Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 143: Chương 143




Mã Văn Thanh quái dị nhìn Phong Hàn đi xa, thật lâu sau mới lẩm bẩm một câu, “Không thể không nói, ở phương diện khác, Phong ca và tiểu Trần Ngọc thật đúng là tâm hữu linh tê.”

Sau đó hắn cúi đầu nhìn Trần Ngọc trên giường, đến bây giờ ngũ quan vẫn xuất sắc như vậy, tóc đen tán loạn bên tai, lông mi rũ xuống, lẳng lặng nằm ở kia, thế nhưng không hề có cảm giác chết chóc, giống như đang ngủ thiếp đi thôi.

Mã Văn Thanh dần dần nắm chặt hai tay, ánh mắt phát lạnh, Trần Ngọc, người hại ngươi đến tột cùng là ai?

Trần Ngọc đương nhiên không thể nào trả lời hắn, cậu trong lúc vô tình tìm thấy gian phòng cất chứa phần lớn các đồ dùng dành cho tế tự, cậu cần tư liệu về nghi thức năm đó. Nhưng nơi này đã bị cậu lật tung mọi ngóc ngách, mà vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.

Trong phòng đại đa số là ngọc khí có khắc đồ án, có lẽ cũng có chữ viết, nhưng căn bản không phân biệt được rõ ràng.

Cuối cùng, Trần Ngọc lật đến một cuộn gấm bạch, gấm này đại khái đã được xử lý đặc thù, sờ vào không phải rất mềm mại, mà trái lại vừa dai vừa bền. Trần Ngọc từ từ mở cuộn gấm ra, trên mặt gấm dài chừng một mét là một bức tranh.

Trần Ngọc quan sát, nhận ra đây là bản đồ Thanh đồng cung điện, hay chính là bản thiết kế năm đó.

Bức tranh này tương đối cặn kẽ, từ cửa đại điện, đến thông đạo Thanh long phía dưới, mỗi một hành lang, một gian phòng, đều vẽ rất rõ ràng.

Trần Ngọc dưới ánh sáng đèn pin nghiên cứu trong chốc lát, không biết tại sao, nơi này cũng không có đèn đuốc chi cả. Cậu sau khi tỉnh lại tới được đây, trừ đại sảnh mỡi nãy Việt và Khương Dương đứng đợi, những nơi khác cũng không có đèn, có lẽ đèn trong đại sảnh là do Việt mang đến.

Tầng thứ tư của cung điện giống như lấy địa lao làm đường ranh giới, bên Phong Hàn bọn họ có đèn, còn bên này thì không.

Quan sát sơ qua một lượt, Trần Ngọc vốn định thông qua bản đồ này tìm ra còn nơi nào cất giữ đồ vật quan trọng, kết quả lại phát hiện có gì đó không đúng.

Trên bản đồ, Thanh đồng cung điện chỉ có bốn tầng, mà bọn cậu bây giờ đang ở tầng thứ tư. Nhưng khi bọn cậu đi xuống, từ khe hở bên cạnh thông đạo Thanh long có thể thấy bên dưới tuyệt đối có thể đi tiếp, thông đạo uốn lượn tựa hồ không có điểm dừng.

Trần Ngọc không khỏi nghi hoặc, bản đồ này rõ ràng rất chi tiết, đến tầng cuối cùng, lại chỉ có nền đất. Vậy tầng thứ năm là sao?

Hơn nữa tầng thứ tư có điểm không giống với những tầng khác, thông đạo mấy tầng trên nối liền với nhau, mà xuống dưới tầng thứ tư, lại phải vòng ra sau, cũng chính là nơi cậu đang đứng, tìm thấy thông đạo Thanh long, mới có thể đi tiếp.

Trần Ngọc không tìm được thứ hữu dụng nào nữa, đi về phía thông đạo Thanh Long thông xuống phía dưới, cậu rất muốn nhìn thử rốt cuộc có tầng thứ năm hay không, hay mấy thứ có liên quan chân chính đến nghi thức phải chăng được giấu ở tầng thứ năm.

Rất nhanh, Trần Ngọc đã tới được cửa thông đạo, bên tay trái cậu, là điểm kết thúc của Thanh long, cách một bức tường đá, không thể từ nơi này lên ba tầng phía trên. Bên tay phải, chính là thông đạo Thanh long thông xuống dưới. Tối đen, còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Trần Ngọc chiếu đèn pin vào khe hở giữa Thanh long và bức tường, quả nhiên phía dưới còn rất nhiều tầng, đây là sao? Chẳng lẽ bản thiết kế cung điện của Ngư Phù là sai?

Sau đó Trần Ngọc lại từ trên lưng rồng chiếu xuống dưới, muốn nhìn thử tấng thứ năm rốt cuộc là cái gì. Đèn pin mắt lướt qua lưng Thanh long khổng lồ, trong bóng tối, ánh sáng cư nhiên co cụm thành một bó, không phát tán ra. Hơn nữa chỉ có thể chiếu sáng đến nơi cách đó chừng chục mét, cho nên không gian cậu có thể thấy tương đối có hạn.

Bóng tối hai bên dị thường quen thuộc, Trần Ngọc không khỏi nhớ lại sơn động ăn thịt người năm nào.

Cậu không thoải mái nhíu mày, đèn pin chuyển sang những nơi khác, sau đó dừng ở một chỗ. Trong bóng tối, trong tầng thứ năm của cung điện tựa hồ có một pho tượng màu vàng, ước chừng cao hai mét.

Trần Ngọc nhấc chân chuẩn bị đi xuống, đúng lúc ấy thì Trần Ngọc nghe thấy một tiếng nói: quay lại.

Sau đó đầu Trần Ngọc bắt đầu đau, đợi cậu xoa xoa mi tâm hòa hoãn, nhìn lại lần nữa, căn bản không có gì cả. Trong thông đạo an tĩnh, không có thân ảnh của bất kỳ ai. Tại nơi nửa tầng thứ tư này đại khái chỉ có một mình Khương Dương, vẫn hôn mê bên cạnh ao máu. Hơn nữa, thanh âm đó căn bản không phải của Khương Dương.

Trần Ngọc không khỏi sờ sờ đầu, có phải đã lâu không trở về thân thể này, từ trường không thích hợp? Nghĩ như vậy thì, chẳng lẽ thanh âm kia là ở trong đầu?

Trần Ngọc bắt đầu tính toán chờ xử lý xong xuôi hết thảy, chuyện đầu tiên chính là đến bệnh viện kiểm tra thân thể, cho dù tình hình hiện tại rất tệ, cậu cũng không có ý định buông tha nửa đời sau của mình, cậu kiên định tin tưởng, vẫn còn dài.

Thấy phía sau không có thứ gì khác, Trần Ngọc quay người lại, khoảnh khắc khi cậu ngó xuống thông đạo dẫn đến tầng thứ năm, Trần Ngọc chợt cảm giác được một cơn gió nhẹ.

Ở một nơi như thế này, trừ hàn khí, tại sao lại có gió? Trần Ngọc kinh sợ không chừng chiếu đèn pin xuống, vẫn như cũ không có gì cả. Trần Ngọc ổn định tâm thần, chuẩn bị tiếp tục đi, khi cậu cúi đầu nhìn đường, chợt khựng lại.

Trên lưng Thanh long cách cậu chưa tới một mét, có một dấu tay máu, dấu tay kia rất lớn, cho nên dưới ánh sáng đèn pin, cũng không bị Trần Ngọc bỏ qua. Nhưng trên dấu tay chỉ có ba đầu ngón tay, ba ngón hướng về phía Trần Ngọc, phân mở, còn ngón tay cái chỉ xuống bên dưới. Trần Ngọc sợ hãi, đèn pin theo bản năng chiếu ra xa, trên lưng rồng cách đó hai mét, rõ ràng còn có hai dấu tay khác, lần này có đủ cả năm ngón, rất lớn, lớn hơn nhiều so với tay của một nam nhân bình thường.

Trần Ngọc khẽ run rẩy, cậu có thể khẳng định, mới nãy khi cậu quan sát tầng thứ năm, tương đối cẩn thận, trên thông đạo này nhất định không có dấu tay này. Dấu tay này đại biểu cho cái gì? Là chỉ cách ra ngoài? Thứ gì đã tới đây…

Trần Ngọc sau khi đổi thân thể, dưới tình huống mọi mặt đều trở nên cường hãn không ít, hiển nhiên tố chất tâm lý của cậu vẫn dừng lại ở tình trạng nguyên bản. Mồ hôi lạnh trên trán cậu lập tức chảy xuống, lùi về sau hai bước, giương súng lên phía trên.

Đèn pin của cậu cũng chiếu lên trên, ở nơi cách đó năm, sáu mét, là phần bụng của thông đạo thanh đồng thông bốn tầng, nơi ấy không có gì cả. Đèn pin trong tay Trần Ngọc giữ nguyên rung động thật nhỏ từ từ đi xuống, trên thực tế động tác của Trần Ngọc mặc dù khó khăn, nhưng cậu đã gắng hết sức giữ tỉnh táo. Bây giờ không có bất kỳ ai sẽ đứng phía sau bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu.

Khi đèn pin lia qua, trong bóng tối vẫn không tìm được gì, bất quá, lần này, Trần Ngọc ma xui quỷ khiến lại thấy rõ pho tượng kia.

Pho tượng cao hai mét, là Vô quan điểu bằng vàng. Con chim đó đang tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, vô cùng quỷ dị.

Trần Ngọc theo bản năng lui về sau hai bước, cậu cảm nhận được nguy hiểm.

Vừa lui, tay Trần Ngọc đụng vào phần bụng của Thanh long, Trần Ngọc sửng sốt, vảy cùng đường nét chạm trổ kia, đều thể hiện đây không phải là bụng rồng, mà là đuôi rồng, cung điện của Ngư Phù Vương đến đây là hết.

Bên dưới – bên dưới thật sự là tầng thứ năm của cung điện? Vậy nó là cái gì? nếu như không phải là cung điện của Ngư Phù Vương, thì do ai tạo ra?

Mồ hôi lạnh của Trần Ngọc ngày càng nhiều, cung điện chân chính không thể nào chỉ có một pho tượng quái dị, cho dù pho tượng kia không có vấn đề, từ dấu tay máu trên đất mà suy ra, có thứ vô thanh vô tức đã đến gần cậu, mà cậu một chút cũng không biết.

Trần Ngọc nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó xoay người chạy trở về. Cậu chỉ là một người bình thường chân yếu tay mềm, cậu không phải Phong Hàn, không phải là Liên Sinh, không phải là A Cát! Cho nên làm ra loại hành động nhát gan này, cậu không hề có một chút gánh nặng trong lòng. Trần Ngọc thậm chí cảm thấy biểu hiện của mình đã rất tốt, ít nhất không hốt hoảng đến mức chạy loạn.

Lộ tuyến Trần Ngọc lựa chọn là có mục đích, cậu quyết định trở về, đi qua địa lao, sau đó vòng qua đám người bên đó, từ một nơi khác tìm thông đạo Thanh long dẫn lên trên.

Để không bại lộ mục tiêu, Trần Ngọc tắt đèn pin. Thân thể của Ngư Phù so với cậu thật sự tốt hơn nhiều, sức lực lớn, động tác cực nhanh, mà đi lại cơ hồ không gây tiếng động. Cho dù ở trong bóng tối, dưới tình huống không có đèn pin, cậu cư nhiên cũng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ đại khái.

Khi đi qua tiểu thông đạo thứ hai, Trần Ngọc biết cậu đã cách địa lao không xa. Tiểu thông đạo này hợp với thông đạo lớn hơn khác, chính là thông ra đại sảnh mà Trần Ngọc gặp phải người áo đen và Khương Dương.

Trần Ngọc bước nhanh hơn, khi còn cách thông đạo chủ bảy, tám mét, Trần Ngọc chợt ngừng lại.

bởi vì trước mặt cậu đột nhiên có hai cái chân, không phải Trần Ngọc cúi đầu, mà cặp chân kia đối diện với nửa người trên của cậu!

Người kia lơ lửng giữa không trung? Một suy nghĩ kinh khủng cuồn cuộn trong lòng Trần Ngọc, khi cậu trợn to mắt, không nhịn được muốn sợ hãi kêu lên, người phía trên chợt nhanh chóng bổ nhào về phía cậu.

Một bàn tay khô gầy dùng sức che miệng mũi Trần Ngọc lại, sau đó tiến tới bên tai cậu dồn dập mà nhỏ giọng nói: “Câm miệng!”

Trần Ngọc biết là người, lập tức không lên tiếng.

Người nọ lắc mình kéo Trần Ngọc trốn sâu vào trong bóng tối, hai người gục trên mặt đất, người kia nín thở, cũng gắt gao che mũi miệng Trần Ngọc.

Trần Ngọc thậm chí có thể cảm thấy người này đang run rẩy kịch liệt, lúc này, cậu nghe thấy một thanh âm cổ quái, chậm rãi đến gần, rồi, Trần Ngọc thấy trên thông đạo xuất hiện một cái bóng mơ hồ lưng còng cực cao.

Cái bóng nhìn quanh thông đạo trong chốc lát, dưới nhịp tim đập như nổi trống của Trần Ngọc cùng người phía sau, ngoặt sang một hướng khác.

Thứ kia đại khái cao hơn ba mét, trên người tản ra mùi máu tươi nồng nặc. cho đến khi thông đạo không còn tiếng động, Trần Ngọc mới phát giác mình sắp tắc thở đến nơi, cậu dùng lực giãy dụa vài cái, người kia mới buông tay.

Xem ra, quái vật ở tầng thứ năm đã lên tới đây, bất kể là huyết thi hay biến bạt (bạt: quỷ gây hạn hán), đều rất nguy hiểm, Trần Ngọc quyết định hiện tại phải rời khỏi cung điện đáng chết dưới nước này.

Trần Ngọc biểu đạt ý tứ muốn đi, người kia lại sống chết lôi kéo Trần Ngọc đợi hai phút, mới đưa cậu ra. Sau đó hai người không dám chậm trễ, lập tức thả nhẹ cước bộ, nhanh chóng chạy về phía địa lao.

Khi đi qua đại sảnh, Trần Ngọc thoáng do dự, cậu nhơ Khương Dương còn ở bên trong. Nhưng khi cậu vào trong xem thử, phát hiện bên cạnh ao máu, đã không còn gì cả.

Người bên cạnh lo lắng nhìn Trần Ngọc một cái, dùng sức lôi cậu theo.

Trần Ngọc nhắm mắt lại, tiếp tục chạy về phía địa lao, nếu như Khương Dương ở đây, cậu có lẽ sẽ mang Khương Dương theo. Nhưng hắn đã biến mất, bẩt kể là hắn bị quái vật phát hiện, hay tự mình rời đi, cậu đều không định để ý đến, Khương Dương vốn là người ở phe đối lập với cậu.

Trần Ngọc cùng người kia mau chóng chạy tới địa lao, thể lực của người kia đại khái đã đến cực hạn, đến trước cửa liên ngã xuống, chỉ có điều con mắt vẫn chăm chăm nhìn Trần Ngọc, nói: “Mau – mau – mở cửa!”

Trần Ngọc lập tức nhấn vào cơ quan bên ngoài, địa lao lại chậm rãi quay tròn. Quá trình chờ đợi, hai người lòng như lửa đốt, không ngừng nhìn ra sau. Khi cửa đá mở ra, Trần Ngọc kéo theo người trên đất, một bước nhảy vào. Trước lúc đi vào, cậu lại một lần nữa nhấn vào cơ quan trên tường.

Cửa đá bắt đầu đóng, đúng lúc thì Trần Ngọc nghe thấy một thanh âm quái dị đang xông về phía này, người bên cạnh phát ra tiếng thở dốc nặng nề tuyệt vọng. Phía xa xuất hiện một cái bóng cự đại, đang di chuyển sang bên này, hơn nữa tốc độ càng lúc cang nhanh!

Khi quả tim của Trần Ngọc đã vọt lên tới cổ họng, cửa đá đã đóng lại, sau đó bắt đầu chậm rãi di động.

Trần Ngọc thở hắt ra, vuốt mồ hôi, cẩn thận mở cửa đá ra, bởi vì trong địa lao không có ai, xung quanh đây cũng không còn tiểu nhị trông chừng. Trần Ngọc sau khi đem người đẩy ra bên ngoài, lấy một cái búa chặn cửa đá, cậu cũng không hy vọng thứ kia đến được nơi này, ai mà biết nó có thể bắt chước hay không.

Người kia nhìn động tác của Trần Ngọc, cũng đưa ra một cái xẻng Lạc Dương, một cái dùi.

Trần Ngọc vừa chèn thêm mấy thứ đó vào vừa nhẹ giọng hỏi: “Thứ đó là cái gì? Ngươi là ai?”

Phía bên kia trầm mặc một hồi, một thanh âm già nua cất lên: “Thứ đó là một quái vật, là quái vật tuyệt đối không thể thả ra.”

Trần Ngọc thất thanh nói: “Nãi Bảo lão phụ?!”

Nãi Bảo lão phụ kinh ngạc quay đầu nhìn, “Tiểu huynh đệ, chúng ta có quen biết sao?”

Trần Ngọc mới giật mình nhớ ra, cậu bây giờ căn bản không phải bộ dáng ban đầu.

Nãi Bảo lão phụ cũng không hỏi gì thêm, chỉ thúc giục: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, thứ đó mới đến được chỗ này, thần tiên cũng khó- ’’

Đang nói, cạnh cửa truyên đến âm thanh kẽo kẹt khó nghe, dưới ánh mắt kinh hãi của Trần Ngọc và Nãi Bảo lão phụ, cửa đá tựa hồ muốn chuyển động, nhưng bởi vì bị chặn, không dịch chuyển được.

Nãi Bảo lão phụ sốt ruột, lôi hết công cụ bằng lim loại trong balô nhét hết vào trong khe cửa, nói: “Mau, thế này không chống đỡ được lâu, nhanh rời khỏi đây!”

Nãi Bảo lão phụ đứng lên, nhưng lảo đảo, ông không cam lòng nhìn Trần Ngọc, thở dài nói: “Tiểu tử, ngươi đi trước đi, ta ở lại đây.”

Trần Ngọc cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp cõng ông lên.

Nãi Bảo lão phụ sợ hết hồn, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ có đôi tay khô gầy dùng sức nắm lấy bả vai Trần Ngọc. Trần Ngọc hiện tại một thân quần áo đen, cước bộ lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần đi trong bóng đêm, cơ hồ không ai có thể phát hiện ra.

Trước khi đi, Trần Ngọc nói cho ông một chuyện mà cậu muốn làm.

Sau đó Trần Ngọc lấy giấy bút từ trong balô, viết ngoáy vài chữ. Sau khi viết xong, Trần Ngọc ngẩn người, bút tích cậu tiện tay viết xuống cư nhiên không quá giống như cậu lúc trước, cho dù cậu cũng định cố ý, nhưng nét chữ này cũng quá xa lạ.

Trần Ngọc trầm mặc trong chớp mắt, xoay người đi tìm Mã Văn Thanh.

Khi thấy Mã Văn Thanh một thân một mình canh chừng thi thể của mình, hốc mắt Trần Ngọc nóng lên. Cậu đem tờ giấy bọc một hòn đá nhỏ ném vào, sau đó vội vàng ẩn thân vào góc tối.

Mã Văn Thanh đang thương cảm bị động tĩnh bất thình lĩnh kia dọa cho hết hồn, xoay người lại phát hiện là cục giấy, hắn mở cục giấ ra, phía trên chỉ viết một câu: biến bạt tới, lập tức rời đi, nguy hiểm!

Mã Văn Thanh giật mình nhìn tờ giấy, ôm lấy thi thể Trần Ngọc trên giường, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, ngoài cửa cũng không có ai.

Hắn biết nếu như nhũng gì viết trên giấy là thật, thù rất phiền phức, phải nhanh chóng tìm đám người Phong Hàn thương lượng.

Biến bạt vữa rồi, là Trần Ngọc thuận miệng bịa ra, cậu nhất định phải bịa ra một thứ tương đối nguy hiểm, nếu không bọn họ sẽ không sốt ruột rời đi, dẫn đến mất mạng.

Trần Ngọc nhìn bọn họ gấp gáp rời đi, mới yên tâm, cõng Nãi Bảo lão phụ tránh trái tránh phải ra ngoài.

Đúng lúc ấy thì phía địa lao vang lên một tiếng nổ.



Từ mặt nước trồi lên, Trần Ngọc thở hắt ra, chân tướng được niêm phong dưới hồ Kính Thủy thật sự rất nhiều, hơn nữa tuyệt đại đa số đều là những chuyện đối với cậu mà nói không nên nhớ lại thì tốt hơn.

Trần Ngọc cố ý chọn lên bờ ở nơi cách xa tiểu nhị của Trang gia và đám người Lăng Vân, sau đó nhân lúc sắc trời hôn ám trốn vào rừng cây bên hồ. Trần Ngọc lấy tay lau đi bọt nước trên mặt, vô lực tựa vào một gốc cây, nằm bên cạnh cậu là Nãi Bảo lão phụ.

Trần Ngọc thở hổn hển, đem mũ bảo hộ của Nãi Bảo lão phụ tháo ra. Ông chỉ ngất đi thôi, từ nhịp tim xem ra, thì vẫn ổn.

Mặc dù thân thể này của Trần Ngọc tương đối cường hãn, nhưng một đường cõng theo một người, cũng làm cho cậu hiện tại cảm thấy mệt mỏi.

Trần Ngọc sau khi nghỉ ngơi năm phút, bên hồ truyền đến tiếng kêu vui mừng.

Xuyên thấu qua nhánh cây, Trần Ngọc thấy Phong Hàn bọn họ lên tới.

Tiểu Mập vẫn bị Tiểu Tề ôm uy hiếp cắn tay của hắn, Tiểu Tề bất đắc dĩ buông tay ra, Tiểu mập một cước đạp lên mặt hắn, nhảy xuống.

Tiểu Mập uốn uốn éo éo đi về phía đám người vừa lên bờ, nó quyết định chẳng qua chỉ sang đây xem thử, không quan tâm tới bọn họ, muốn chiến tranh lạnh với Trần Ngọc! Muốn chiến tranh lạnh với Phong Hàn!! Muốn cùng Mã Văn Thanh – khoan, khoan đã, hình như ít đi mấy người?

Tiểu Mập chần chờ quan sát tất cả người lên bờ, dùng mũi ngửi ngửi, không có, thật sự không trông thấy Trần Ngọc. Nó không thể tin được nhìn về phía Phong Hàn, không có Trần Ngọc không có bốn chân Thanh! Phong Hàn rốt cuộc đang làm cái gì?!

Trần Ngọc trong rừng cây giơ tay lên, sau đó thấy Tiểu Mập đưa lưng về phía cậu, từ từ đi về phía Phong Hàn.

Lạc Thanh cùng Lăng Vân bước tới, tựa hồ muốn ôm nó.

Trần Ngọc thả tay xuống, mất mát thu hồi tầm mắt, không phải là người kia, Tiểu Mập sẽ không nhận ra cậu.

Bốn chân Thanh nghi hoặc nhìn ra xa, không hiểu tại sao Trần Ngọc không đi qua đoàn tụ với bọn họ. Nhưng nó nhạy cảm phát hiện tâm tình Trần Ngọc chuyển biến xấu, bốn chân Thanh nhẹ nhàng bám lấy bả vai Trần Ngọc, liếm khuôn mặt của cậu.

Trần Ngọc ôm thân thể đã thô to không ít của nó đến trước mặt, cặp mắt to tròn màu vàng không biết làm sao nhìn Trần Ngọc, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

-END 144-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.