Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 129: Chương 129




Nãi Bảo lão phụ xuống đó còn chưa thấy lên, lẽ nào con chó kia vẫn ở một mình trong nhà gỗ? Trần Ngọc vỗ vỗ đầu Tiểu Mập, đi về phía căn nhà gỗ lẻ loi bên hồ. Tiểu Mập do dự trong chốc lát, thấy Thanh bốn chân nhàn nhã nằm trên bả vai Trần Ngọc, vẫn không quên ở trên cao khinh thường nhìn nó, nhất thời nhe rằng, bước nhanh theo.

Trần Ngọc học theo bộ dạng của Mã Văn Thanh, nhìn xuyên qua cửa sổ vào bên trong nhà gỗ.

Bây giờ là sáng sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô lên, mơ hồ chỉ thấy được đại khái. Trong nhà có một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn đặt một cây nến, vài cái bát. Treo trên vách tường phía bên phải là dụng cụ đánh bắt cá, bên trái bị ngăn cách bởi tấm ván gỗ, buồng trong bị che khuất phân nửa bằng rèm, không thấy rõ, hẳn là nơi lão nhân nghỉ ngơi.

Cả gian nhà gỗ, đơn sơ đến đáng thương.

Khiến Trần Ngọc trừng lớn mắt chính là, con chó cực lớn nằm không nhúc nhích bên cạnh bàn.

Nếu như Nãi Bảo lão phụ vẫn chưa trở về, thì con chó này đã đợi ở đây ít nhất ba mươi tiếng. Cho tới bây giờ chưa từng thấy nó rời khỏi nhà gỗ, chẳng lẽ một mực chịu đói?

Ccon chó lớn màu vàng đại khái sớm nghe được tiếng bước chân của Trần Ngọc, lúc này mệt mỏi ngẩng đầu lên, cánh cáo liếc Trần Ngọc một cái, rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác, khôi phục tư thế vừa nãy.

Trần Ngọc nhíu mày, di chuyển tới bên cạnh, đẩy cửa gỗ ra.

Trong khoảnh khắc đó, báo con bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, nó- nó vẫn chưa đủ lớn đến mức có thể tự mình đi bắt một con chó lớn như vậy, hơn nữa gia trưởng cũng không dạy cho nó cách săn đuổi con mồi, thủ đoạn của nó quá ít ỏi a.

Việc này hoàn toàn không thể trách nó, nó đã rất cố gắng tự mình học tập, dưới sự “phối hợp” của Thanh bốn chân, nó đã tìm ra một ít phương pháp thực dụng, cũng học được cách làm thế nào khiến móng vuốt của mình sắc bén hơn, nó nhất định là một con báo thông minh nhất trên đời.

Tự đánh giá về khả năng oánh lộn của mình, Tiểu Mập tiếp tục suy nghĩ: cho nên, đối mặt với con chó lớn này có chút sợ hãi, là hoàn toàn có thể lý giải được!

Nhưng thấy Trần Ngọc không chút dơ dự đi vào nhà gỗ, Tiểu Mập ngó dáo dác vào trong chốc lát, vẫn đi theo. Cho dù sợ, nó cũng không thể để Trần Ngọc một mình đối mặt với con chó kia. Trần Ngọc yếu hơn nhiều so với Phong Hàn, nó phải bảo vệ cậu.

Con chó lớn thấy Trần Ngọc vào nhà, nhất thời đứng lên, xoay người bày ra tư thái hung hãn với Trần Ngọc, hàm răng bén nhọn lộ ra, trong miệng phát ra tiếng kêu gừ gừ cảnh cáo.

Trần Ngọc ngăn Tiểu Mập có chút sợ hãi ở phía sau, nhàn nhã mà thuần thục quay quay thanh chủy thủ trong tay, cười nhìn con chó, nói: “Biết điều chút, đừng động a, ta nghĩ Nãi Bão lão phụ cũng không hy vọng con chó ông yêu quý nhất bị thương.”

Chủ nhân không có ở đây, mình tự ý mở cửa tiếng vào đã vô cùng bất lịch sự, lại còn khi dễ chó của người ta, thật sự hết nói nổi. cho nên, Trần Ngọc thật ra không có ý định động thủ.

Con chó kia vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trần Ngọc, trong mắt không có lấy một tia sợ hãi, sau khi nghe thấy Trần Ngọc nhắc đến Nãi Bão lão phụ, liếc chủy thủ trong tay Trần Ngọc một cái, rồi lại quay về nằm xuống vị trí cũ, không nhượng bộ phân nửa.

Trần Ngọc tán thưởng nhìn con chó trước mặt, thật đúng là một chú chó thông minh hiểu chuyện lại trung thành. Mặc dù nó bề ngoài hung hãn, lại tương đương không có tinh thần, có thể thấy được suy đoán ban nãy là chính xác, nó đã lâu không được ăn uống.

Trần Ngọc suy nghĩ một chút, từ trong balô lấy ra thịt bò chuẩn bọ cho Tiểu mập, quét mắt mọi nơi, đặt xuống cái khay nhỏ ở góc phòng, múc nước từ trong chum, đổ đầy cái chậu sứ cạnh khay.

Trần Ngọc đem thức ăn nước uống đẩy tới trước mặt chú chó, chú chó cúi đầu nhìn lướt qua, quay đầu đi. Trần Ngọc rõ ràng thấy lông trên bụng nó run lên, không khỏi nói: “Nếu như ngươi muốn đợi Nãi BẢo lão phụ quay rở về, trước hết bản thân phải sống sót trước đã.”

Con chó trung thành với chủ nhân này ngoại trừ nhạy cảm với bốn chữ Nãi Bảo lão phụ ra, những cái khác đều hờ hững, có lẽ, nó không công kích Trần Ngọc, là bởi Trần Ngọc nhắc tới Nãi BẢo lão phụ. Nó hẳn còn nhớ rõ Nãi Bảo lão phụ đã nói mấy câu với Trần Ngọc.

Cuối cùng, Trần Ngọc tìm mọi cách bất đắc dĩ nói với nó đây là thức ăn mà Nãi Bảo lão phụ bảo cậu mang tới. con chó hoài nghi liếc Trần Ngọc một cái, rốt cục đến gần thức ăn, cúi đầu ngửi ngửi một hồi, sau khi xác định không có độc, bắt đầu ăn.

Dưới ánh mắt vui mừng nhìn con chó của Trần Ngọc, Tiểu Mập phẫn nộ quan sát con chó bị chén sạch sẽ khối thịt bò lớn, lại uống nửa chậu nước. Sau khi ăn xong, tiếp tục coi như Trần Ngọc và Tiểu Mập không tồn tại, ngồi trở lại vị trí ban nãy của mình.

Trần Ngọc cảm thấy kỳ quái, theo tầm mắt của chú chó xuống dưới mặt bàn, mặt đất tương đối bằng phẳng, không có bất cứ dị thường nào.

Suy tính một lúc, Trần Ngọc nhích tới gần bên dưới cái bàn, không biết là bởi vì căn người miệng mềm(*), hay xác định Trần Ngọc không có ác ý, con chó cũng không nhe răng đe dọa gì cả.

(*: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)

Trần Ngọc dùng tay lần sờ mặt đất, gõ gõ vài nhát, lấy tay nhấc lên một tấm gỗ bề ngoài có màu đất, để lộ ra một cửa động tối thui bên dưới.

Trần Ngọc nhất thời sững sờ, mặc dù biết con chó thủ ở đây nhất định có nguyên nhân, nhưng cậu thật không ngờ sẽ tìm thấy một đạo động. (đạo:trộm)

Đúng vậy, từ những vết xẻng chỉnh tề là có thể nhận ra, người đào cái đạo động này tuyệt đối là cao thủ.

Trần Ngọc chợt nghĩ tới điều gì, đúng lúc ấy thì, trên người cậu vang lên một hồi chuông thanh thúy dễ nghe.

Trần Ngọc lấy di động ra nhấn nút trả lời, Kiều Dật ở đầu bên kia cười nói: “Tiểu tử ngươi thật biết cách lăn qua lăn lại người khác, vì mấy tờ bản đồ của người, ta phải liên hệ với tát cả những người có thể liên hệ trong giới khảo cổ, cuối cùng vẫn là Giáo sư Vương tìm ra.”

Trần Ngọc vui mừng, vội hỏi: “Sao rồi, giải được chưa?”

Kiều Dật hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ừ, ta lập tức gửi cho ngươi, lát có chỗ nào không ổn thì báo ta biết.”

“Được, Kiều ca, thật sự rất cảm tạ ngươi.”

“Mấy lời như thế nói ít thôi, ngươi khách khí với ta làm gì.” Kiều Dật đáp, tựa hồ có thể thấy được khuôn mặt lúng túng của Trần Ngọc, thuận miệng chuyển đề tài: “Được rồi, mau đi làm việc của mình, nhớ kỹ, làm xong việc trên đầu, phải tới Bắc Kinh làm khách.”

Trần Ngọc khách khí mấy câu, cúp điện thoại, không mất lớn thời gian, liền nhạn được hình ảnh Kiều Dật ửi đến, theo thứ tự tổng cộng là sáu bức bản đồ. Bây giờ chữ viết trên bản đồ, toàn bộ đều đã được phiên dịch. Trần Ngọc không thể đợi thêm được nữa nương theo nắng sớm xuyên qua căn nhà xem xét tỉ mẩn.

Sau khi xem xét xong sáu bức bản đồ, Trần Ngọc nở nụ cười khổ, rồi lại như trút được gánh nặng thờ dài. May mà cậu nhờ Kiều Dật tìm người phiên dịch, may mà Kiều Dật có thể tìm thấy người giúp, nếu không bọn họ đại khái phải chịu tổn thất hơn nữa. Hoặc là, Phong Hàn có thể có cơ hội sống sót ra ngoài.

Trên bức thứ nhất viết chính đông, 3giờ sáng; bức thứ hai là chính nam, 3giờ 40 phút sáng; bức thứ ba, tây nam, 4 giờ 20 phút sáng; bức thứ tư, chính tây, 5 giờ; bức thứ năm, tây bắc, 5 giờ 40 phút; bức thứ sáu, chính tây, 6 giờ 20 phút.

Có hồ khoảnh khắc khi thấy những thứ này, Trần Ngọc đã hiểu ý tứ trong đó, đây là thứ tự và thời gian chính xác để vào thông đạo dưới hồ.

Nói cách khác, bọn họ nhất định phải vào lúc 3 giờ sáng đi qua đoạn thứ nhất của thông đạo phía đông, nhưng sau đó, phải bơi tới phía nam, đi qua đoạn thông đạo thứ hai ở phía nam, hơn nữa nhất định phải vào đúng 3 giờ 40 phút. Từ đó suy ra, đến hướng tây, trải qua đoạn thông đạo cuối cùng, sẽ đến được đại mộ trong truyền thuyết kia.

Thời gian phải chính xác, địa điểm phải chính xác, đây chính là phươn pháp xuống hồ. Nếu không người ở trong hồ sẽ gặp phải nước xoáy cuốn trôi đi mất, mà đi không đúng thông đạo cái gì cũng có thể gặp phải.

Phương pháp này đơn giản biến thái tới cực điểm, nếu như không có những bức bản đồ này, bọn họ tuyệt đối thúc thủ vô sách.

Đồng thời, từ sáu bức đồ này suy ra một vấn đề khác khiến Trần Ngọc kinh hoảng, sáu đoạn thông đạo, căn cứ vào đoạn thông đạo thứ nhất đại khái chừng dài chừng hai mươi thước, bọn họ cuối cùng phải đi tổng cộng hơn một trăm thước dưới nước.

Trần Ngọc lắc đầu, vứt chuyện này ra sau, cậu hiện tại đã biết phương pháp xuống hồ, bọn họ có thể nhanh chóng tiến hành, tìm được cái mộ kia, sau đó chạy tới bên Trần Sâm. Cậu lập tức muốn đi nói cho Mã Văn Thanh, Phong Hàn, đêm hôm nay có thể –

Nụ cười vừa lộ ra trên mặt Trần Ngọc liền cứng đờ, cậu sao có thể nói với bọn họ? Cậu làm thế nào mà biết được phương pháp quỷ dị này?

Trần Ngọc vô lực ngồi sụp xuống đất, chân mày nhíu chặt, Tiểu Mập ở đằng sau tròn mắt nhìn cậu, đồng thời lậi gần nằm sấp lền đùi cậu, cố gắng dùng cái đầu tròn to của mình an ủi Trần Ngọc.

Trần Ngọc lo lắng mà uể oải tầm mắt lại rơi xuống trên thân con chó vẫn như cũ duy trì một tư thế, trong lòng chợt động, con ngươi lập tức hiện lên ý cười có chút gian trá.

Trong nhà lão nhân có đạo động, nói lên cái gì? Là Nãi Bảo lão phụ rõ ràng cũng là dân trộm mộ. Hơn nữa lão nhân hết mực kiên nhẫn, ở chỗ này canh giữ nhiều năm như vậy, ông thậm chí còn tự mình điều tra ra việc phải xuống hồ vào lúc ba giờ sáng. Cho nên, Trần Ngọc mặc dù không biết biện pháp, nhưng Nãi Bảo lão phụ có thể biết, lão nhân thậm chí còn từng nhắc nhở cậu không thể soi gương, cậu chỉ cần nói tìm thấy biện pháp ở chỗ Nãi Bảo lão phụ là được.

Trần Ngọc kích động nhảy lên, không tìm thấy gì một vòng bên ngoài căn nhà, do dự trong chốc lát, liền tiến vào căn phòng tối đen. Bên trong có chiếc giường đơn, một cái tủ cao bằng một người, dụng cụ vệ sinh.

Trần Ngọc trong lòng khó chịu, quyết định sau khi xuống nước nhất định phải nghĩ cách tìm được lão nhân, coi như bồi thường. Sau đó bắt đầu lục lọi, cuối cùng từ trong tủ treo quần áo lôi ra một cuộn giấy.

Trần Ngọc vốn định tìm mấy thứ có thể viết lên, sau đó chép phương pháp nọ ra, không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn. Cầm cuộn giấy đi ra gian ngoài, là một cuộn giấy phi thường thô ráp ố vàng, bên trên tràn ngập chữ viết ngoáy.

Lòng hiếu kỳ của Trần Ngọc lại trỗi dậy, bắt đầu đọc từ tờ thứ nhất.

Phía trên ghi: tiểu nhị và huynh đệ đi theo ta phần lớn đều chết hết đêm qua, ta phải ở lại, tìm được thần mộ trong hồ, nếu không ta cũng không còn mặt mũi gặp lại mọi người, hai tiểu nhị còn sống sót cũng lưu lại phụng bồi ta. Nhưng cái hồ này quá hung hiểm, có lẽ ta còn chưa tìm thấy, thì cũng đã không thể quay về, như vậy cũng tốt, vừa hay làm bạn với các huynh đệ.

Ta thử từ trong nhà đào một mộ đạo tới đáy hồ, nghĩ rằng, không cần trải qua nước xoáy trong hồ, trực tiếp tìm được mộ thất. Nhưng ta thất bại, sau khi đến độ sâu hơn một trăm thước, xung quanh tất cả đều là nham thạch cực cứng rắn, không có cách đào tiếp nữa. Sau trải qua nhiều lần thử đi thử lại, ta nhiều nhất có thể ở dưới nước 20 thước đào một lỗ hổng. Mộ đạo này cũng không coi là lãng phí, ta có thể từ phía dưới trực tiếp vào phòng của mình, như vậy ít nhất cách xoáy nước 20 thước.

Qua một năm, ta rốt cuộc phát hiện, hồ Kính Thủy này cũng không phải thời thời khắc khắc đều có xoáy nước!

Nhưng đợi đến khi ta nhận ra xoáy nước xuất hiện có quy luật, ta lại tuyệt vọng, bởi vì thời gian không có xoáy nước, căn bản không còn kịp xuống nước nữa.

Mấy tháng sau, ta tìm thấy thông đạo dưới bờ hồ, ta hiểu giờ mình mới chính thức bước lên con đường xuống nước, ta không ngờ đây cũng chính là lúc cơn ác mộng bắt đầu.

Trải qua một thời gian dài, khi hai tiểu nhị chỉ còn sót lại hai đầu ngón chân, ta rốt cuộc hiểu rõ không phải tất cả thông đạo đều có thể tùy tiện đi vào, ở trong đó có thứ cực kỳ đáng sợ tồn tại.

Sau đó, ta lại phát hiện còn có vấn đề về thời gian, cùng một thông đạo nhưng ở thời điểm khác nhau đi vào sẽ không giống nhau. Ta không biết mình có thể kiên trì đến lúc tìm được cách chính xác để xuống nước hay không, cũng may mặc dù tuổi tác đã cao, thân thể còn cường tráng.

Viết tới đây, gần như đã hết phần văn tự, Trần Ngọc lật ra sau, chính là ghi chép lộn xộn về thời gian ra thất bại vào thông đạo.

Rất ít khi thấy viết lần này chính xác.

Hơn nữa, Trần Ngọc còn phát hiện, lão nhân rất cẩn thận, trình tự và thơi gian của ông đều có dấu vết xóa và sửa nhiều lần, đối chiếu với đáp án mà Kiều Dật gửi đến, căn bản không giống. Có lẽ lão nhân không muốn con đường mà mình dùng tính mạng để đổi rơi vào tay người khác, mà tự bản thân ông, đại khái đã sớm ghi tạc mọi thứ trong lòng.

Sau khi xem hết ước chừng hơn chục tờ giấy, Trần Ngọc nhìn đến tờ giấy cuối cùng, chỉ có một đoạn văn duy nhất, tương đối viết ngoáy: rốt cuộc xác định được đại khái thời gian và đoạn thông đạo cuối cùng, ta cũng không thể đợi thêm nữa, bởi vì bên hồ lại có đoàn người tới, vừa nhìn là có thể hiểu được mục đích của bọn họ giống với ta, hơn nữa, trang bị của họ so với những người khác tốt hơn nhiều.

Quỷ trận ngăn cản không biết bao người tới nơi này, nhưng nếu đã không sợ chết, lại có cao thủ phong thủy hỗ trợ, cũng không phải là không phá giải được, cho nên đêm nay ta phải xuống nước.

Ta không tin những gì kinh văn nói chỉ có người đó mới có thể mở thần mộ, ta nhất định phải đi.

Có lẽ ta không trở về được nữa, có lẽ ta sẽ được trông thấy thân mộ và kho báu mà mình chờ đợi mười mấy năm.



Nãi Bão lão phụ quả nhiên là dân trộm mộ, hơn nữa rất nhiều năm trước, đã mang theo người đến đây, một mực cố gắng tìm kiếm phương pháp xuống nước.

Nhưng tờ giấy cuối cùng này có ý gì? Tay Trần Ngọc run rẩy, cậu nhạy cảm nhớ lại câu nói kia của ông: thì ra ngươi là bộ dáng này.

Chẳng lẽ người đó chính là chỉ cậu? Có kinh văn nói chỉ có cậu mới có thể mở ra…ngôi mộ dưới đáy hồ?

Trần Ngọc tâm loạn như ma, chuyện phát sinh trên người cậu ngày càng nhiều, những chuyện trong cuốn bút ký bìa đen càng có thể là thật.

Như vậy, Trang gia tìm cậu và Mã Văn Thanh tới ngôi mộ này là vì không tìm được người nào khác, hay là đã biết đến cuốn kinh văn ấy?

Nghe nói lão đại của Trang gia hiện tại là một người cực kỳ khôn khéo, cho tới bây giờ chỉ có hắn lợi dụng người khác, giao thiệp với hắn chính là chấp nhận bị lột da.

Trần Ngọc cười lạnh, bất kể nguyên nhân gì, chỉ cần có thể cứu Trần Sâm, cậu nhất định sẽ tới. Bất quá, muốn chiếm tiện nghi của cậu, cũng không dễ dàng như vậy.

Trần Ngọc liếc nhìn con chó vẫn chăm chú đợi chờ chủ nhân bên đạo động, trên mặt lại lộ thần sắc lo lắng, đám Trần Ngọc đến đây, khiến lão nhân rốt cuộc quyết định xuống hồ. Nhưng cho tới nay lão nhân vẫn chưa trở về, ông đã tìm thấy kho báu, hay còn lưu lại trong nước?

Trần Ngọc sửa thứ tự thời gian và thông đạo sai lầm trên cuộn giấy cho chính xác, giấu đi tờ giấy cuối cùng của lão nhân, lấy ra một tờ giấy chưa dùng bao giờ, nhưng vẫn nhiều nếp nhăn, Trần Ngọc phỏng theo chữ viết của lão nhân dùng táy trái viết lên thứ tự thời gian và đoạn một đạo cuối cùng.

Để lại đầy đủ thức ăn nước uống cho con chó, Trần Ngọc cùng báo con rời khỏi căn nhà gỗ.

Khi ra bên ngoài, xem chừng đã tám giờ, bởi vì có hồ, không khí dị thường mát mẻ, từ xa có tiểu nhị gọi Trần Ngọc qua ăn cơm.

Trần Ngọc đem những chuyện đè nén trong lòng tạm thời để qua một bên, thầm nghĩ đã tìm được cách nói hợp lý, cảm thấy nhẹ nhỡm hơn hẳn, báo con đã dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía lều, cho rằng cách Trần Ngọc càng xa càng thẻ hiện trình độ của mình, sau đó cắm cúi lao về phía trước.

Đi được vài bước, Trần Ngọc chợt nhớ lại câu nói của Nãi Bảo lão phụ, quỷ trận, chẳng lẽ thông đạo trong hồ là một trận pháp? Nghĩ tới đây, Trần Ngọc ngứa ngáy trong lòng, phong thủy cậu cũng từng học, không biết đã đủ để trở thành cao thủ hay chưa.

Nghĩ nghĩ, Trần Ngọc ngừng lại, tìm một nơi có địa thế tương đối cao, quan sát khắp nơi.

Càng xem sắc mặt Trần Ngọc càng trắng, âm địa, trong huyệt có nước, đại hung.

Bởi vì có hồ Kính Thủy, nơi này cũng không tính là địa phương tốt để kiến tạo lăng mộ, rốt cuộc là ai, đem mộ giấu dưới nước?

Chân Trần Ngọc bước chậm lại, cậu cảm thấy có chuyện gì đó không nhớ ra được. Trần Ngọc hồi tưởng lại một lần những lời của lão nhân trên tờ giấy cuối cùng kia, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, là trận pháp đó.

Bên trong đống sách phong thủy ông nội cậu cất dưới đáy hòm, có một quyển nhắc tới mười nơi tuyệt đối không thể đi, ở phía dưới cùng của mười nơi đó, còn ghi thêm một câu: âm địa quỷ trận, người sống không thể vào.

Trên sách nói trận pháp này cơ hồ không ai có thể mở, đã đi vào thì nhất định không thể ra ngoài.

Trần Ngọc lại liếc cuộn giấy trong cầm trong tay, nếu như không có bản đồ, dựa vào những kiến thức phong thủy của cậu, bọn họ tuyệt đối không thể tìm ra biện pháp. Mà Nãi Bảo lão phụ, lại tự mình tìm được, đương nhiên, cái giá phái trả cũng quá đắt. Hơn nữa, bọn họ cũng không có đến mười mấy năm.

Trần Ngọc trực tiếp tìm được Phong Hàn đang bận việc, đám A Cát, Mã Văn Thanh đại khái do hôm qua bị kích thích, gấp rút trong lòng, cư nhiên cũng ở đây.

Lúc này Lạc Thanh đang nói chuyện, Trần Ngọc cũng không cắt ngang, đứng sang một bên.

“Phong, hôm qua sau khi các ngươi trở về, ta cùng hai tiểu nhị trở lại bên hồ.” Lac Thanh nói, “Hôm qua lúc ba giờ chúng ta xuống nước, không có xoáy nước, sau đó khi chúng ta đi lên, xoáy nước lại xuất hiện, chứng tỏ xoáy nước trong một khoảng thời gian ngắn sẽ biến mất. Chúng ta hôm qua thủ cả đêm, rốt cuộc nhớ kỹ thời gian xoáy nước xuất hiện.”

Vưu bộ trưởng nhìn Lạc Thanh, cười nói: “Cũng là ngươi thận trọng.”

Lạc Thanh khẽ cười cười, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, đưa cho Phong Hàn một trang giấy, phía trên ghi chép rất rõ ràng cụ thể thời gian xoáy nước biến mất.

Trần Ngọc tiến tới bên cạnh Phong Hàn, quét hai mắt, thất kinh trong lòng. Theo ghi chép của đám người Lạc Thanh, đối chiếu với phương pháp xuống nước của cậu, Trần Ngọc phát hiện, thời gian mỗi một lần xoáy nước xuất hiện, chính là thời gian tiến vào cửa thông đạo, mà 20 phút để bọn họ đi hết đoạn thông đạo, cũng chính là thời gian xoáy nước biến mất.

Trùng hợp như vậy, khiến Trần Ngọc không khỏi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc là vì có hồ này nên mới xây dựng những thông đọa kia, hay là vì trận pháp quỷ dị đó, mới tạo ra cái hồ này?

Lạc Thanh lúc này xoa trán lại nói: “Đáng tiếc mặc dù tìm ra thời gian, nhưng vẫn không thể xuống nước, thời gian xoáy nước biên mất quá ngắn, không đủ cho chúng ta xuống dưới đáy hồ.”

“Con bà nó, cái nơi quỷ quái này thực sự có người đi xuống được? Ngôi mộ kia rốt cuộc làm sao mà xây nên được? Chẳng lẽ nhân công đều biến thành quỷ hết?” Mã Văn Thanh tức giận nói.

Trần Ngọc đến lúc này mới lên tiếng, “Ngươi không xuống được, cũng không có nghĩa người khác giống ngươi.” Dứt lời sờ sờ nơi miệng túi, khựng hai giây, lôi ra cuộn giấy của Nãi Bão lão phụ, Trần Ngọc tận lực dùng giọng nói bình tĩnh mà lại vui mừng giải thích: “Ta ban nãy có đến căn nhà gỗ của Nãi Bảo lão phụ, vốn chỉ tò mò ông tại sao chưa trở lại, không ngờ lại tìm thấy cái này.”

Nói đến câu cuối, trên mặt Trần Ngọc lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Xem ra chúng ta có thể xuống nước.”

Khi mọi người đều xem hết nội dung ghi chép bên trên, không thể nghi ngờ ai nấy đều vui mừng.

Phong Hàn nhìn tờ giấy cuối cùng, trong đôi mắt mang theo suy nghĩ sâu xa quét Trần Ngọc một cái.

-END 130-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.