Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 139: Chương 139




Trần Ngọc có xúc động muốn cười ra tiếng, đứa trẻ mặc bạch y kia rõ ràng chính là Phong Hàn khi còn bé, cậu thực không ngờ, Phong Hàn cũng sẽ có lúc đáng yêu như vậy. Có lẽ dưới ảnh hưởng của tâm lý, sau khi nhận thức, càng nhìn càng thấy giống, cái mũi đôi mắt kia, đều thấy được bóng dáng của Phong Hàn.

Trần Ngọc cố nhịn cười quan sát đứa trẻ mặc bạch y, nhớ lại mới nãy đứng ở đó hơi lâu, vẻ mặt Phong Hàn liền tức giận giống như mình thiếu hắn không ít tiền, trên thực tế, vẫn luôn là Trần Ngọc nuôi gia đình, Trần Ngọc nghĩ đến điểm này, không khỏi ôm hy vọng khi nào mới có thể thay đổi hiện trạng, bao gồm cả địa vị kia.

“Quả nhiên nhóm các ngươi bên này hiệu quả hơn hẳn, nhanh như vậy đã tìm được rồi.” Trang lão đại chọn thời điểm thỏa đáng nhất mang theo người xuất hiện ở cửa.

Phong Hàn cùng Trần Ngọc đều không lên tiếng, vẫn là Lạc Thanh và Vưu bộ trưởng sắc mặt tương đối khó coi, A Cát cũng tiến về phía Trần Ngọc hai bước.

Phong Hàn híp mắt nhìn Trần Ngọc, không khách khí đem Trần Ngọc từ bên cạnh bức tranh kéo trở lại, nói như đương nhiên: “Mở cái hộp này ra.”

Trần Ngọc lưu luyến thu hồi tầm mắt, nhận mệnh trở lại quan sát đầu mối quan trọng được đặt cạnh giường.

Cơ quan trong hộp rất đơn giản, Trần Ngọc chỉ dùng năm giây là đã mở cái hộp ra.

Sườn nắp hộp có hình Vô quan điểu, bên trong lặng lặng có năm tảng đá cùng một chiếc chìa khóa. Năm tảng đá lưu quang dật thải, tràn đầy mỹ cảm thần bí; một chiếc chìa khóa thanh đồng tạo hình quái dị đặt bên cạnh tảng đá.

Người xung quanh lập tức đem lực chú ý tập trung vào trong hộp, Phong Hàn cùng Trang lão đại đều âm thầm tiến về phía trước một bước.

Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn hai người, tay mơn trớn Vô quan điểu bên sườn nắp hộp, sau đó dứt khoát thối lui ra ngoài. Hai tôn đại Phật ở kia, Trần Ngọc muốn lấy cái gì tuyệt đối còn chưa đến lượt.

Sau lưng mọi người, Trần Ngọc rũ mắt đứng đàng hoàng, len lén giấu đi tờ giấy trong tay. Đó là lúc cậu thấy có cổ quái, sờ vào Vô quan điểu, miệng chim nhổ nó ra.

Vào thời khắc này, Trần Ngọc càng thêm tin tưởng, Ngư Phù là một người tính toán chu toàn, năm tảng đá trong hộp khẳng định tất cả đều là giả, đồ thật đã sớm lọt đến tay cậu, giống như y muốn cậu lấy được bản bút ký, hoặc tấm bản đồ, hoặc chìa khóa mở ra hộp sắt, đều chưa từng xảy ra sai sót.

Ngoại trừ một việc, Trần Ngọc vẫn chưa khôi phục trí nhớ.

Về phần chiếc chìa khóa trong cái hộp này, Trần Ngọc suy đoán cũng có thể là giả.

“Ta muốn cứu người, đồ cứ để ở chỗ ta.” Trang lão đại giành nói trước.

Phong Hàn thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp lấy cái chìa khóa kia ra. Trần Ngọc đánh cược Phong Hàn biết năm tảng đá là giả, cậu hình như trước đây chưa từng đề cập với hắn chuyện này.

Trang lão đại khó chịu nhìn Phong Hàn lấy chìa khóa đi, cuối cùng điều chỉnh vẻ mặt nói: “Nếu như muốn khởi động nghi thức, đá và chìa khóa thiếu một thứ cũng không được. Còn may chúng ta có cùng mục tiêu, người áo đen là địch nhân của ngươi, cũng là cừu nhân lớn nhất của Trang gia và Đào Sa gia tộc. Đợi đến được đó, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.”

Trần Ngọc giật mình nhìn về phía Trang lão đại, chưa nói đến việc hắn chính là thủ hạ của Ngư Phù Vương, người áo đen khi nào lại trở thành địch nhân của thất đại gia tộc? Trần Ngọc quay đầu, trong bức tranh, Ngư Phù Vương trường thân ngọc lập có một vẻ đẹp khiến lòng người run sợ.

Hiện tại mấu chốt là, tất cả chuyện xấu đều do y làm, nhưng toàn bộ hậu quả đều là Trần Ngọc cậu gánh chịu.

Sắc mặt Trần Ngọc tái nhợt, cảm thấy áp lực trong lòng càng ngày càng lớn, có phần khó hít thở.

Cậu rõ ràng chưa từng làm gì sai trái, bây giờ lại bị một người từ hơn 3000 năm trước can thiệp vào cuộc sống của mình đến mức thê thảm, cậu tại sao phải gánh lấy những thứ này? Trần Ngọc tức giận nghĩ, cậu căn bản không phải Ngư Phù, cậu quyết định chết cũng không thừa nhận!

Trong góc chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp, “Nếu như Trang lão đại nói Ngư Phù Vương là địch nhân của các ngươi, vậy thì tên địch nhân này lại xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Ta mới vừa tra ra được, Ngư Phù Vương đang ở đây.”

Trong tầm điện, một mảnh an tĩnh quỷ dị.

Hồi lâu, Phong Hàn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Trần Ngọc cũng hít một hơi thật sâu, cậu dự cảm có một chuyện không thể vãn hồi sắp xảy ra, nhưng cậu không ngăn cản được. Cậu đứng trong góc, nhưng vẫn cảm thấy không an toàn, muốn trốn đến sau lưng Mã Văn Thanh.

Sau đó Trần Ngọc phát hiện cậu đã sợ đến mức không khống chế được thân thể của mình, cả ngừơi cậu cứng ngắc đứng ở đó, không thể nhúc nhích.

Thanh niên vừa lên tiếng kia, là người đã từng là “mẫu thân” cậu.

Thanh niên khẽ cười, giơ tay lên chỉ vào Trần Ngọc sau lưng mọi người: “Hắn chính là Ngư Phù Vương, là địch nhân của chúng ta.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Trần Ngọc, lại một hồi trầm mặc.

Mã Văn Thanh tức giận nói: “Tiểu tử ngươi cũng thật xấu xa! Chớ nói năng linh tinh, hắn là ai ta còn rõ hơn ngươi, ta thấy ngươi mới giống Ngư Phù Vương.”

Thanh niên cũng không tức giận, chỉ nhíu mày, lôi một tiểu nhị từ đằng sau ra, nói: “Lời như thế, ta đương nhiên sẽ không nói bừa. Hắn mới vừa tra ra được, chứng cứ đã mang tới.”

Tiểu nhị kia đứng dậy, lúc này tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, không ai chú ý tới, Lạc Thanh bên cạnh Phong Hàn hơi nhíu lông mày.

Tiểu nhị trước lấy ra hai tấm hình, cái thứ nhất rõ ràng là hình Trần Ngọc và người áo đen nói chuyện trong bao sương, tiểu nhị lên tiếng: “Vốn chúng ta điều tra người áo đen, bề ngoài y chính là Ngư Phù Vương, nhưng lúc truy tung, cư nhiên phát hiện y và tiểu thiếu gia của Trần gia có liên lạc. Với suy đoán của chúng ta lúc ấy, tiểu Trần gia có lẽ là thù hạ của Ngư Phù Vương.”

Sắc mặt Trần Ngọc khó coi, cậu tức giận cao giọng nói: “Hình chụp này có thể chứng tỏ điều gì? Ta cũng không tin y không cùng những người vô tội khác nói chuyện. Khi ấy là y đánh ta ngất xỉu, mang tới bao sương.” Mặc dù nghĩ chính ngôn từ phản bác, nhưng Trần Ngọc cũng không nhìn về phía Phong Hàn, chủ yếu là cậu không dám.

Tiểu nhị liếc Trần Ngọc một cái, giơ tấm thứ hai lên, “Xem ra có lẽ không chứng minh được cái gì, nhưng tấm thứ hai sẽ làm rõ được vấn đề. Thanh đồng cung điện dưới đáy nước này là lăng tẩm Ngư Phù Vương xây dựng cho mình, có lẽ là nơi hắn sinh sống về sau. Cửa của cung điện này không phải ai cũng có thể mở ra, hay là nói, trừ tiểu Trần gia, ai cũng không mở được.”

“Cửu chuyển liên hòan khóa, cần máu của y mới có thể mở ra! Điều này chứng tỏ cái gì? Ngư Phù Vương sẽ để ai nắm giữ chìa khóa vào cung điện của mình?” Nói tới đây, tiểu nhị giống như tự cho mình là một trinh thám mang tinh thần trọng nghĩa, chỉ cao khí ngang.

Tấm hình thứ hai, là hình chụp bên sườn cửu chuyển liên hoàn khóa, phía trên có một vết máu. Mà trừ Trần Ngọc, không có ai động tới liên hoàn khóa.

Liên Sinh như có điều suy ngẫm nhìn tiểu nhị kia, chậm rãi nói: “Điều này cũng không thể nói rõ, A Ngọc chính là Ngư Phù Vương.”

Tiểu nhị nhìn Liên Sinh, đem hai tấm hình truyền cho những người khác xem, sau đó, dưới ánh mắt hận không thể giết hắn của Trần Ngọc, lấy ra một tờ giấy thật mỏng, nói: “Được rồi, có lẽ tiểu Trần gia đối với hai chứng cớ đầu tiên đều phủ nhận, thuyết phục lòng tin của mọi người với ngươi, thế nhưng, xem ta mang đến cho ngươi kinh hỉ cuối cùng.”

Tiểu nhị chuyển sang những người khác, mang theo hưng phấn mười phần nắm chắc, nói: “Kể từ khi phát hiện tiểu Trần gia có vấn đề, ta liền cẩn thận điều tra hắn. Kết quả, ta mới tra ra được vị tiểu thiếu gia Trần gia chào đời ở bệnh viện, liền lấy được một thứ thú vị, giấy chứng nhận tử vong của hắn. Đứa con duy nhất của Trần gia, 25 năm trước, đã chết ở bệnh viện nơi hắn sinh ra. Người này, căn bản không phải con trai của Trần gia.”

Trong óc Trần Ngọc ông một tiếng, cậu bị điều cuối cùng này đả kích, mặc dù lúc ở đáy biển đã biết việc này, nhưng sau khi giấy chứng nhận tử vong xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, cậu thật sự không thể làm con trai của Trần Sâm được nữa….

Trang lão đại dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn Trần Ngọc, cuối cùng gật đầu nói: “Những người biết nội tình năm đó đều rõ, Ngư Phù Vương đúng thực sau cùng có nghiên cứu nghi thức chuyển sinh.”

Những lời này của Trang lão đại, không thể nghi ngờ đã khẳng định Trần Ngọc là Ngư Phù Vương.

Sắc mặt Trần Ngọc tái nhợt, cô độc đứng ở đó, có phần khiếp sợ, yếu ớt không người giúp đỡ.

“Vậy người áo đen hiện tại là sao?” Mã Văn Thanh lo lắng không ngừng chất vấn, hắn không muốn tin người lớn lên từ nhỏ với mình lại là người đứng sau tất cả.

“Ai mà biết, có lẽ là một kế hoạch che giấu tai mắt người khác của Ngư Phù Vương. Dù sao dựa vào nghi thức cuối cùng, ai là Ngư Phù Vương, có thể nhất thanh nhị sở. Ta còn nghe nói trên người Ngư Phù Vương có cái bớt thần bí, cho dù chuyển sinh cũng sẽ không biến mất, nếu như truyền thuyết kia là thật, ta nghĩ chúng ta hiện tại có thể biết rõ, hắn rốt cuộc là ai.” Trang lão đại mang theo oán hận lớn lao, nhìn chằm chằm Trần Ngọc nói.

“Không cần kiểm tra, y chính là Ngư Phù.” Một thanh âm lạnh lùng bất chợt vang lên.

Trần Ngọc cảm thấy một sự lạnh lẽo chưa từng có lan ra toàn thân, đã trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, cậu lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn Phong Hàn. Hận ý thấu xương trong cặp mắt kia khiến tim cậu không tự chủ mà run rẩy, thậm chí co rút đau đớn.

Cậu sốt ruột há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, nếu như mình ở trong mắt Phong Hàn đã là một kẻ lừa gạt, vậy thì dù nói thêm bất cứ điều gì sẽ khiến Phong Hàn càng không tin cậu.

Cuối cùng Trần Ngọc nói: “Ngươi có biết, kể từ sau khi ngươi tỉnh lại, ta cái gì cũng không làm.”

Cừu hận và phản bội khắc sâu không thể thừa nhận, căn bản không nên phát sinh trên người cậu và Phong Hàn, cuộc sống hài hòa của gia đình bọn cậu, tình cảm từng bước sâu sắc, hơn nữa trên thực tế cậu thực sự cái gì cũng chưa làm!

Trừ việc sau khi biết được chân tướng chết tiệt, vẫn cố gắng giấu giếm, cho dù là vậy, cùng đều là vì duy trì tình cảm giữa bọn cậu, cậu không thể để Ngư Phù ngàn năm trước phá hủy hết tất cả những chuyện cậu cho là tốt đẹp…

“Ngươi khi nào thì biết?” Phong Hàn không đáp lời Trần Ngọc, lạnh như băng, mang theo sự tức giận cố gắng đè nén mà hỏi, Trần Ngọc trong nháy mắt cảm thấy hắn đã trở lại là Phong Hàn mới từ tỉnh lại từ quan tài thủy tinh.

“Có một khoảng thời gian, nhưng –’’ Trần Ngọc cảm thấy cổ họng khô khốc.

Phong Hàn nhếch môi, hắn không đợi Trần Ngọc nói hết câu, sau khi lấy được khẳng định, cáu kỉnh rút một vật ra, đó là một phần của hoàn kim quyền trượng, sau khi bật mở là một cây chủy thủ.

Trần Ngọc lẳng lặng nhìn về phía Phong Hàn, ngược sáng, trừ ánh mắt của Phong Hàn, cậu cơ hồ không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Cậu thấy Phong Hàn đi về phía mình, cầm trong tay thanh chủy thủ kia, có lẽ hắn muốn giết cậu, đây vẫn là chuyện Phong Hàn muốn làm, đem tất cả khổ sở hắn phải gánh chịu trả lại cho cậu.

Hết thảy sẽ kết thúc ư, Trần Ngọc tuyệt vọng nghĩ, cậu không ngờ khi ngả bài, cậu còn chưa kịp có cơ hội giải thích.

Cuộc sống ở chung, cuộc sống mà cậu cho rằng vô cùng hạnh phúc, ở trong mắt Phong Hàn, đến tột cùng được coi là gì?

Giờ khắc này, tâm Trần Ngọc đâu đến mức không thể chịu được.

Khi cậu biết mình là Ngư Phù, việc đầu tiên nghĩ đến chính là đem mọi thứ của Phong Hàn trả lại cho hắn. Khi Phong Hàn biết được sự thật, việc đầu tiên là cho cậu thấy hận ý của hắn.

Có lẽ Phong Hàn không phải là không có tình cảm, Trần Ngọc cảm giác được, hắn chẳng qua không thể chịu được cái người tên Ngư Phù này.

Nhìn Phong Hàn càng ngày càng đến gần, Trần Ngọc chợt bình tĩnh, khóe miệng cậu thậm chí lộ ra một nụ cười.

Có lẽ theo ý người, ta tổn thương cùng phản bội người, tội ác tày trời, không thể tha thứ. Nhưng trong mắt ta, ngươi cũng phản bội lại tình cảm của ta. Đến đây đi, Phong Hàn, giờ khắc này, ngươi muốn làm gì cũng được, kết thúc vấn đề vẫn khiến ta phải thống khổ.

“Phong.”

Lạc Thanh chợt đưa tay kéo Phong Hàn lại, dồn dập nói: “Phong, ngươi tỉnh táo lại. Trước đừng giết y, nếu không ngươi sẽ hối hận. Đợi mai ngươi tỉnh táo lại, rồi hẵng nghĩ cách xử trí Ngư Phù Vương như thế nào.” Lạc Thanh ân cần nhìn Phong Hàn, cố gắng khuyên lơn.

Mà người của Trang lão đại, đã có tên đến phía sau túm lấy Trần Ngọc không hề nhúc nhích hay phản kháng.

Phong Hàn bị Lạc Thanh ngăn cản, không đi về phía trước nữa, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc, thật lâu sau mới nói: “Đừng để y chạy trốn.”

Lạc Thanh thở phào nhẹ nhõm, hắn thậm chí không thèm quay đầu, người kia, đã không làm gì được nữa, Lạc Thanh nói với Phong Hàn: “Trước giam lại, trong cung điện này có phòng giam.”

Trần Ngọc yên lặng đứng đó, nhìn Phong Hàn không chút do dự xoay người đi ra ngoài, cho đến lúc bóng lưng của hắn biến mất, vẫn một mực dõi theo.

Trang lão đại tiến một bước sang bên Trần Ngọc, A Cát lập tức chắn phía trước Trần Ngọc, không hề nao núng nhìn Trang lão đại, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì? Bất luận ra sao, ta sẽ không cho ngươi thương tổn y.”

Trang lão đại nhìn hai người, cuối cùng cười cười, nhìn A Cát từ trên xuống dưới, “Lòng trung thành thật khiến cho ta phải cảm động, ngươi yên tầm, nghi thức còn cần y, trước lúc đó, y sẽ không sao cả.”

Trang lão đại vòng trở về, cùng thủ hạ của hắn giao phó chuyện kế tiếp, mà vị thanh niên giả trang mẫu thân kia đang gọi điện thoại, bởi vì tìm thấy đồ cần có, bọn họ tính nghĩ ngơi một buổi tối, sau đó rời khỏi hồ Kính Thủy.

Người hai bên đều không yên tâm lẫn nhau, tiểu nhị bên cạnh Vưu bộ trưởng và Trang lão đại cùng áp giải Trần Ngọc đến địa lao.

Trần Ngọc trước khi đi nhìn Mã Văn Thanh một cái, sau đó vòng qua “mẫu thân” đi ra ngoài.

Mã Văn Thanh ngơ ngác nhìn Trần Ngọc, ánh mắt Trần Ngọc thương tâm cùng tuyệt vọng rõ ràng như thế, là thứ hắn chưa từng bắt gặp trên người Trần Ngọc.

Đúng là ngoài dự liệu của mọi người, cung điện này cư nhiên lại có địa lao. Cửa bị đóng từ bên ngoài, trong phòng giam âm u lạnh lẽo chỉ có một mình Trần Ngọc. Ngoài cửa là hai tiểu nhị của Vưu bộ trưởng và Trang lão đại canh chừng, phòng ngừa cậu chạy trốn.

Trần Ngọc an tĩnh ngồi xuống trong góc, lấy tay ôm trái tim vẫn không ngừng đau đớn. Sau đó, Trần Ngọc phát hiện bây giờ trong đầu cư nhiên cực kỳ tỉnh táo. Cậu trước lôi tờ giấy ra, bật đèn pin lên soi, thấy rõ chữ viết trên đó: chìa khóa chân chính ở bên trong.

Trần Ngọc ngẩn ngơ, đầu tiên nghĩ đến chiếc chìa khóa Phong Hàn cầm quả nhiên không phải là thật.

Trần Ngọc cúi thấp đầu ngồi trong chốc lát, sau đó từ trong túi lấy di động ra, rõ ràng là chiếc điện thoại “mẫu thân” vừa nãy đã cầm để gọi.

Trần Ngọc khi nhìn thấy hắn đang gọi điện thoại, đã biết ở đáy hồ có tín hiệu, nhất định cái di động này đã trải qua xử lý đặc thù, cho nên, Trần Ngọc cố ý lúc bị áp giải đi ngang qua bên cạnh vị “mẫu thân” kia.

Rất nhiều người biết tay Trần Ngọc rất linh hoạt, nhưng không hề biết gia gia cậu đến tột cùng đã dạy cậu những gì. Có một số thứ, Trần Ngọc chưa từng dùng đến. Sau đó, Trần Ngọc thuận lợi trộm đi di động.

Mặc dù giam Trần Ngọc lại, nhưng không ai nghĩ đến việc thu giữ toàn bộ đồ vật tư trang của cậu.

Trần Ngọc diện vô biểu tình xem xét chốc lát, sau đó gọi một cuộc điện thoại, ba hồi chuông vang lên, điện thoại được thông, bên kia không có ái nói chuyện.

Trần Ngọc nhanh chóng mở miệng nói: “Ngươi giúp ta tra một chút, ngày 12 tháng 3, ta đến câu lạc bộ A, cùng một người áo đen ở trong một bao sương, người giám thị ta là ai; còn có ai đến bệnh viện S điều tra tài liệu ta sinh ra. Chớ nói với ta ngươi không tra được, phải nhanh, ta cần dùng.”

Lúc này trong điện thoại di động rốt cuộc có người đáp lời, một thanh âm miễn cường nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ vĩnh viễn không chủ động gọi cho ta, thù lao làm sao trả?”

Trần Ngọc trầm mặc chốc lát, “Vẫn là câu nói kia, vật để ngoài thân, ta sẽ không đáp ứng giúp ngươi toàn bộ xử lý. Nhưng mấy thứ ở chỗ ta, ngươi muốn cũng có thể lấy, nhưng chưa phải bây giờ.”

“Được.” Bên kia sảng khoái trả lời, sau đó hỏi lại một câu: “Giọng nói của ngươi sao nghe có gì không ổn? Sốt ruột như vậy?”

Trần Ngọc nhắm mắt lại: “Ta hiện tại có thể nguy hiểm đến tính mạng, ngươi nói có nên sốt ruột không.”

Người kia không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Trần Ngọc ngẩng đầu lên, khi muốn thu lại điện thoại, phát hiện cửa mở, một người đang đứng đó nhìn cậu.

-END 140-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.