Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 44: Chương 44




(Vĩnh:vĩnh viễn, lâu dài; Tức: dừng, ngừng, nghỉ, hơi thở)

Sau khi câu nói kia được cất lên, tất cả mọi người an tĩnh lại, trong đại điện vắng vẻ, tựa hồ có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập thình thịch bên ngực trái.

Trần Ngọc giật mình nhìn nữ vương đeo mặt nạ lạnh lùng trong quan tài, cậu biết thanh âm như sấm bên tai chẳng qua là do mình khẩn trương quá độ khiến trái tim đập như nổi trống. Nhưng khi thấy ***g ngực của nữ vương phập phồng lên xuống, cậu vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, chẳng lẽ là thi biến? Nữ vương này khi còn sống thiết huyết tàn nhẫn, giết người vô số, giam giữ rất nhiều linh hồn trong chiếc hộp tội ác, âm khí rất nặng. Trên đường đi, Trần Ngọc phát hiện, đất đai và nham thạch ở đây đều có màu đen. Nếu như nữ vương này hiện tại bắt gắp dương khí của người sống, thật sự sẽ thi biến, có khi còn biến thành một cái bánh tông cực kỳ khủng bố.

“Thi biến?! Mau chuẩn bị gạo nếp và móng lừa đen!” Có người hô.

Một bàn tay đặt lên bả vai của Trần Ngọc, bên tai có giọng nói nhàn nhạt: “Đây không phải là thi biến, nàng xác thực vẫn còn sống. Trong bích họa ở thần miếu, thứ mà người kia đưa cho nữ vương, hẳn là vật đó khiến cho nàng có thể trường sinh.” Sự lạnh lùng quen thuộc xuất hiện ở sau lưng, Trần Ngọc nhất thời trấn định lại. Có Phong Hàn và nhiều người ở đây như vậy, nếu thật có bánh tông tựa hồ cũng không đáng sợ cho lắm.

“Sống đến tận mấy ngàn năm?” Trần Ngọc khó khăn nói, so với quái vật không khác nhau là mấy, nói đi cũng phải nói lại, cái loại quái vật này hình như cũng bao gồm cả người áo đen mà Phong Hàn biết…

“Người kia cả đời theo đuổi con đường này, chút tà môn ngoại đạo chung quy vẫn có thu hoạch, gặp được hắn, muốn sống lâu hơn nữa cũng không phải là không thể. Bất quá, hắn không làm những chuyện vô nghĩa, tới quỷ thành nhất định là có mục đích – có thể là vì đỉnh Thần Nông. Nhưng những người này quá ngu xuẩn, còn sống cũng không có nghĩa là…” Phong Hàn lúc nói chuyện, vẫn lạnh lùng nhìn về phía bàn tay trong hộp thủy tinh, hơn nữa thanh âm càng ngày càng nhỏ, hai chữ cuối cùng, đã hầu như không thể nghe thấy.

“Ta kháo, đãi ngộ này so với Pha-ra-ong của Ai Cập tốt hơn nhiều, ngay cả nội tạng cũng không cần phải đào lên mà vẫn còn giữ được – tươi mới.” Mã Văn Thanh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lưu luyến ở trên người nữ vương, chỉ hận không thể lột mặt nạ của nữ vương xuống để nhìn thử một cái.

Trần Ngọc liếc mắt nhìn hắn, ý nói vẻ mặt của ngươi đừng xấu xa như vậy được hay không, thật khiến cho ta mất mặt. Nhắc nhở xong Mã Văn Thanh, chính cậu cũng nhìn sang nữ vương bên cạnh, trên chiếc đệm tơ vàng *** xuyết vô số trân châu, bên tay phải của nữ vương bày những đồ bồi táng, một cái bình ngọc, một khối hồng ngọc cực đại, một bông hoa sen bằng bạch ngọc. Nếu đã được đặt ở bên cạnh nữ vương, vậy giá trị khẳng định so với những thứ chất đống dưới kia còn quý giá hơn rất nhiều.

“Các ngươi không cảm thấy bàn tay kia trông rất quen sao?” Một thanh âm lạnh lùng trong trẻo cất lên, rõ ràng là từ thiếu niên A Anh đứng bên cạnh Hứa Thiếu An, hắn đang nhìn không chớp mắt vào bàn tay, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Tay này cùng cánh tay trong bức bích họa giống nhau như đúc, hơn nữa ngay cả nhẫn cũng là hai chiếc.”

Trần Ngọc giật mình, không khỏi hỏi lại: “Ngươi là nhắc đến người áo đen đưa cho nữ vương thuốc trường sinh bất lão?”

“Đúng vậy, lúc ấy ta vẫn đang nghĩ, tại thời đó, thân phận của hắn nhất định rất cao.” Nói xong A Anh lôi một thấu kính thật dày từ trong balo ra, đặt giữa mọi người cùng quan tài, nói: “Xem đi, trên mặt nhẫn có đồ án.”

Dưới sự phóng đại của kính có bội số lớn, mọi người phát hiện trên chiếc nhẫn vàng dài mảnh gắn liền với nó chính là một cái ấn tỉ hình bầu dục bỏ túi, trên ấn tỉ uốn lượn chiếm giữ có cá có rồng. Mấy ngàn năm trước, nam nhân có thể mang theo một chiếc nhẫn như vậy, thân phận không vương thì cũng là hầu.

Mã Văn Thanh lại bắt đầu nhìn chiếc nhẫn chảy nước miếng, hướng về phía Trần Ngọc ý vị nháy nháy mắt.

“Di? Nơi này có chữ.” A Anh đứng gần quan tài nhất, chợt nhận ra bên trong thạch quách có hai chữ nhỏ ở góc khuất, hắn híp mắt nhìn hồi lâu, thì thầm: “Vĩnh tức.”

“Đem hai chữ này khắc trên quan tài, đại khái nữ vương hy vọng mình được an nghỉ vĩnh viễn.” A Anh cảm thán, chợt ánh mắt sáng lên, nói: “Không, không đơn giản như vậy. Hẳn là nữ vương đã yêu nam tử thân phận tôn quý từ phương xa tới, thế nhưng nam tử đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ để lại một cái tay. Căn cứ vào nội dung bích họa ở thần miếu và sự gặp gỡ sau đó của đám người Trần Ngọc, có thể thấy được cuối cũng nữ vương vì có thể cùng người thương ở chung một chỗ, đã không tiếc hủy diệt quốc gia của mình, giết chết tất cả thần dân, sáng tạo ra một quỷ thành khác. Sau đó hai người ở trong ảo cảnh, sinh sống hạnh phúc mấy ngàn năm. Đem chân thân của mình và cái tay vĩnh viễn chôn cất tại quỷ thành chân chính, hai người vĩnh viễn an nghỉ.”

Trần Ngọc nhớ đến cảnh tượng khi bước vào tầng thứ tư của ngọc tháp, nữ vương mặc bạch y cùng nam tử áo đen song song ngồi ở trên vương tọa, hình ảnh đó đúng là vô cùng duy mỹ. Nhưng nghĩ đến câu nói cuối cùng của nam tử áo đen, Trần Ngọc nhìn A Anh một cái, cảm thấy câu chuyện của hắn quá mức đơn giản và lãng mạn, nhẹ lên tiếng: “Ngươi cho rằng nữ vương vì yêu mà trở nên mê muội, là do ý kiến chủ quan của ngươi, có lẽ điều nữ vương muốn chẳng qua chỉ là sinh mạng vô tận. Hai người họ, nói không chừng đều không phải là người tốt.”

A Anh liếc Trần Ngọc một cái, trách móc: “Kẻ xấu thì không biết yêu? Hắc y nhân kia có thể thật sự muốn như vậy, cho nên hắn phản bội lại tình yêu mà nữ vương dành cho hắn. Bất quá, trong mắt ta, nữ vương ban đầu có lẽ là vì trường sinh bất lão, sau đó lại thật sự yêu người áo đen, nhìn ánh mắt trong bức bích họa cũng hiểu, nếu không tại sao lại để cho hắn hủy diệt quỷ thành? Nam nhân a, là thứ không đáng tin cậy nhất, đáng tiếc cho vị nữ vương si tình.”

Mã Văn Thanh thấy A Anh cùng Trần Ngọc tranh cãi, vốn đã thấy hắn không thuận mắt, đúng lúc nghe thấy câu nói sau cùng, không vui, “Ta bảo tiểu tử ngươi nói linh tinh cái gì vậy, con mẹ nó ngươi chẳng phải cũng là nam nhân sao? Thật là, lông còn chưa đủ dài mà.” A Anh bị Mã Văn Thanh làm cho tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, liếc nhìn Hứa Thiếu An bên cạnh, vẫn cứ nhịn xuống không động.

Trần Ngọc bật cười, không ở đây dây dưa với tiểu hài này nữa, chỉ có điều vẫn mê hoặc nhìn về phía nữ vương, đối với ý nghĩ của người quyền cao chức trọng thời cổ đại hiện tại không thể suy đoán. Hủy diệt thế giới ban đầu, sáng lập ảo cảnh, là muốn được ở cạnh nhau hay vì lý do nào khác? Có điều chắc chắn nữ vương rất thâm tình với nam tử kia, nếu không sẽ không ôm tay của hắn ngủ ở đây.

A Cát vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Trần Ngọc, lúc này sắc mặt phức tạp nhìn nữ vương, nói “Uẩn khổ vĩnh tức chi niết bàn, điều nữ vương muốn cũng không phải là an nghỉ vĩnh viễn, mà là niết bàn.”

Sống lại?

Người cao to đứng sau lưng Dương lão lục không nhịn được, lớn tiếng nói: “Bất kể mục đích của nàng ta là gì, Lục gia, chúng ta tới nơi này, khó khăn so với những lần đổ đấu trước đây chỉ hơn không kém, còn mất rất nhiều huynh đệ. Chúng ta cũng không thể đi một chuyến uổng công, châu báu phía dưới không thể động tới, minh khí ở đây thế nào cũng phải mang theo một món.”

Dương lão lục còn chưa lên tiếng, Hứa Thiếu An đã mỉm cười nhìn về phía người cao to: “Nói cũng đúng, ba món minh khí này, xét thấy đều có lai lịch lớn, các ngươi Tam gia mỗi nhà một món, về phần những đồ bồi táng ở phía dưới có thể mang đi hay không, đợi lát nữa hãy nói. Sau khi các ngươi đã lấy đủ, ta mới lấy thứ ta muốn.”

Trần Sâm quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào, Hứa tiên sinh đã tìm được thứ mà mình muốn rồi sao? Vậy cứ lấy thứ ngươi muốn trước đã rồi hãy nói.”

Hứa Thiếu An gật đầu một cái, trên khuôn mặt vốn không có một tía sợ hãi tràn đầy đắc ý cùng vui sướng: “Tìm được rồi, cuối cùng cũng không uổng công đi chuyến này, bất quá, đồ ta muốn lấy không dễ. Nếu như ta lấy trước, sợ sau đó các ngươi muốn lấy thứ gì cũng không được. Các ngươi cứ thương lượng đi, lấy xong hẵng nói.”

Trần Sâm không thắc mắc thêm nữa, bèn cùng đương gia hai nhà còn lại ở bên cạnh thương lượng. Cuối cùng, Trần gia cầm chính là bình ngọc, Khương lão gia tử chọn trúng hoa sen bằng ngọc, Dương lão lục đối với khối hồng ngọc khổng lồ hiếm thấy cũng tương đối hài lòng. Trần Sâm nhìn nhìn bình ngọc trong tay, xoay người lại giao cho Thẩm Tuyên. Dương gia là người cuối cùng cầm lấy minh khí, người cao to theo phân phó của Dương lão lục, lấy khối hồng ngọc rồi đưa cho Dương gia Lục gia.

Thế nhưng người cao to cũng không lập tức rời khỏi quan tài, sau khi đưa minh khí, bỗng nhiên lại nhanh chóng xoay người chộp tới chiếc mặt nạ vàng của nữ vương, biến cố xảy ra quá đột ngột khiến cho những người đứng xung quanh thạch quách đều sững sờ.

Khi Tam gia lấy minh khí, Phong Hàn vẫn lạnh lùng nhìn, lúc này chợt hô: “Dừng tay!”

Đồng thời lên tiếng còn có A Cát, sắc mặt hắn tái nhợt xông tới, tựa hồ muốn bắt lấy người cao to.

Nhưng khoảng cách quá xa, người cao to đã thò hẳn người xuống, đem chiếc mặt nạ nhấc lên khoảng nửa thước. Sau đó động tác của người cao to chợt khựng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn khuôn mặt của nữ vương. Bởi vì nguyên nhân góc độ, khuôn mặt của nữ vương chỉ có người cao to mới có thể thấy. Người khác mặc dù bất mãn với hành động tự phát của hắn, nhưng lúc này cũng dằn lòng không được chờ hắn nhanh nhanh đứng thẳng dậy.

Ngay lúc đó, A Cát nhào đến, một tay lấy mặt nạ đè xuống. Vô luận là người cao to hay A Cát, khi làm gì cũng đều cẩn thận tránh đụng chạm vào tảng đá trôi nổi bên trên trái tim của nữ vương.

Những người khác trong lòng âm thầm trách cứ A Cát nhiều chuyện, mặc dù không nói rõ, nhưng ai nấy đều có sự hiếu kỳ rất lớn đối với nữ vương, hơn nữa còn là một nữ vương sống đến mấy ngàn năm. Nếu như điều kiện cho phép, mang theo nàng ta trở về, thì lợi tức thu được không biết bao nhiêu mà kể.

A Cát thở hổn hển nhìn người cao to, “Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo những người ở đây theo cùng!”

Dương lão lục thấy A Cát ngăn cản còn khiển trách thủ hạ đắc lực của mình, trong lòng thấy khó chịu, liền cất giọng hỏi: “A Cát tiểu huynh đệ, lời này của ngươi có ý gì?”

A Bố Lạp vẫn một mực yên lặng đứng sau lưng mọi người, hắn sớm đã phát hiện đoàn người này cùng những người mà hắn dẫn đến đây đều là vì tài bảo của nữ vương, nên cũng chẳng muốn nhắc chở chi nữa. Hiện tại thấy đệ đệ của mình bị liên lụy, không thể không quản, chen đến bên cạnh A Cát, đưa hắn hộ ở phía sau, nhìn về phía Dương lão lục đang đen mặt : “A Cát tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đệ ấy không có ý gì —”

Hắn vừa mới nói tới đây, người cao to bất chợt quay đầu lại, mang theo nụ cười bí hiểm, đi từng bước một đến trước mặt mọi người.

Dương lão lục vốn còn muốn giáo huấn hai huynh đệ A Cát thêm mấy câu, lúc này trông thấy bộ dáng của thủ hạ mình như vậy, kinh ngạc vạn phần: “Mặt thẹo, ngươi làm sao thế?!”

Người cao to đối với câu hỏi của lão đại mình làm như không nghe thấy, mang theo nụ cười hướng thẳng đến chỗ Hứa Thiếu An, trong miệng lẩm bẩm: “Cư nhiên là thế này…” Nói xong chợt rút mã tấu ra, bổ nhào về phía Hứa Thiếu An. Hắn xuất thủ tàn nhẫn, lại cường tráng cao lớn, hiện tại đột nhiên làm loạn, Hứa Thiếu An tựa hồ rất khó tránh thoát.

Mà Trần Sâm vẫn chiếu cố đến hắn bị thương ở cánh tay, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, hai người lại cách nhau khá xa. Trong tiếng kinh hô của mọi người, ánh mắt A Anh biến đổi, từ bên cạnh Trần Ngọc xoay người lại, lấy một tốc độ bất khả tư nghị giành lấy Hứa Thiếu An trước mặt, nhấc chân liền đem người cao to đạp ra ngoài.

Mọi người trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, Hứa Thiếu An thân phận đặc thù, không thể xảy ra sơ xuất. A Anh này thường ngày trông âm thầm, thân thủ cư nhiên tốt như vậy, thật là vạn hạnh. Nhưng, cái mũ của A Anh bởi vì động tác quá mạnh, rơi xuống mặt đất, để lộ ra mái tóc dài tán loạn. Thiếu niên vóc dáng thấp bé nhất thời biến thành thiếu nữ mạnh mẽ hiên ngang.

Biến cố liên tiếp xảy ra, rất nhiều người ánh mắt đều trở nên ngây ngốc.

Người cao to bị đạp đến trước mặt Dương lão lục, A Anh cột tóc lại, lạnh lùng nói: “Dương Lục gia, người của ngươi hình như điên rồi.”

Dương lạo lục vừa sợ vừa giận, trong lòng cũng âm thầm thở phào, may mà A Anh thân thủ không tệ, nếu như Hứa Thiếu An mà bị thương, lần này có sống trở về cũng không thể coi như hoàn thành nhiệm vụ. Đồng thời cúi đầu nhìn về phía người cao to, đang chuẩn bị phát hỏa, lại thấy khuôn mặt tươi cười quỷ dị của người cao to đã gần ngay trước mắt. Mà ánh mắt của người cao to tựa hồ không có tiêu cự, căn bản không cách nào câu thông, trông như bị ma nhập. Dương lão lục cắn răng, giơ tay lên do dự có nên nổ súng hay không.

Đúng lúc ấy, người cao to đột nhiên dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía bên phải, hắn nhìn chính là Trần Ngọc cách đó không xa. Nụ cười trên mặt chợt biến thành kích động, nhào tới Trần Ngọc.

Trần Ngọc đang xem náo nhiệt đến hăng say, không ngờ đảo mắt một cái cậu đã trở thành cá trong chậu, trong lòng khẽ chửi thầm một câu, xoay người lại muốn trốn sau lưng Phong Hàn.

Phong Hàn cau mày, hai cánh tay chợt nhấc lên, đem Trần Ngọc ôm trọn vào trong ngực, sau đó lấy tay che lại ánh mắt của cậu, lạnh lùng nhìn chằm chằm người cao to. Người cao to từ từ dừng lại bất động, kinh ngạc nhìn Phong Hàn, mang theo chút sợ hãi lui về sau một bước. Sau đó nhìn quanh hai bên, giống như mất đi mục tiêu, trên mặt đầu tiên là mê mang, rồi lại mang theo nụ cười quỷ dị, cúi đầu.

Phong Hàn tay trái vốn đã giơ lên lại buông xuống, nhàn nhạt nói: “Hắn đã chết.” Báo con từ giữa hai người thò đầu ra, đôi mắt hắc sắc tròn vo dưới ánh sáng của dạ minh châu mang theo chút hoàng quang (sắc vàng), hướng về phía người cao to đứng trước mặt Trần Ngọc gầm nhẹ, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Dương lão lục bước tới gần người cao to, không dám tin nhìn tâm phúc của mình, vừa chạm vào hắn, người cao to quả nhiên đổ sụp xuống, chỉ có điều ánh mắt vẫn nhìn về phía Trần Ngọc.

“Tại sao? Mặt thẹo tại sao lại điên, đã chết? Rõ ràng không ai đụng đến hắn.” Dương lão lục thất thanh hỏi.

A Cát còn muốn lên tiếng, bị A Bố Lạp dùng sức nắm lấy tay hắn, nói: “Ta đã nói rồi đấy thôi, những thứ của nữ vương không được đụng vào, mấy người các ngươi, quá tham lam rồi.”

Mọi người nhìn người cao to đang cười trên mặt đất, đều cảm thấy nỗi hết cả da gà da vịt, không khỏi nhớ tới từ lúc tiến vào quỷ thành, thấy được nhiều nhất chính là lời nguyền của nữ vương.

Trần Sâm cau mày, đến trước mặt quan tài, nhìn một chút, nữ vương vẫn lẳng lặng nằm đó, dưới tảng đá trôi nổi, trái tim vẫn khẽ phập phồng.

“Không nên động đến mặt nạ của nữ vương, tốt nhất ngay cả thân thể của nàng cũng đừng chạm tới.”

“Sợ rằng không được, vật mà ta muốn, chính là trái tim của nàng.” Hứa Thiếu An bước lên phía trước, ngón tay chỉ vào trái tim của nữ vương.

-END 44-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.