Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 49: Chương 49




Sau khi Thẩm Tuyên ăn xong bữa trưa không lâu, đi tới phòng Trần Ngọc, tiếp đến người bên ngoài nghe thấy bên trong tựa hồ có tiếng cãi nhau kịch liệt. Hai người này vẫn luôn có mâu thuẫn, bây giờ rốt cuộc bộc phát. Mấy ông bạn già của Trần gia trên mặt đều hiện lên thần sắc lo lắng, mà những người khác, thì có vẻ muốn xem náo nhiệt.

Thật lâu sau, sắc mặt Thẩm Tuyên tương đối khó coi ra khỏi cửa phòng, xuyên thấu qua khe cửa, mọi người thấy Trần Ngọc ở bên trong bình tĩnh mà ngồi uống trà, giống như hai người mới nãy chẳng qua chỉ là việc rất đỗi bình thường.

Xế chiều hôm đó, Thẩm Tuyên mang theo người của Trần gia rời khỏi Tây An, cũng không mang theo Trần Ngọc cùng Phong Hàn, Mã Văn Thanh. Hành động đó khiến cho Khương gia cùng Hứa Thiếu An đều có chút ngoài ý muốn, trên mặt Trần Ngọc không nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì, cậu vẫn như cũ theo Phong Hàn, Mã Văn Thanh ra ngoài ăn cơm tối, tâm tình tốt còn trêu chọc báo con ngồi ở bên cạnh cậu, hai chân trước của nó đang bám chặt vào bàn cơm.

Chạng vạng, Hứa Thiếu An mang theo A Anh đến phi trường, lúc gần đi, A Anh tiếc nuối liếc nhìn Phong Hàn, ngay sau đó cười ngọt ngào, tiêu sái hoạt bát phất tay về phía mọi người.

Tiễn hai người kia xong, Trần Ngọc lại trở về phòng. Hơn tám giờ tối, Trần Ngọc đã ngủ đủ, bèn thu thập balô, cùng Mã Văn Thanh, Phong Hàn chạy tới trạm xe lửa, đón chuyến xe lên Bắc Kinh. Kể từ khi vô tình nghe được những gì A Anh nói, Trần Ngọc và Thẩm Tuyên liền đem hành trình trở về Hàng Châu thay đổi. Thẩm Tuyên vốn muốn mang cả Trần Ngọc cùng nhau trở về Hàng Châu, nhưng Trần Ngọc kiên quyết để ba người bọn họ đổi xe từ Bắc Kinh, hai người tranh cãi rất lâu, nhưng cuối cùng Thẩm Tuyên vẫn đáp ứng Trần Ngọc.

Báo con bị Phong Hàn dùng quần áo gói chặt lại, vắt trên cánh tay của mình tiến vào sân ga, quần áo nọ rất dày, mà vẻ mặt thản nhiên của Phong Hàn, khiến cho người ta không tự giác mà hoài nghi hắn.

Trần Ngọc thật ra thì có chút rầu rĩ, tên tiểu tử này sẽ càng ngày càng lớn, đến lúc đó làm thế nào mang ra khỏi cửa. Hơn nữa, bọn họ mang theo báo con không biết có tính là bắt cóc động vật quốc gia được bảo tồn hay không…Vốn định tìm cho báo con một chủ nhân đáng tin, đợi nó có năng lực tự mình sinh tồn sẽ thả lại sa mạc. Thế nhưng, báo con đang chơi đùa hăng say với tân chủ nhân vừa thấy Trần Ngọc đi xa liền kêu đến tê tâm liệt phế. Bất đắc dĩ, Trần Ngọc hủy bỏ kế hoạch nuôi rồi thả, mang theo nó trở về Hàng Châu, trước khi có người phát hiện ra, đi bước nào hay bước ấy.

Sau khi lên xe lửa, Trần Ngọc đóng cửa, ngả đầu liền ngủ, báo con từ trong quần áo cố gắng chui đầu ra, ngẩng lên liền đối diện với tầm mắt của Phong Hàn đang tựa vào đầu giường, tiếp đến báo con phát hiện nó đang đứng trước ngực Phong Hàn. Lông trên người báo con trong nháy mắt dựng đứng hết cả lên, nhảy cuống cuồng chuẩn bị chạy về phía Trần Ngọc. Bị Phong Hàn một phát bắt được, chặt chẽ đặt tại bên người. Quay đầu liếc nhìn thấy Trần Ngọc thần sắc mệt mỏi cùng vầng mắt quầng thâm không quá rõ ràng, Phong Hàn bất giác nhíu nhíu mày.

Xe lửa lắc lư cả một đêm, sang này thứ hai thì đến Bắc Kinh, khi Trần Ngọc mở mắt ra, phía ngoài cửa xe đã sáng, cậu quay đầu thấy Phong Hàn đang nhìn chằm chằm ra ngoài, thấy cậu tỉnh dậy, khẽ cười cười.

Phong Hào cười rộ lên rất đẹp mắt, chỉ là hiếm khi thấy được nụ cười của hắn, Trần Ngọc ngây ngốc nhìn một lúc lâu, mới phát hiện báo con đang giãy dụa bên dưới cánh tay của Phong Hàn, vội từ trong balô lôi mấy miếng thịt khô ra cho nó.

Mã Văn Thanh vẫn còn ở trên giường ngáy o o, mà một người nữa ở cùng phòng đại khái không đến Bắc Kinh liền xuống xe, Trần Ngọc căn bản không hề nhìn thấy. Dĩ nhiên cũng sẽ không biết, lúc người nọ nửa đêm xuống xe, thấy Phong Hàn trên giường cặp mắt lóe sáng như của dã thú trong đêm liền bị dọa đến hai chân đều nhũn, cơ hồ chạy như bay thoát khỏi khoang xe.

Ba người đeo balô, theo dòng người, vào thang cuốn rời ga.

Phong Hàn chợt dùng sức kéo Trần Ngọc, đồng thời, Mã Văn Thanh khẽ nguyền rủa một tiếng, bất động thanh sắc lôi hai người lùi vào bên trong trạm xe.

“Sao vậy?” Trần Ngọc nghi hoặc.

“Có cớm.” Mã Văn Thanh thấp giọng đáp, “Cơ hồ tất cả cửa ra đều bị giám sát, tất cả đều mặc thường phục, nhân số rất đông.”

Mã Văn Thanh vừa nói, Trần Ngọc trong tâm trầm xuống, rõ ràng đã thay đổi lộ trình, tại sao vẫn bị theo dõi? Đương nhiên, những cảnh sát này cũng có thể không phải tới tìm bọn cậu, nhưng – Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương sự ưu tâm lơ lắng vừa thấy đã hiểu.

“…”

“…”

Trần Ngọc híp mắt, nhìn chằm chằm Mã Văn Thanh, thấp giọng cắn răng nghiến lợi lên tiếng: “Chúng ta vừa trở về, minh khí cũng đều không ở trong tay chúng ta, hẳn là không có gì phiền toái đi?”

Mã Văn Thanh ho khan một tiếng, hạ thấp giọng hồi đáp: “Thật ra thì ta tương đối phiền toái…” Nói xong đem túi xách kéo ra một khe hở, để cho Trần Ngọc nhìn vào trong. Trần Ngọc hết nói nổi, khi ấy, vì sợ sẽ dẫn cái bóng ra, không người nào dám động đến đống minh khí chất cao như núi ở tầng dưới cung điện. Thế nhưng, khi Mã Văn Thanh chạy trốn, bèn không nhịn được, từ hai bên thân cây giả thuận tiện lấy không ít châu ngọc tinh thạch mang theo, Trần Ngọc thậm chí còn phát hiện, những thứ đó phần lớn là dùng thủ pháp tương đối cao siêu: bẻ cả cành.

Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhìn Mã Văn Thanh, cuối cùng thở dài, thật ra thì không chỉ có mình Mã Văn Thanh, ngay cả chính cậu trong balô còn có chiếc hộp mà A Cát đưa cho, cộng thêm một Chân Ngôn Kính trong ngực, còn có báo con trong đống quần áo của Phong Hàn, súng đạn trên người, đều là vấn đề.

Chiếc hộp sắt của A Cát, Trần Ngọc nghiên cứu thật lâu, vẫn như cũ không tìm được cách để mở nó ra, chỉ có thể đem cất đi. Nhưng bất luận là hình thái hay kiểu dáng, đều rất khả nghi…

“Hỏng bét, đám cớm mặc thường phục đang trà trộn vào tìm kiếm trong đoàn người. Kháo a, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy?” Mã Văn Thanh tức giận khom lưng mang theo hai người xuyên qua những kẻ vã vật ngủ gật ở phòng đợi, hướng về một cái cửa ra khác.

Sau đó, bọn họ bi kịch phát hiên ra, tất cả cửa ra đều có không ít cảnh sát mặc thường phục đang đứng, muốn thoát ra ngoài tuyệt đối không thể nào. Cứ tiếp tục như vậy, bị bắt cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

“Làm sao bây giờ?” Mã Văn Thanh buồn bực bứt tóc, “Đáng tiếc nơi này không phải là Hàng Châu, nếu không dựa vào quan hệ của ông già nhà ta, nhất định có thể ra được.”

Trần Ngọc trầm mặc một lúc, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm được một dãy số, sau đó ấn nút gọi đi.

Qua hai ba mươi giây, điện thoại được kết nối, người bên kia dùng thanh âm biếng nhác vừa mới tỉnh ngủ nói: “Sao vậy, Trần Ngọc, rốt cuộc cũng nhớ tới gọi điện thoại cho ta? Ngươi thật đúng là người bận rộn, tốt nghiệp xong đã biến mất dạng.”

Chờ người nọ nhạo báng chán chê, Trần Ngọc nhẹ nhàng nói: “Kiều Dật, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?” Trần Ngọc thật ra thì vạn phần lúng túng, Kiều Dật là bạn thời đại học, Trần phụ cưỡng chế ra lệnh nhất định phải tạo quan hệ thật tốt, Trần Ngọc cũng ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa rời khỏi Bắc Kinh đã đem người ta vứt ra sau đầu. Coi như bây giờ, sáng sớm đã gọi hắn, cũng là vì có việc nhờ người.

Đầu bên kia trầm mặc hai giây, nghe được tiếng động ồn ào, sau đó giọng nói thanh tỉnh của Kiều Dật truyền tới: “Chuyện gì vậy? Ngươi hiện tại đang ở đâu?”

Trần Ngọc liếc nhìn cảnh sát mặc thường phục vẫn đang nỗ lực tìm kiếm trong đoàn người xuất trạm ở phía dưới, nói địa chỉ và đại khái tình hình.

“Tìm một chỗ an toàn, ta lập tức tới. Kiên trì mười phút, nếu không, từ cảnh cục nhận người sẽ phiền toái hơn.” Kiều Dật nói xong liền cúp điện thoại.

Trần Ngọc yên tâm, Kiều Dật đã đáp ứng, chứng tỏ hắn có thể giải quyết, bây giờ chỉ chờ tới lúc hắn tới là được. Mà lúc này cũng đã tầm 7 giờ sáng, là khoảng thời gian xe vào ga Bắc Kinh rất nhiều, người ra khỏi ga từng tốp lại tiếp từng tốp, đã cung cấp điều kiện ẩn núp vô cùng tiện lợi cho bọn họ, ba người ở ga Bắc Kinh quanh đi quẩn lại.

“Con bà nó, bọn họ đang đến bên này, chúng qua mau qua bên phải.” Mã Văn Thanh mắt như kẻ trộm, đám cảnh sát mặc thường phục cơ hồ vừa mới chuyển qua chỗ ngoặt, liền bị hắn phát hiện, lập tức lôi kéo Trần Ngọc chạy sang bên phải. Hướng này vừa đúng ngược chiều với đoàn người, khiến Mã Văn Thanh gặp khó khăn trong việc di chuyển nhưng vẫn nhanh nhẹn tránh thoát. Mã Văn Thanh kéo Trần Ngọc vào một lối đi nhỏ, liền thấy đối diện mấy nhân viên bảo vệ đang đâm đầu đi tới. Trần Ngọc cảm giác trái tim nhỏ bé của mình lần đầu tiên đập điên cuồng đến vậy. Có lẽ, phụ thân không hy vọng cậu lâm vào loại hiểm cảnh này nên không để cậu tiếp quản Trần gia? Trần Ngọc cũng bội phục mình, vào giờ phút này còn có tâm tư nhớ đến điều đó.

Bây giờ nên làm gì?

Đang suy nghĩ, một cánh tay chợt khoác lên bả vai Trần Ngọc, Trần Ngọc giật mình một cái, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cậu quay đầu lại, Kiều Dật đang mỉm cười nhìn cậu.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó có chút thấp thỏm, “Kiều Dật, xin lỗi, lại làm phiền ngươi.”

Kiều Dật trên dưới quan sát cậu một lượt, đưa tay véo hai má cậu, nói: “Gầy, cũng đen. Bất quá, bản lĩnh gậy họa của ngươi, một chút vẫn không thay đổi.”

“Khụ, mới vừa ngắm cảnh… trong sa mạc quay về. Chúng ta mang theo ít thứ, không tiện.” Trần Ngọc ngượng ngùng nói, lui về sau né tránh tay của Kiều Dật.

Mã Văn Thanh lúc này cũng tiến lại gần lên tiếng: “Ta đang thắc mắc tiểu Trần Ngọc gọi cho ai đến cứu viện, thì ra là Phó hội trưởng đại nhân.” Hắn và Kiều Dật luôn có phần không vừa mắt, khi nói chuyện cũng âm dương quái khí.

Đúng lúc ấy, nhân viên bảo vệ cùng cảnh sát đều đi tới, nhưng đối với đám người Trần Ngọc làm như không thấy, thậm chí còn khách khí chào hỏi với hai cảnh sát đi cùng Kiều Dật.

Kiều Dật cười cười, đối với khiêu khích của Mã Văn Thanh cũng không để bụng, đơn giản thăm hỏi hai người, nói: “Đi thôi, trước đến nhà của ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi thật vất vả mới tới được đây, ta làm chủ, các ngươi ở Bắc Kinh chơi mấy ngày.”

“Cũng tốt, ta đến Phan Gia Viên(*) đi dạo một vòng.” Mã Văn Thanh lập tức nhớ ra, nên tìm chỗ đem hàng trong tay bán ra, nếu không cứ phải trốn nhui trốn nhủi mãi thôi.

Trần Ngọc nghĩ đến phụ thân, căn bản không có tâm tư chơi bời, bất quá để sau hẵng nói. Trần Ngọc bị Kiều Dật kéo đi hai bước, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng.

Cậu vội quay đầu lại, quả nhiên, Phong Hàn vẫn ôm báo con đứng sau cậu đã không thấy đâu.

“Đợi đã.”

“Sao vậy?” Kiều Dật hơi cúi đầu, ân cần hỏi.

“Chúng ta có ba người, hiện tại thiếu một.” Trần Ngọc mặt trắng bệch, Phong Hàn không có ở đây, báo con không có ở đây, chẳng trách cậu cảm thấy đã bỏ quên một cái gì đó rất trọng yếu.

“Nhắc mới nhớ, tựa hồ từ lúc nãy, ta đã không trông thấy Phong ca.” Mã Văn Thanh cũng cau mày, cố gắng nhớ lại.

“Ta nói chuyện điện thoại xong, lúc người kéo ta chen lẫn vào trong đám người, ta vẫn còn lôi hắn theo.” Trần Ngọc nói, trong lòng cậu vô cùng hối hận, Phong Hàn không có cuộc sống bình thường, cũng không quen biết với ai. Hắn nhận thức rõ điều này. Khi đó, dù người đông hơn nữa, cũng không nên buông tay.

Thế nhưng, mấy người tìm kiếm cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Thấy sắc mặt Trần Ngọc càng ngày càng trắng, Kiều Dật thở dài, lấy điện thoại ra nói mấy câu, sau đó quay sang Trần Ngọc: “Đi thôi.”

Kiều Dật mang theo Trần Ngọc đi vào phòng giám sát và điều khiến nhà ga, nhân viên làm việc bên trong mở máy tính ra, để cho Trần Ngọc tự mình tìm.

Trần Ngọc do dự một lát, mở ra đoạn video lúc bọn họ mới vừa tiến vào sân ga.

“Phong ca ở đây.” Mã Văn Thanh chợt nói.

Trần Ngọc ngẩng đầu, Phong Hàn một người, trong tay tùy ý vắt một bộ quần áo. Hắn lạnh lùng đứng trong đám người, cái gì cũng không làm, liền hấp dẫn tấm mắt của mọi người chung quanh, nhưng vẻ mặt lạnh như băng khiến cho mọi người không dám tùy tiện đến gần. Sau đó, một thanh niên mặc âu phục đến gần Phong Hàn, thái đội cực kỳ cũng kính nói mấy câu.

Chẳng lẽ Phong Hàn có người quen?

Phong Hàn trong video trả lời gì đó, tiếp đến cùng thanh niên kia rời đi.

Trần Ngọc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thời gian, là nửa giờ sau. Khi đó hẳn là trước lúc mình gặp Kiều Dật. Phải chăng thời điểm Phong Hàn rời đi, còn sớm hơn hai người tưởng.

Cho dù Trần Ngọc không thể lý giải, Phong Hàn vẫn cùng người khác bỏ đi, hơn nữa không có nửa điểm do dự.

“Đi thôi, ta sẽ giúp ngươi tìm người đó.” Kiều Dật nói, “Hắn bây giờ đã đi khỏi, người đợi thêm nữa cũng vô ích.”

Trần Ngọc theo đám người từ từ hướng về phía sân ga, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống vắng, rất không quen. Nhưng dưới sự thúc giục của Mã Văn Thanh và Kiều Dật, vẫn ngồi lên xe Kiều Dật.

….

(*Phan Gia Viên: chợ trời ở Bắc Kinh )

Xe của Kiều Dật vừa mới chạy đi, bên trong một chiếc xe màu đen đỗ cách đó không xa, có người thấp giọng cười rộ lên, ngón tay dài mảnh rút điều thuốc màu trắng ra, châm lửa, nói: “Đi thôi, hiện tại hẳn là có thể nói rõ với Phong Hàn.”

Người trên ghế phó lái tắt máy ảnh kỹ thuật số, gật đầu, xe cũng chậm rãi rời đi.

Cuối cùng xe dừng lại trước một tòa đại viện ở phía tây nội thành, cửa viện mang màu sắc cổ xưa, tòa lầu bên trong cũng lâu năm rồi. Có điều nếu nhìn kỹ, những kiến trúc cổ xưa này khắp nơi đều lộ vẻ trang nghiêm, người ở đây qua lại cũng cẩn thận tỉ mỉ, tới đi vội vàng. Trước cửa có cảnh vệ, thấy xe đi tới, có người tiến lại giúp mở cửa xe.

Người ngồi phía sau dụi tắt thuốc, đứng dậy xuống xe. Nhất thời khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, người này vóc dáng cao gầy, một thân tây trang thâm sắc, bất quá thiết kế rất khéo léo, không chút nào có vẻ đạo mạo cứng nhắc, chỉ càng tôn thêm sự khôn ngoan mạnh mẽ, mái tóc dài lượn sóng tùy ý hất ra sau.

Người bước xuống, là một cô gái chừng hai ngươi bảy hai mươi tám tuổi, hơn nữa còn là một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc. Đồ trang sức nền nhã, lông mày tinh tế, ánh mắt ba quang lân lân.

“Lăng tiểu thư, Vưu bộ trưởng mời cô lập tức đi vào.” Người mở cửa xe lên tiếng, thấy vị đại mỹ nữ thì có chút hưng phấn cùng đỏ mặt.

Đại mỹ nữ ưu nhã gật gật đầu, đi về phía hậu viện.

Lầu một của hậu viện là phòng tiếp khách, trên ghế salon to lớn xa hoa dựa vào cửa sổ có người đang ngồi, ngũ quan hoàn mỹ khiến cho người ta không nỡ dời mắt, chỉ có điều quanh thân người này phát ra lãnh khí làm cho điều hòa được bật trong phòng tựa hồ có chút dư thừa. Một con báo con run rẩy đang nằm ở trên đùi hắn. Con ngươi đen tuyền to tròn chợt ánh lên vẻ đáng thương, giống như bộ dáng bị người ta vứt bỏ.

Thật ra thì, cũng không sai biệt lắm. Báo con phát hiện, Trần Ngọc từ lúc lên xe lửa, liền hoàn toàn vứt bỏ nó!! Làm một “người mẹ”, thế này rất đáng trách!! Báo con ủy khuất mà tức giận giơ móng vuốt, lại lặng lẽ thu hồi. Ô ô, không thể chọc giận tên này, hắn là người duy nhất có thể mang mình đi tìm “mẹ”, gào khóc…

Thật nhớ bàn tay vẫn thường xuyên vứt thịt khô cho nó a –

Tiếng vang chát chúa của giày cao gót nện xuống sàn nhà từ xa đến gần, một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang ngồi trên một chiếc sofa khác trong phòng đứng lên, trên mặt khẽ lộ tiếu ý, nhìn ra cửa nói: “Phong, Lăng Vân đã trở lại.”

Ngồi bên cạnh cửa sổ chính là Phong Hàn, hắn thu hồi tằm mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hướng về phía mỹ nữ tóc dài bước vào phòng, lại quét mắt ra sau nàng, tựa hồ có chút thất vọng.

Lăng Vân hướng về phía Phong Hàn mỉm cười thản nhiên, đi vào trong phòng, khi cách Phong Hàn chừng hai thước thì dừng lại, cung kính mà ưu nhã, cất tiếng: “Phong, người mà ngài bảo ta tìm đã tìm được rồi.”

Thấy lông mày Phong Hàn khẽ nhăn lại, Lăng Vân tiếp tục nói: “Thế nhưng, khi chúng ta tìm được hắn, hắn đã đi theo người khác rồi. Tựa hồ rất gấp gáp, vẻ mặt vội vàng, hắn thậm chí còn không phát hiện thiếu mất một người, lên xe rồi rời đi. Nhắc mới nhớ, cũng có chút kỳ quái, người ngài tìm, kẻ bên cạnh, cũng không ai nhận ra ngài biến mất, thật là một đám sơ suất cẩu thả.” Nói xong, Lăng Vân liền bật camera đưa qua. (bà mới sơ suất cẩu thả, cả nhà bà đều sơ suất cẩu thả!)

Trên màn hình, rõ ràng là cảnh tượng Trần Ngọc mở cửa xe, bóng chiếc xe nghênh ngang rời đi. Không có lấy một tia do dự, Trần Ngọc thậm chí không thèm quay đầu lại. Báo con nhìn camera, rất kích động. Vặn vẹo uốn éo thân thể, muốn nhảy xổ vào, rốt cuộc phát hiện mình tựa hồ ăn nhiều nên mập, muốn chui vào trong cái hộp có chứa Trần Ngọc kia có chút khó khăn.

Phong Hàn xem video xong, lạnh lẽo trong mắt tựa hồ càng thêm nồng nặc.

Thanh niên mặc tây trang cùng Lăng Vân đều có phần mất kiên nhẫn, đứng lên, nói: “Phong, nếu như không còn chuyện gì khác, chúng ta đi xuống trước.”

Phong Hàn gật đầu một cái, hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vã mở cửa đi ra ngoài.

Đậu trên lòng bàn tay với ra ngoài cửa sổ của Phong Hàn là một con bướm, một con bướm cực kỳ nhỏ. Có thể mới thoát kén không lâu, đối với hết thảy đều thật tò mò, mà cánh tay với ra ngoài của Phong Hàn lại giống như một vật thể lạnh lẽo không có sinh mệnh và vô hại. Con bướm đậu giữa lòng bàn tay hắn, cặp cánh rung rinh, tựa hồ đang suy nghĩ lựa chọn đóa hoa nào.

Ánh mắt Phong Hàn chợt lóe, tay bất chợt dùng sức nắm lại, con bướm bị vây hãm trong lòng bàn tay.

Báo con vẫn như cũ dùng móng vuốt ôm lấy cái camera, khi nãy nó chết sống không chịu trả lại cho cô gái kia, cảm thấy Trần Ngọc sẽ từ bên trong mà bước ra ngoài.

Phong Hàn nhớ lại bộ dạng Trần Ngọc nắm cổ áo của hắn híp mắt nói sẽ không chịu được thiệt thòi, nhớ lại vẻ mặt mừng rỡ của cậu khi thấy mình nói sẽ bồi cậu tìm kiếm phụ thân.

Tay Phong Hàn dẫn dần buông lỏng ra, con bướm nhỏ đậu giữa lòng bàn tay được thấy ánh sáng, lập tức run rẩy bay đi.

Mà hai người rời khỏi phòng kia, lại tiến vào một gian phòng bên cạnh, nam tử trẻ tuổi ngồi xuống trước, lập tức có người pha trà dâng lên, nói: “Vưu bộ trưởng, mời dùng trà.”

Người thanh niên gật đầu, ngẩng lên nhìn thẳng vào Lăng Vân, mỉm cười nói: “Sao vậy, cố ý để cho Phong Hàn hiểu lầm, cảm thấy hắn sẽ không phát hiện?”

Lăng Vân thong thả bước đến ngồi ở đầu bên kia một của chiếc sô pha khác, tiện tay lấy cây trâm búi tóc gọn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời nhiều thêm một tia ý nhị cổ điển. Cô khe khẽ thở dài, nói: “Phong chưa bao giờ để ý những thứ này, hắn sẽ không muốn đi tìm hiểu.” Sau đó, sóng mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Vưu bộ trưởng ở phía đối diện, thản nhiên cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn Phong bị kẻ khác vướng chân?”

Vưu bộ trưởng đem chén trà trong tay đặt trên bàn, ý vị thâm trường cười cười, cũng không nói lời nào.

Lăng Vân lại tiếp tục mở miệng: “Những người đó, đều là mang theo mục đích tiếp cận Phong, kết quả sẽ chỉ làm Phong càng ngày càng trở nên lãnh mạc. Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ không còn nhận ra hắn. Chúng ta sẽ mất hắn! Ta ngươi đều không muốn trông thấy cái kết cục này. Hơn nữa, ta muốn, không một ai có thể đứng bên cạnh Phong, không một ai xứng thu hút được sự chú ý cùng tình cảm của hắn. Cho nên, còn không bằng từ lúc bắt đầu đã không để cho nó xuất hiện.”

Vưu bộ trưởng lần này mới lên tiếng: “Ngươi nói rất đúng.”



Trần Ngọc rất buồn bực, cậu không hiểu người đã lớn như vậy rồi, sao còn có thể thất lạc được chứ. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, tới nhà Kiều Dật được một ngày, vẫn không có chút tin tức gì của Phong Hàn. Nghe nói không lâu sau khi hai người bị mang đi, nhóm cảnh sát mặc thường phục kia cũng theo đó rời khỏi. Khiến cho Trần Ngọc không nhịn được nhủ thầm trong lòng, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến bọn họ?

Kiều Dật đối với hai người cực kỳ khách khí, chu đáo lễ độ. Cha Kiều Dật công việc bề bộn, thường ngày khó gặp mặt được một lần. Mà mẹ Kiều Dật mới đi ra ngoài du lịch trước đó không lâu. Bây giờ Kiều gia chỉ có một mình Kiều đại thiếu gia, đầu bếp, người làm cũng không thiếu, cho nên hai người cũng không bị gò bó, lại có thức ăn ngon, cuộc sống thật ra thì rất dễ chịu.

Kiều Dật nghe được chuyện Trần Sâm mất tích từ Trần Ngọc, cũng vô cùng kinh ngạc, nói: “Trần thúc thúc mất tích? Ngươi trước đừng có gấp, cứ ở đây đã, ta xem xem có thể tìm người giúp ngươi nghĩ cách hay không.”

Trần Ngọc gật đầu, hiện tại không có bất kỳ đầu mối nào, Phong Hàn cũng không thấy bóng dáng, không thể làm gì khác hơn là tạm thời ở lại Kiều gia.

Ăn cơm tối xong, Kiều Dật nhìn ra tinh thần Trần Ngọc đã có phần kiệt quệ, bèn bảo Trần Ngọc trước tắm một cái rồi ngủ.

Trần Ngọc lại gật đầu, cả ngày mệt mỏi, cậu chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Khi nằm vật xuống chiếc giường ở phòng khách, trước khi nhắm mắt Trần Ngọc nghĩ, nếu có báo con và Phong Hàn ở chỗ này thì tốt biết bao.

Cậu nhận ra một ngày không trông thấy, cư nhiên rất nhớ bọn họ.

Đợi Trần Ngọc phát ra tiếng hít thở đều đều, trăng đã treo giữa trời.

Đúng lúc đó, điện thoại di động Trần Ngọc đặt ở đầu giường đột nhiên reo vang. Trần Ngọc hừ khẽ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng vò cái đầu tóc tai bù xù, đưa tay cầm điện thoại di động lên nghe.

Trần Ngọc cũng chưa hoàn toàn tỉnh hắn, chỉ thấy đầu bên kia phát ra tiếng gõ kỳ quái, không hề có thanh âm nào khác, cũng không có tiếng người nói chuyện.

Trần Ngọc mắng một câu, khép điện thoại di động lại, sau đó lật đến trên giường tiếp tục ngủ. Thế nhưng, chưa được mười phút, tiếng chuông lại vang lên. Trần Ngọc chỉ đành phải lần nữa thống khổ đấu tranh, sau đó xốc điện thoại di động lên, híp mắt nhìn một chút, đó là một dãy số hoàn toàn xa lạ, đặt điện thoại bên tai. Nhưng, vẫn nghe thấy thanh âm kỳ quái nọ. Lần này, Trần Ngọc trực tiếp cúp máy, cậu cảm thấy đây có thể là điện thoại gây rối. Có lẽ, cậu nên tắt nguồn điện thoại đi. Chỉ có điều nhớ đến phụ thân và Phonng Hàn, Trần Ngọc lại đưa di động thả lại trên bàn.

Tiếp đó, lần thứ ba điện thoại đổ chuông.

Bởi vì tức giận, Trần Ngọc có phần thanh tỉnh.

Người nào lại gọi điện cho cậu vào lúc này? Hơn nữa, di động này là cuả Trần Ngọc, hiển nhiên người gọi phải là người quen biết với Trần Ngọc, chẳng lẽ là Phong Hàn? Trần Ngọc nghiêng lỗ tai lắng nghe, phát hiện tiếng động kỳ quái kia nhưng thật ra lại có quy luật, mấy phút sau, sắc mặt Trần Ngọc dần dần thay đổi.

Thứ này mấy năm trước cậu đã từng nghe qua, thời gian đã lâu, có chút quên lãng. Đây là một loại mã Morse(*), cũng được biết đến như sóng điện từ không bao giờ biến mất, được biểu thị bằng số lượng các dấu chấm và dấu gạch ngang ngắt quãng, chúng ứng với một chữ cái và số riêng biệt. Điện báo trước đây, cũng dựa vào nguyên lý này. Người tinh thông những con chữ và số được mã hóa kia, có thể phiên dịch ra bên trong muốn biểu đạt điều gì.

Trần Ngọc quyết định gọi Mã Văn Thanh dậy, thương lượng một chút chuyện vừa rồi. Trần Ngọc khoác y phục, gõ thật lâu vào căn phòng cách vách, Mã Văn Thanh mới hoảng hoảng hốt hốt ra mở cửa, trong miệng còn oán trách: “Ta nói, tiểu Trần Ngọc, ngươi hơn nửa đêm không ngủ được đến đây để làm chi a?”

Trần Ngọc chẳng quan tâm nhiều lời, kéo Mã Văn Thanh trở về trong phòng mình.

“Mặc dù ta chỉ thích mỹ nữ mời ta cùng giường chung gối, nếu như tiểu Trần Ngọc tịch mịch khó nhịn, ca ca cũng có thể phụng bồi…” Mã Văn Thanh lẩm bẩm nói.

Trở lại trong phòng, Trần Ngọc lập tức cầm di động lên, lại phát hiện đã tắt ngấm, thanh âm kỳ quái không còn nữa.

Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến nhìn Mã Văn Thanh theo mình vào phòng, một cước đem người đá văng, đem chuyện mới vừa mình nhận được một cuộc gọi quái dị nói ra.

Mã Văn Thanh nghe xong, cũng hết sức tò mò, nói: “Như vậy ta ở lại phòng của ngươi, xem thử rốt cuộc có chuyện gì, nói không chừng lát nữa sẽ lại gọi.”

Việc này nếu như là trước đây, Trần Ngọc khẳng định sẽ đáp ứng. Nhưng mấy hôm trước bị Phong Hàn lôi kéo thể nghiệm chuyện “sung sướng”, Trần Ngọc đối với sự thân cận của người khác bắt đầu có sự mâu thuẫn. Mặc dù cùng bằng hữu thân cận cơ hồ không ảnh hưởng gì, nhưng, Trần Ngọc liếc nhìn giường đơn trong phòng, nói: “Không được, ngươi quá mập, ngươi ở đây, ta muốn ngủ cũng không được. Ngươi đi về trước, khi nào có điện thoại, ta lập tức gọi ngươi.”

Mã Văn Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn cái giường không tính là nhỏ, lại liếc thấy Trần Ngọc vẻ mặt thành thật, liền trở về phòng mình.

Kết quả, điện thoại không đổ chuông thêm lần nào nữa.

Ngày thứ hai, Kiều Dật cũng biết chuyện này, hắn nhíu chặt lông mày. Số điện thoại của Trần Ngọc rất ít cho người ngoài, cuộc gọi kia, rốt cuộc là tình cờ hay là cố ý?

Bất quá, ba người thương lượng đến cuối cùng đều cho rằng, điện thoại ngày hôm qua đoán chừng là gọi nhầm rồi.

Cho nên, đêm thứ hai, Trần Ngọc lại bị chuông điện thoại di động đánh thức, có chút phản ứng không kịp. Tiếp đó có người gõ cửa, cậu ra mở cửa, Mã Văn Thanh và Kiều Dật đều đứng ở bên ngoài.

Kiều Dật lướt qua Trần Ngọc đi vào trong phòng, cầm di động của Trần Ngọc lên, quả nhiên lại là tiếng động có quy luật đó. Qua thật lâu, thanh âm biến mất, tự động ngắt.

Mười phút sau, chuông điện thoại lại vang lên. Ban đêm an tĩnh, tiếng chuông điện thoại dị thường chát chúa. Còn đúng với số lần của hôm qua, ba người vẫn đợi qua ba lượt, lại chờ thêm một lúc nữa, mới từ trong phòng Trần Ngọc ra ngoài.

Kiều Dật mặt đen lại, vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Đừng lo lắng, ta đã thu cuộc gọi lại, lập tức sẽ cho người đi phiên dịch. Ngày mai sẽ có kết quả. Bây giờ, ngươi đổi phòng ngủ đi.”

Trần Ngọc trằn trọc trở mình cả đêm, cuối cùng đã sang ngày thứ hai.

Ăn chút điểm tâm sáng, ba người đều có phần không yên lòng. Rốt cuộc kết quả phiên dịch cũng đến tay Kiều Dật.

Kiều Dật nhìn tờ giấy trong tay, chân mày càng nhăn càng chặt.

Ngẩng đầu thấy ánh mắt lo lắng của Trần Ngọc, Kiều Dật đưa tờ giấy trong tay cho cậu. Mã Văn Thanh cũng tiến lại gần để xem, phía trên chỉ viết một câu: Trần Ngọc, cứu người, ngoài bến cảng Yên Đài phía đông nam, ta chờ ngươi.

Trần Ngọc hoảng sợ muốn nhảy dựng lên, biết số di dộng của cậu, còn bảo cậu đi cứu người. Trần Ngọc cơ hồ ngay lập tức nghĩ đến phụ thân tung tích chẳng rõ.

Tay cậu có chút run rẩy, túm lấy Kiều Dật hỏi: “Có thể tra được điện thoại này gọi từ đâu hay không.”

Kiều Dật gật đầu một cái, cũng may thời gian mỗi lần trò chuyện đều đủ dài, hẳn là không có vấn đề gì.

“Di động để ở chỗ ta, dãy số kia tối nay gọi đến, ta tìm người đi thăm dò.”

Lần này Trần Ngọc hoàn toàn mất ngủ, rốt cuộc là ai cầu cứu cậu qua điện thoại? Trần Sâm, Phong Hàn? Báo con tựa hồ không thể nào đâu…

Tại sao không nói trực tiếp, lại muốn dùng cách truyền tìn bằng mã Morse này, chẳng lẽ không tiện mở lời? Dưới tình huống nào, mới không tiện nói?

Trần Ngọc càng nghĩ càng lo lắng, sáng hôm sau, sắc trời chưa sáng, đã ở dưới lầu chờ tin tức của Kiều Dật.

Đến bữa sáng, Kiều Dật mới vội vã từ bên ngoài đi vào, thấy trên mặt Trần Ngọc rõ ràng mắt quầng thâm, lắc đầu.

“Thế nào? Điều tra ra không?” Trần Ngọc lo lắng hỏi.

Kiều Dật gật đầu, bất quá mi tâm vẫn nhíu chặt, chần chờ một lúc nhìn Trần Ngọc, nói: “Điều tra ra rồi. Ba cuộc gọi, lần thứ nhất là ở bến cảng Yên Đài, lần thứ hai là ở trên biển phía đông nam của cảng Yên Đài, lần thứ ba, đã gần đến Nhật Bản.”

-END 49-

Chú thích:

(*) Mã Morse: hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.

Được phát minh vào năm 1835 bởi Samuel Morse nhằm giúp cho ngành viễn thông và được xem như là bước cơ bản cho ngành thông tin số. Từ ngày 1 tháng 2 năm 1999, tín hiệu Morse đã bị loại bỏ trong ngành thông tin hàng hải để thay vào đó là một hệ thống vệ tinh.

Tín hiệu có thể được chuyển tải thông qua tín hiệu radio thường xuyên bằng việc bật & tắt (sóng liên tục) một xung điện qua một cáp viễn thông, một tín hiệu cơ hay ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.