“Một không gian khác? Sự giải thích của tiểu tử Trần gia này cũng thật là đặc biệt, tới, nói rõ cho lão gia tử ta xem.” Khương lão gia tử vốn đang quan sát địa thế cùng kiến trúc chung quanh, nghe được lời nói của Trần Ngọc, lập tức cảm thấy hứng thú đi tới, yêu cầu giải thích.
Trần Ngọc khẽ mỉm cười, giơ tay chỉ về phía cách đó không xa: “Lão gia tử thật sự không phát hiện ra? Trừ cây cầu trên sông ban nãy, lại là dưới lòng đất, địa hình nơi này cùng nơi chúng ta vừa đi qua có phong thủy giống nhau như đúc.” Trần Ngọc lại xoay người soi đèn pin về phía đỉnh động, chỉ có thể trông thấy bức họa cuối cùng, trong đám vật chất lốc xoáy màu xám tro mơ hồ có hình dáng của nhưng tòa kiến trúc huy hoàng.
“Từ bức bích họa này chúng ta cũng có thể thấy được, khi quỷ thành trên không trong truyền thuyết rơi xuống mặt đất, bầu trời đã có thứ màu xám tro kia, đây là cái gì ta không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định, kia cũng không phải là quỷ thành chân chính, nhưng nó đã từ từ biến thành một quỷ thành vô cùng tương tự.”
Nói tới đây, người xung quanh cơ hồ đều nghiêm túc lắng nghe Trần Ngọc phân tích, Trần Ngọc nhíu mày nhìn về phía Thẩm Tuyên, “Trầm ca đã từng nói, quỷ thành đã từng xuất hiện trong cuốn sách mà nhà thám hiểm ngoại quốc sở hữu, khi ấy viết đích xác là vườn hoa trên không, bảo đó là một thần tích. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó hắn thấy có thể chính là ảo cánh của quỷ thành trên không, hoặc là nói nó là một không gian khác.” Sở dĩ nhấn mạnh là một không gian khác, là bởi trong ảo cảnh đã từng thấy nữ vương nọ nói qua một câu: cái không gian này, vốn là vì ngươi mà được tạo nên.
“Nói rất hay, quả nhiên, người trẻ tuổi các ngươi so với mấy lão già chúng ta giỏi hơn nhiều. Bây giờ ảo cảnh đã ở trên mặt đất, cho nên quỷ thành chân chính phải ở trong lòng đất, cũng chính là nơi chúng ta đang đứng.” Khương lão gia tử nhìn chung quanh, ánh mắt như chợt hiểu, đối Trần Sâm tỏ ý chúc mừng Trần gia có người nối nghiệp, nhưng trong giọng nói mang theo chút ít ghen tỵ. Lời này vừa ra, Trần Ngọc, Thẩm Tuyên và trên mặt tất cả người Trần gia đều có biểu cảm vi diệu.
Đám người Hứa Thiếu An trái lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như kết luận của Trần Ngọc là chính xác, như vậy bọn họ có thể trên tháp ở đây tìm được món đồ muốn có.
Đúng lúc ấy thì phía sau, phần đuôi của đội ngũ bất chợt có người khàn giọng kiệt lực la lớn: “Đi mau! Mau!”
Đám người Trần Ngọc xoay người nhìn sang, bởi vì bờ bên kia cây cầu cách bên này một đoạn hang hầm, nên không thể trông thấy tình huống đằng sau. Chờ cho đến khi tất cả mọi người vội vội vàng vàng sắc mặt trắng bệch đặt chân lên bờ bên này mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả những người đó cũng không biết, nghe thấy người phía sau kêu la mau chạy, liền co cẳng chạy theo, trên cốt kiều tương đối khó đi, không những do tâm lý hoảng loạn, mà còn do đầu lâu mấy nghìn năm kia đã trải qua thời gian quá dài, bị phong thực dần, chỉ hơi dùng sức là có thể đạp nát.
Vật là tất cả mọi người đành chờ phía sau đi lên giải thích, đến cuối cùng, lại phát hiện cây cầu đột nhiên phát ra tiếng vang kỳ quái, sau đó mặt dưới cốt kiều sập xuống. Đầu kia của cầu, cư nhiên đang rơi xuống.
Vẫn còn có mấy người ở trên cốt kiều, nhất thời bị dọa đến kinh hãi đảm chiến, hoảng loạn túm lấy bộ xương trên cầu hoặc xiềng xích giữa đám bạch cốt. Luôn có vài người vận khí không tốt, chưa kịp túm lấy cái gì, hoặc căn bản không có thời gian phản ứng.
Trần Ngọc sợ hết hồn, sau khi thông hiểu tình trạng trước mắt, liền chạy về phía bờ sông, mới chạy được hai bước đã bị người dùng lực tóm lấy bả vai, xoay người muốn lên giọng mắng chửi, phát hiện thì ra là Trần Sâm lão tử nhà cậu, lập tức thay đổi sắc mặt, luống cuống tay chân giải thích muốn đi xem có thể giúp gì được hay không.
Trần Sâm trên mặt mang theo vẻ trách cứ nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đàng hoàng đợi ở đây cho ta, đừng gây thêm phiền phức.” Nói xong đem Trần Ngọc đẩy về phía sau, còn mình thì đi về phía trước.
Lúc này đã có hai người nhảy xuống cứu người, một là Phong Hàn, người còn lại chính là A Cát đi theo Trần Ngọc, hai người trực tiếp nhảy xuống túm lấy những ngươi vừa bị rơi đưa lên cầu. Trần Sâm lập tức chỉ huy cho người thả dây cứu người, người dưới nước lại bắt đầu la hoảng lên, Trần Sâm chợt nói: “Nhanh lên một chút, trong sông này có loại cá giống với sông đào bảo vệ thành.” Loại cá đó có hàm răng sắc bén cực kỳ, chỉ vài phút có thể đem người gặm thành xương trắng.
Trần Ngọc trong lòng càng thêm gấp gáp, Phong Hàn cùng A Cát cư nhiên không buộc vào người dây thừng an toàn, trực tiếp nhảy xuống, chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Bèn vội vàng lẩn ra đằng trước xem xét.
Nguy hiểm ở trước mắt, tiềm lực của con người luôn là vô hạn, mới vừa rồi ngay cả đi trên cốt kiều còn hết sức khó khăn, giờ đây mọi người thật nhanh chóng bò lên, không mất nhiều thời gian, Phong Hàn và A Cát ở sau cùng cũng cùng nhau bò lên, cốt kiều khổng lồ nửa đoạn lộ trên mặt sông, đoạn còn lại chìm vào trong nước, theo sự lưu động của dòng chảy mà nghiêng về phía bên phải.
Đám người Dương lão lục kiểm lại nhân số một lần, ít đi một người. hắn vội thẩm tra đối chiếu xem người đó là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này một tiểu hỏa kế thấp bé vành mắt đỏ hoe đứng ra nói: “Lục gia, người mất tích là Nhị Trụ. Khi ta qua sông bảo vệ thành bị thương, di chuyển bất tiện, lúc qua cầu ta liền chuẩn bị tinh thần đi ở sau cùng. Nhị Trụ nghe thấy phái sau có động tĩnh, liền đẩy ta lên cầu trước, lớn tiếng hô đã xảy ra chuyện, khiến cho chúng ta vội vàng chạy đi. Ta cứ nghĩ hắn theo ngay phía sau, kết quả chờ ta chạy được một đoạn khá xa cảm thấy phía sau không có động tĩnh, quay đầu lại nhìn, là chính hắn đang chặt dây xích giữ cầu.”
Nói tới đây, trên mặt hắn xuất hiện khủng hoảng cùng thống khổ, thanh ấm có chút run rẩy: “Ta muốn trở về giúp hắn, sau đó phía đối diện chợt tỏa ra hắc vụ (sương đen), mặc dù không thấy rõ, nhưng bên trong nhất định là có thứ gì đó, Nhị Trụ chắc chắn đã phát hiện ra điều gì mới bắt đầu chặt cầu. Sau đó cầu bị chặt đứt, vốn ta còn thấy may mắn cầu sập đúng lúc, thế nhưng… thế nhưng nhìn lại, đầu cầu rơi xuống bên kia căn bản không có người.” Trên bàn tay cố gắng bắt lấy cốt kiều của người thấp bé nọ còn lưu lại vết máu, hiện đang không ngừng run rẩy túm chặt lấy tóc, lẩm bẩm nói: “Là ta hại Nhị Trụ, nếu như không phải vì cứu ta, Nhị Trụ căn bản cũng sẽ không chết.”
Dương lão lục trầm mặc, Nhị Trụ này đích thực là người của Dương gia, kẻ làm lão đại như hắn tư vị trong lòng cũng không mấy dễ chịu, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, lấy tay vỗ vỗ bả vai tiếu cá tử tâm tình kích động, nói: “Không, hắn không phải là vì cứu ngươi, mà là vì cứu mọi người.”
Tất cả mọi người đều đã đứng ở bờ bên này, bờ bên kia rốt cuộc có cái gì cũng đã không thể nhìn thấy được nữa, bất quá, nếu như cốt kiều không gãy, hậu quả đại khái không thể chịu nổi. Vì vậy, mọi người yên lặng bày tỏ sự cảm kích cùng đau buồn.
Khương lão gia tử lại cảm khái nói: “Nói cách khác, trừ Nhị Trụ, Phong huynh đệ cùng vị tiểu dẫn đường này đã cứu tất cả người rơi xuống nước.”
Trần Sâm đề nghị vào thành trước, dù sao đường ra ngoài cần tìm lối khác, không bằng xem xem nơi này có đúng là quỷ thành chân chính hay không.
A Cát đang thay quần áo khô ráo, Trần Ngọc lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy thiếu niên này tựa hồ so với khi vừa tới đây đã trở nên mạnh mẽ không ít. Khi thấy A Cát thay xong y phục, hắt hơi một cái, Trần Ngọc mới đột nhiên hồi thần. Vội chen qua đám người, đi tới bên cạnh Phong Hàn. Quả nhiên vị đại ca này y phục vẫn ướt nhẹp, đang ngẩn người nhìn về phía trước.
Kể từ lúc vào quỷ thành, không biết đã tác động đến nơi nào trong kỹ ức của Phong Hàn, hắn một mực ngẩn người, Trần Ngọc thấy nhưng không thể trách. Đi tới sau lưng Phong Hàn, báo con trên vai Trần Ngọc đã xù lông lên, muốn trốn sau lưng Trần Ngọc, sau lưng thì làm gì có chỗ để bấu víu, chỉ có thể đạp trên đầu Trần Ngọc, bò đến bả vài cách xa Phong Hàn.
Để Trần Ngọc đến gần quá mức đã thành thói quen, Phong Hàn cư nhiên không phát giác ra, hoặc là nói Trần Ngọc là đươc ngầm đồng ý. Khi Trần Ngọc mặt lạnh kéo kéo balô sau lưng Phong Hàn, Phong Hàn mới nhàn nhạt nhìn cậu một cái, như con mèo bị quấy rầy, không kiên nhẫn mà nghi hoặc.
“Làm gì vậy?”
“Đại ca, ngài tốt xấu gì cũng nên thay quần áo đi chứ, nếu như ngươi ngã bệnh, chúng ta phải giúp như thế nào a.”
Nhìn Trần Ngọc vừa càu nhàu vừa lôi quần áo khô ra ngoài , Phong Hàn thuận theo cởi quần áo, khóe miệng giương lên, Trần Ngọc luôn quan tâm đến hắn mà người bên cạnh không hề hay biết.
-END 42-