùng nói: “Thật đúng là đa tạ ngươi nhiệt tâm hỗ trợ, ta còn muốn hỏi một chút, ngươi nói cho ta biết những thứ này, mục đích là gì?”

Trong mắt người áo đen thoáng qua một tia hài lòng, gật gật đầu đáp: “Coi như ngươi thức thời, ở Tây Tạng bởi vì ngươi nhiều chuyện, làm hại ta thiếu mất một món đồ quan trọng. Nếu như lần này ngươi giúp ta, chuyện trước đây giữa chúng ta xóa bỏ hết. Yêu cầu của ta không nhiều lắm, chỉ cần lúc ngươi đi vào, giúp ta mang một vật ra ngoài, vật đó được đặt trong ngôi mộ có chiếc chìa khóa cuối cùng.” Dứt lời từ trong túi áo cầm một trang giấy đưa cho Trần Ngọc.

Trần Ngọc nhìn thứ được vẽ trên tờ giấy, sững sờ trong chốc lát. Không phải vì nó kỳ lạ, mà là quá quen thuộc, cậu ít nhất đã từng thấy rất nhiều lần. Vật đó cùng vết bớt sau lưng cậu, cơ hồ giống nhau như đúc.

Trần Ngọc trong lòng xoay chuyển vài lần, trên mặt vẫn cố gắng duy trì sự lạnh lùng đề phòng, chỉ từ từ gấp bản vẽ trong tay lại, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi không sợ ta đến được nơi đó, cầm chìa khóa rồi sẽ không giúp ngươi?”

Người áo đen lại nở nụ cười, nói: “Sự thực là, chỉ cần ngươi có thể vào trong ngôi mộ đó, ta liền có biện pháp đoạt trước, có thể ta sẽ lấy được trước cả ngươi. Đương nhiên, nếu quả thật như vậy, trước khi đi ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Trần Ngọc trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi: “Ngôi mộ đó ở đâu?”

Người áo đen ưu nhã đứng lên, xoay người đi ra ngoài, khi đến trước cửa, mới quay đầu lại nói: “Mộ ở Kính Thủy, ta muốn nhắc nhở ngươi, lần hạ mộ này, ngươi tốt nhất đừng mang theo Phong Hàn. Ta tin ngươi đã nghe nói qua một chút tin đồn trong môn phái đạo mộ, nếu như hắn đi theo, không cẩn thận biết được thân phận thật sự của ngươi, chỉ sợ đến lúc đó ―― ’’

Người áo đen trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, mở cửa đi mất.

Tay phải đã đặt trong túi quần của Trần Ngọc thả lỏng, buông chủy thủ đang nắm chặt ra, cậu cảm thấy khí lực trên người tựa hồ đã quay trở lại.

Lúc này trong gian phòng chỉ còn lại một mình cậu, Trần Ngọc cũng không đứng dậy, mà mệt mỏi tựa vào trên ghế salon.

Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao bây giờ cậu cảm thấy như tất cả mọi người đã biết thân phận của mình, ngoại trừ chính cậu còn có Phong Hàn.

Nếu quả thật như vậy, có phải tất cả mọi người có thể chạy tới uy hiếp cậu hay không? Hơn nữa, Kính Thủy thì sao đây, trên tờ giấy trong cái hộp lấy từ trong sơn động lần trước ra, cũng có viết Kính Thủy.

Trần Ngọc châm một điếu thuốc, hung hăng rít một hơi. Bởi vì Phong Hàn không hút thuốc lá, cậu cũng không phải nghiện thuốc lá, hơn nữa trong nhà còn có báo con và thằn lằn, Trần Ngọc cơ hồ đã cai gần một năm nay. Chỉ có khi hạ địa, thỉnh thoảng Mã Văn Thanh sẽ ném cho cậu một điếu.

Không mất lớn thời gian, trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, mà Trần Ngọc tựa trên ghế sô-pha híp mắt, khiến người ta có loại cảm giác tương đối uể oải.

Đúng lúc ấy thì cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân hỗn loạn tràn vào gian phòng. Trần Ngọc ngẩng đầu, đều là người quen.

Mã Văn Thanh dẫn đầu sau khi thấy rõ tình cảnh bên trong, lập tức bước thật nhanh đến trước ghế sô-pha túm lấy cổ áo Trần Ngọc, rống lên: “Kháo, tiểu tử ngươi làm gì vậy! Chúng ta tìm người đã nửa tiếng rồi, điện thoại di động cũng không gọi được, té ra ngươi ở trên lầu ba giả bộ thâm trầm.”

Trần Ngọc dụi tắt điếu thuốc, quét mắt nhìn sau lưng Mã Văn Thanh, là Trang Tề cùng mấy người xa lạ, nhìn dáng dấp thì là tiểu nhị của Trang gia.

Xem ra Mã Văn Thanh không dám tìm người của Mã gia và Trần gia đến hỗ trợ, nhưng người của Trang gia tin được sao?

Trong lòng nghi ngờ, Trần Ngọc đã bày ra ánh mắt tương đối vô tội nhìn chăm chú Mã Văn Thanh, “Chúng ta không phải hẹn nhau ở đây sao? Ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”

Mã Văn Thanh ở khoảng cách gần nhìn Trần Ngọc, biết cậu trước mặt người ngoài không muốn nhiều lời, buông tay ra, không nhịn được tiếp tục quở trách: “Thời điểm hiện tại, ngươi có biết ngươi ở đây chơi trò mất tích, có bao nhiêu người nóng giận hay không?”

“Con bà nó, ta thật sự không phải cố ý, lầu dưới không còn phòng, ta mới lên đây chờ ngươi.” Trần Ngọc giải thích.

Mã Văn Thanh nuốt xuống một câu ta ngay từ đầu đã ở lầu hai chờ ngươi, lôi Trần Ngọc đi ra ngoài, “Đi, trở về chỗ cũ, ở đây ta không quen.” Khi xoay người lại Mã Văn Thanh nói với Trang Tề ở phía sau: “Lão tam, thật xin lỗi, làm ngươi tốn công đi một chuyến.”

Trang Tề khẽ mỉm cười, bảo thuộc hạ giải tán, nhìn Trần Ngọc một cái, nói: “Vừa đúng lúc, ta có việc tìm ngươi, anh em chúng ta lâu rồi không tụ tập, lần này để ta mời khách.”

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau, xem ra việc lén đi theo phải tìm dịp khác thương lượng, cho dù quan hệ với Trang Tề tốt thế nào, những lời này cũng không thể nói ra trước mặt hắn.

Ba người đi tới gian phòng cuối cùng ở chỗ rẽ tại lầu hai, hai người đứng ở cửa trông thấy Trang Tề đều cung kính lên tiếng chào hỏi, xem ra là thuộc hạ của Trang gia. Mã Văn Thanh đẩy cửa ra, chỉ vào đống đồ ăn bên trong, quay đầu buồn bực nói với Trần Ngọc: “Tiểu tử ngươi giỏi giả bộ ngoan hiền, thực tế lại là tên có thể gây chuyện nhất, ngươi xem ngay cả cơm cũng không để cho ca ngươi ăn uống yên ổn. Thế nào, mấy thứ này trước để ca ca mời ngươi?”

Trần Ngọc lập tức trợn trắng mắt, Trang Tề cười cười, “Đều tính cho ta đi.”

Gọi người phục vụ lên lần nữa, còn thêm chút rượu, Mã Văn Thanh lập tức hăng hái hẳn. Trần Ngọc khẽ cau mày, bình thường không sao, vào thời điểm này, Trang Tề sẽ không chuốc say bọn họ, sau đó thăm dò tin tức chủ ý đi. Mặc dù Trần Ngọc không biết chuyện trong nhà, Mã Văn Thanh thì khác, xem ý tứ của Mã thúc, thì một hai năm nữa, chuyện trong nhà sẽ giao hết vào tay Mã Văn Thanh, nếu không sẽ không vừa ra khỏi cửa đã mang hắn theo.

Trang Tề cho thuộc hạ ra ngoài hết, đi thẳng vào vấn đề: “Văn Thanh, A Ngọc, lần này ta tới đây, một là tụ tập với các ngươi, còn muốn thay mặt lão đại nhà chúng ta tìm các ngươi thương lượng chút chuyện.”

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh sửng sốt, tay gắp thức ăn của Mã Văn Thanh dừng lại, nhìn Trang Tề nói: “Ta bảo, lão tam, đây chính là ngươi không đúng, dựa vào quan hệ của chúng ta, ngươi còn phải khách sáo với hai chúng ta sao, có gì thì cứ nói thẳng ra, nếu không bữa cơm này ta nuốt không trôi.”

Trần Ngọc mặc dù không lên tiếng, sắc mặt cũng thay đổi, Trang lão đại tìm bọn cậu và lão tam Trang Tề của Trang gia tìm bọn cậu là hai chuyện khác nhau, Trang lão đại muốn tìm cũng có thể tìm đương gia của Trần gia và Mã gia, lén lén lút lút tìm bọn cậu là sao đây?

Trang Tề cười cười, châm thuốc, không nhanh không chậm đáp: “Văn Thanh ngươi nói như vậy là đổ oan cho ta, chuyện của A Ngọc không phải do ta làm, ta nghe ngươi thông báo cũng nóng vội theo sát ngươi tìm người. Hơn nữa, các ngươi nghĩ nghiêm trọng quá rồi, đại ca ta bảo ta tìm các ngươi, là có một ngôi đại mộ, hỏi thăm các ngươi có hứng thú hay không.”

Trần Ngọc nhìn Trang Tề một hồi, cậu đương nhiên biết chuyện ở câu lạc bộ không phải do Trang Tề làm, nhưng trái lại, người áo đen có quan hệ với Trang gia hay không, cậu thật sự không thể biết chính xác. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Ngọc lập tức cảm thấy trong lòng có phần rét lạnh.

Trước cố gắng quên đi ý nghĩ trong đầu, Trần Ngọc bất động thanh sắc hỏi, “Tại sao lại tìm chúng ta?” Đồng thời ở dưới mặt bàn đá đá Mã Văn Thanh, chớ để cho hắn đáp ứng quá nhanh.

Trang Tề tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Trần Ngọc, nói: “A Ngọc ngươi không cần phải đề phòng ta, đại ca ta tìm các ngươi là bởi vì bọn họ có một việc lớn không thể không làm, mà các tay lão luyện từ các môn phái cơ hồ đều đi theo, cho nên hắn mới nghĩ đến ngươi và Mã Văn Thanh. Hơn nữa, hắn cũng không phải chỉ tìm hai người. Đến lúc đó đại ca sẽ tìm mấy thuộc hạ tốt cho các ngươi, chuẩn bị trang bị, các ngươi chỉ cần đi theo là được.”

“Đại mộ? Trước tiên nói nó ở đâu, của thời nào đã.” Mã Văn Thanh rốt cuộc không nhịn được, sức hấp dẫn của minh khí rất lớn, Trang lão đại lại giải quyết vấn đề khó khăn nhất hiện nay cho bọn họ, vấn đề nhân thủ cùng trang bị, tâm nhãn bất đầu linh hoạt, không khỏi mở miệng hỏi.

“Ở Tứ Xuyên, niên đại của ngôi mộ chưa thể nói chính xác được, nghe nói là mộ thời Hạ Thương.” Trang Tề nói, hắn thấy Trần Ngọc vẫn bất vi sở động, lại tiếp: “Hơn nữa, ngôi mộ cùng hành động lần này của lão đại chúng ta có liên quan. Các ngươi nếu qủa thật không yên lòng Trần thúc và Mã thúc, càng phải đến đó trước một chuyến.”

“Vẫn là câu nói kía, nếu quan hệ đại đại sự, Trang lão đại không thể nào không phái người thích hợp đi, sao lại đổ lên đầu chúng ta?” Trần Ngọc tiếp tục trầm mặt hỏi.

Trang Tề cười cười, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Quả nhiên không thể gạt được ngươi, là như thế này, ngôi mộ kia cùng nơi đại ca ta bọn họ muốn đến quả thật có liên quan, là người khác nói cho đại ca biết, đại ca băn khoăn có nên tin hay không, nhưng loại chuyện liên quan đến sinh tử này thà tin còn hơn là không. Mà bên đại ca ta, ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe ý tứ của hắn nhân thủ đã không thể ít hơn được nữa, như vậy tỷ lệ còn sống trở về mới lớn hơn một chút.”

Nghe thấy câu này, Mã Văn Thanh ngồi không yên, lên giọng hỏi: “Ý của ngươi là, lần hội nghị này sẽ phi thường nguy hiểm?”

Trang Tề rót rượu cho cả ba người, suy tính một lúc nói: “Không phải hội nghị nguy hiểm, mà là nơi bọn họ muốn đến nguy hiểm. Cho nên, hai người các ngươi nếu như có thể giúp thì thật tốt quá.”

Mã Văn Thanh không nói gì, đang suy xét nên hồi đáp Trang Tề thế nào, kẻ thấy thấy hắn tùy tiện, kỳ thật khôn khéo không thua Trần Ngọc, thậm chí ở rất nhiều thời điểm, xem xét vấn đề còn thấu triệt hơn cả Trần Ngọc.

Trần Ngọc còn nhức đầu hơn so với Mã Văn Thanh, bởi vì người áo đen ra tay, cậu vô luận như thế nào cũng muốn đến Kính Thủy một chuyến; hiện tại, không thể tưởng được Trang gia lại ra mặt, bảo bọn cậu dẫn đội hạ mộ; mà cậu và Mã Văn Thanh còn định len lén đi theo sau Trần Sâm và Mã Liệt, cho dù chia chia đội ngũ làm hai, căn bản cũng không còn kịp nữa.

“Chúng ta nhận, trước tiên nói một chút về thời gian cũng địa điểm tập hợp.” Mã Văn Thanh ra quyết định, quay đầu nhìn về phía Trang Tề, hắn thậm chí không hỏi ý kiến Trần Ngọc, loại tình huống như thế, Trần Ngọc từ trước tới nay luôn nhất trí với hắn.

Trang Tề cười, giơ chén rượu lên, “Ta cũng biết các ngươi nhất định sẽ hỗ trợ, càng nhanh càng tốt, ta và Trần gia hôm sau sẽ xuất phát, khi đó Mã gia khẳng định cũng bắt đầu. Cho nên, các ngươi tốt nhất hôm sau cũng xuất phát đi, đến đây tập hợp. Sau đó gọi điện cho ta.” Dứt lời, Trang Tề đưa tờ giấy cho Mã Văn Thanh.

Trần Ngọc còn đang rầu rĩ, Mã Văn Thanh cúi đầu xem, nghi hoặc: “Lương Sơn Tứ Xuyên?”

Trang Tề gật đầu, lại nói; “Các ngươi qua đó cần khoảng hai ngày, tận lực đi sớm, không cần mang theo gì cả, thiết bị lặn ta cũng đã chuẩn bị đủ giúp các ngươi.”

“Thiết bị lăn? Khoan đã, ý của ngươi là mộ ở trong nước?” Trần Ngọc nhướng mày, từ lần dưới đáy biển ra ngoài, đánh chết cậu cũng không muốn xuống nước.

“Ừ, mộ ở trong hồ.” Thấy vẻ mặt Trần Ngọc không vui, Trang Tề xoa nhẹ mái tóc bù xù của cậu, cười nói: “Chỗ ấy phong cảnh không tệ, các cô gái dân tộc Di xinh đẹp đang chờ các ngươi đó, hồ kia tên gọi cũng rất đẹp, là Kính Thủy.”

Trần Ngọc đang trốn sang bên cạnh, nghe được câu nói sau cùng, cứng đờ cả người. Kính Thủy, đây là lần thứ ba cái tên này được nhắc tới, thấy thế nào, cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Mã Văn Thanh vừa uống rượu vừa lẩm bẩm: “Thiếu nữ xinh đẹp chờ một mình Mã ca ta là được, Tiểu Trần Ngọc thì không cần.”

Ba người bàn xong chính sự, Mã Văn Thanh bắt đầu lôi kéo Trang Tề uống rượu, Trần Ngọc trong lòng lo lắng, cộng thêm cậu đã lâu không uống, cũng không biết cách từ chối, bị hai người chuốc cho không ít. Đến tối, ba người đều đã mơ mơ màng màng.

Cuối cùng, Trang Tề mạnh đứng dậy đỡ Trần Ngọc, lại bảo một thuộc hạ khác đi vào nhấc Mã Văn Thanh lên, nói: “Thật lâu không có thống khoái như vậy, hôm nay tới đây thôi, lần sau có cơ hội lại tụ tập.”

Mã Văn Thanh không vui, la hét: “Không được, chưa chi đã về, nào, thêm hai chai.”

Trong mắt Trang Tề thoáng qua một tia thanh minh, vừa ra hiệu thuộc hạ đỡ Mã Văn Thanh, vừa nâng Trần Ngọc ra ngoài. Ba người tới lầu một, bên Mã Văn Thanh tên thuộc hạ đã chống đỡ không nổi, Trang Tề chỉ có thể đi qua giúp khuyên nhủ Mã Văn Thanh. Lúc quay đầu lại, Trần Ngọc dựa vào bả vai hắn bị mấy tiểu thanh niên dồn vào vòng vây phía bên phải.

Chỗ đó không ít người đang nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc, Trần Ngọc uống say, nhưng không cản trở sức phán đoán của cậu, ngây người một lúc, cư nhiên cũng bắt đầu uốn éo.

Trang Tề nhịn cười, đỡ Mã Văn Thanh ở một bên xem Trần Ngọc náo nhiệt, thật ra thì cũng không thể nói là trò hề, Trần Ngọc lớn lên, trừ Phong Hàn, không tìm được ai đẹp hơn cậu, đứng trong đám thiếu niên, không nhìn ra tuổi, cực kỳ nổi bật. Cậu vừa động, áo rớt xuống để lộ vòng eo mảnh gầy duyên dáng.

Đúng lúc ấy thì cửa tháng máy mở ra, một nhóm người bước ra. Ở giữa là một cô gái xinh đẹp đến phát ghét liếc nhìn bên này, đi tới cửa, phục vụ sinh lập tức cung kính mở cửa ra.

Mã Văn Thanh mơ hồ tìm nửa ngày, rốt cuộc thấy Trần Ngọc, nói: “Tiểu Trần Ngọc, tiểu tử ngươi mau tới đây bồi ca ca uống ―― ’’những lời này loạn thất bát tao, thanh âm cũng rất lớn.

Trang Tề thấy đã đủ, đang định kéo Trần Ngọc về, nhóm người ở cửa chợt khựng lại, một người mặt lạnh lướt qua Mã Văn Thanh và Trang Tề, mấy bước đã tới trước gót chân Trần Ngọc, túm lấy cậu.

Trang Tề sửng sốt, Mã Văn Thanh thì lẩm bẩm: “Hoa mắt, nhất định là hoa mắt, Phong ca tại sao lại ở đây…”

-END 122-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.