Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 58: Chương 58




Mộ thất màu đỏ? Trung Quốc thời cổ đại, mai táng trọng bạch, thông thường tang phục cùng với đồ dùng linh đường đều là màu trắng. Mà bên trong mộ thất này, trên tường vẽ tiên tử mặc váy đỏ, bên chân là tường vân thải phượng, lẳng lặng đón gió mà đứng, tựa hồ muốn nghe giai điệu diễn tấu du dương cổ xưa. Trên màn che rủ xuống từ trên đỉnh thêu uyên ương có đôi có cặp, chính giữa quan sàng cũng được trải tấm đệm đỏ thắm, một cỗ quan tài đang đặt ở trên giường.

Khoa trương nhất chính là, phía bên phải mộ thất có một ao nước đường kính chừng năm thước, khói bay lượn lờ, trên đóa hoa sen bằng bạch ngọc khổng lồ nâng một chiếc giường hẹp, trên chiếc áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm thêu uyên ương giống nhau bày một chiếc khay đồng, một bầu rượu cùng hai chiếc chén bạch ngọc.

Mọi người vừa nhìn vừa trợn mắt há hốc miệng, nếu như không phải có quan tài đặt ở chính giữa, bọn họ thậm chí còn không thể xác định được đây là mộ thất hay phòng tân hôn.

Phong Hàn diện vô biểu tình ngắm nhìn bốn phía trước sau, rồi đi về phía chiếc quan tài ở chính giữa, đẩy nắp quan tài sang bên cạnh.

Trần Ngọc vẫn đi sát theo Phong Hàn, lúc này không nhịn được tò mò tiến đến nhìn vào trong, lại phát hiện bên trong bày một bộ áo cưới màu đỏ, trên gối ngọc là mũ phượng cùng đồ trang sức, nhưng duy độc không thấy hài cốt đâu.

Phong Hàn tựa hồ cũng không ngờ rằng sẽ có việc này, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Trần Ngọc cảm thấy toàn cảnh màu đỏ có chút quỷ dị, cẩn thận lùi về sau một bước, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là y quan chủng?” (y quan chủng: mộ chỉ chôn quần áo và di vật của người chết, không có hài cốt)

“Không phải.” Phong Hàn không chút nghĩ ngợi trả lời, “Hơn nữa, chúng ta ngay từ đầu đã tìm sai rồi, ta sớm nên nghĩ đến, với quy mô thế này, căn bản không phải chủ mộ thất, người ở đây nên là tuẫn táng giả* có địa vị tương đối cao.”

(tuẫn táng giả: người mai táng theo)

“A, không hổ là Phong tiên sinh, nhanh như vậy đã nhận ra vấn đề, nơi này quả thực không phải là chủ mộ thất.” La Khuynh tán thưởng nhìn Phong Hàn.

“Chẳng lẽ La tiểu thư biết gì sao? Có thể giải thích cho chúng ta một chút hay không?” Giáo sư An say mê khảo cổ, đang ở phía sau Phong Hàn và Trần Ngọc, nghe được lời La Khuynh nói, quay đầu ân cần hỏi.

La Khuynh gật đầu một cái, trong mắt nụ cười lưu động, phong tình vạn chủng, “Đúng như Phong ca đã nói, người chôn cất ở đây chính là thiếp thất mà chủ nhân ngôi mộ sủng ái nhất.”

Lăng Vân không khỏi bật thốt lên: “Ý, là thiếp thất? Không phải chính thê?”

La Khuynh gật đầu một cái, vẫn như cũ cười híp mắt nói: “Không phải là chính thê, quách của chính thê nằm bên cạnh chủ nhân ngôi mộ, nếu như các ngươi có thể tìm được chủ mộ thất, đương nhiên sẽ trông thấy nó.”

Lăng Vân gật đầu, vậy sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy, quan sát bốn phía, Lăng Vân nhướn mi, lại hỏi: “Bất quá, tại sao lại bố trí thành cái dạng này? Giống như là muốn động phòng hoa chúc bái đường thành thân vậy.”

La Khuynh cất tiếng cười thanh thúy, ánh mắt đen láy lóng lánh, đáp: “Bởi vì vào cái đêm chủ nhân ngôi mộ cưới người thiếp mà hắn sủng ái nhất, đồng thời cũng là người quan trọng nhất đối với hắn, bệnh cũ tái phát, chưa kịp động phòng liền qua đời. Chính thê hiền hậu không đành lòng thấy chủ nhân ngôi mộ mang theo tiếc nuối ra đi, định thực hiện nguyện vọng thay cho trượng phu, ở trong mộ thất này sắp đặt một gian để quách đặc biệt, đem vị thiếp thân chưa qua cửa đưa vào tuẫn táng cùng.”

Mã Văn Thanh đau lòng vạn phần nói; “Ta kháo, bà vợ cả này tâm địa quá ác độc, ta thấy bà ta chính là ghen tỵ với cô vợ bé trẻ tuổi lại xinh đẹp, người cũ không bằng người mới được sủng ái, ghi hận trong lòng. Tang lễ đương nhiên do vợ cả định đoạt, vì vậy đem cô vợ bé chôn cùng, nói không chừng chủ nhân ngôi mộ căn bản luyến tiếc. Chậc chậc, đáng thương thay cho một thiếu nữ như hoa như ngọc.”

Trần Ngọc một cước đem Mã Văn Thanh đá văng: “Ta thấy ngươi suy tưởng hơi quá rồi, vào thời đó, đầy tớ cùng thê thiếp tuẫn táng theo mặc dù cực kỳ tàn ác, nhưng lại rất phổ biến, đây chưa chắc đã là ý của chủ nhân ngôi mộ. Những người thợ bị chôn theo khi nãy sao không thấy ngươi cảm khái như vậy.”

La Khuynh cười liếc Mã Văn Thanh một cái, người đang giơ tay vốn định níu lấy Trần Ngọc trả thù bèn dừng lại, nhìn có chút ngây dại, than thở trong lòng: phong tư nhanh nhẹn, đại mỹ nữ dịu dàng cổ điển, thật sự rất đẹp mắt a, lần này theo tiểu Trần Ngọc tới cứu người, cho dù không gặp may với kim khí, cũng coi như không tệ lắm.

La Khuynh không để ý đến sự thất lễ của Mã Văn Thanh, chỉ hé miệng cười nói: “Ai biết được, chủ nhân ngôi mộ khi ấy còn chưa kịp để lại bất cứ di chúc gì liền qua đời, hơn nữa,” La Khuynh dùng tay ưu nhã vén mái tóc rũ xuống, mỉm cười: “Đây chỉ là truyền thuyết được lưu lại trên đảo mà thôi.”

Cho dù là truyền thuyết, nhưng quách thất xếp đặt thành động phòng cũng thật sự tồn tại.

Vưu bộ trưởng lúc này mới lên tiếng: “Phong, xem ra là sơ xuất của người dưới. Bất quá, nếu không phải là chủ mộ thất, như vậy không liên quan đến thứ chúng ta muốn tìm.”

Phong Hàn diện vô biểu tình liếc nhìn hỉ phục trong quan, xoay người đi ra ngoài. Trần Ngọc cảm giác có chỗ nào đó không đúng, trong hầm xe ngựa thứ hai có chiếc xe bị xô đổ và thiết bị lặn bị bỏ lại, thuyết minh quả thật có trộm mộ đại giá quang lâm đến đây, nếu vậy tại sao những thứ kia không ai động vào? Hỉ phục không tính, nhưng mũ phượng khảm xung quanh các loại bảo thạch cũng tuyệt đối là trân phẩm hiếm thấy.

Nhưng Trần Ngọc hiển nhiên không có thời gian đi suy ngẫm vấn đề này, cậu bị Phong Hàn túm lấy kéo đi. Khi quay đầu lại, phát hiện La Khuynh cùng đang cười nhìn quách thất, chỉ có điều nụ cười kia không hề ấm áp.

Rời khỏi tẩm điện màu đỏ, Phong Hàn phân rõ phương hướng, đì về phía Bắc của mộ đạo. Trần Ngọc nhìn người phía trước, bàn tay lơ đãng chạm đến quyền trượng cứng rắn trong ngực. Trước khi tiến vào mộ đạo, Phong Hàn lại đem quyền trượng màu vàng giao cho Trần Ngọc bảo quản, lần này chưa thấy hắn đòi về, hơn nữa, kế từ sau khi vào đây, Phong Hàn tựa hồ thay đổi hẳn, vội vàng mà nôn nóng, còn thường ngẩn người.

Mộ đạo chỉ cho phép—— hai người sóng vai mà đi, mà hai người ở đằng trước hiển nhiên đều có chút không yên lòng. Một người không biết đang suy nghĩ điều gì Trần Ngọc thì chằm chằm nhìn Phong Hàn quan sát dị thường của hắn.

Khi chân trái Trần Ngọc vừa bước ra liền thụt xuống, cậu rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhanh chóng lui về sau nửa bước. Phong Hàn đồng thời tóm lấy Trần Ngọc, trong mộ đạo chợt truyền đến tiếng sụp đổ.

Trần Ngọc lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nơi mình mới vừa giẫm trúng, một khối đá xanh dài nửa thước vuông vức đã hoàn toàn lún xuống, bên trong sâu không thấy đáy, không kể đến ánh đèn ở hai bên, bên trong lóe lên hàn quang chẳng lành, phỏng chừng là đao kiếm hoặc vũ khí sắc bén nào đó.

Phần lớn mọi người còn đang ngẩng đầu nhìn phía trước, sau khi Trần Ngọc dẫn phát cơ quan, trên nóc chợt bay ra một con chim nhạn màu vàng kim. Quan sát kỹ mới nhận ra, không chỉ là màu vàng, con chim kia tựa hồ được làm từ vàng thật, đôi mắt được khảm bảo thạch màu đỏ.

Đây là cái gì cùng cái gì a? Kỹ thuật thời cổ đại phát triển đến như vậy sao? Khi Trần Ngọc không nhịn được muốn oán trách với Phong Hàn, phát hiện hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm con chim màu vàng kia, mang theo hàn ý rõ rệt, ngay cả khí áp chung quanh hắn cũng bắt đầu hạ xuống.

Trần Ngọc lại liếc con chim kỳ quái đang dần dần giương cánh hé miệng, thật cẩn thận nhìn Phong Hàn nói: “Ta bảo, nó muốn bay tới đây, ta nghĩ nó không có thiện ý —— đáng chết!”

Trần Ngọc chỉ vừa kịp mắng một câu, trên không xuất hiện những lưỡi dao nhỏ màu vàng nhiều không đếm xuể , không nghi ngờ gì đều từ trên cánh của con chim đang bay kia thoát ra ngoài. Càng làm cho Trần Ngọc buồn bực hơn chính là Phong Hàn nãy giờ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, giống như mang theo hận ý lạnh lẽo nhìn thú rất quen thuộc nào đó.

Trần Ngọc không thể không đẩy ngã Phong Hàn, trong nháy mắt đó, Trần Ngọc bắt đầu hối hận, Phong Hàn là quái vật, mình thì không, vạn nhất có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ. Hơn nữa, cậu chưa bao giờ là kẻ xả thân vì người khác… Bất quá, bỏ đi, dù sao Phong Hàn đã cứu cậu vô số lần, nói thế nào cũng không thấy thiệt thòi. Nhìn những thứ màu vàng kia phô thiên cái địa phóng tới trong nháy mắt, Trần Ngọc an ủi mình.

Khi ngã xuống đất Phong Hàn rốt cuộc phản ứng kịp, ý thức được tình hình hiện tại, hắn nhanh chóng đem balô sau lưng lên che phía trước Trần Ngọc, sau đó nhảy dựng lên.

Vì vậy, Trần Ngọc vạn phần may mắn nhìn vết xước nơi bả vai, đây là do lưỡi dao màu vàng xẹt qua làm bị thương, các lưỡi dao còn lại đều bị Phong Hàn đỡ lấy hoặc đánh rớt. Bao gồm cả con chim nhạn bằng vàng kia, vỡ nát tan tành nằm một góc trong mộ đạo. Bên trong chảy ra chất lỏng màu đen thành công ngăn cản những người muốn thò tay nhặt vật vừa tinh tế vừa nguy hiểm này lên.

Trần Ngọc cởi áo ra, cau mày nhìn bả vai của mình, quả nhiên đen thẫm một mảng, trên đao nhất định có độc. Bả vai vừa tê dại vừa nhột, còn đau đớn vô cùng. Mã Văn Thanh chạy tới, ôm Trần Ngọc gào thét: “Mau mau viết hết mật mã tài khoản ngân hàng ra!”

Phong Hàn chợt lạnh lùng lên tiếng: “Hắn không sao hết.”

Trần Ngọc rốt cuộc khiến cho mình trấn tĩnh lại, lau mồ hôi trên đầu, quay đầu nhìn bả vai, trên làn da có phần trắng bệch, màu đen càng lộ vẻ kinh khủng, bất quá màu đen kia thật sự đang từ từ giảm bớt, cuối cùng trở thành một chấm đen nhỏ, biến mất.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Ngọc, Phong Hàn nói: “Là cổ của Thanh Long Hoàn, bọn chúng sẽ cướp lấy tính mạng của ngươi, nhưng cũng không dễ dàng để thứ khác xuống tay. Ngoài ra…” Trần Ngọc cảm thấy lực đạo nắm lấy cánh tay của cậu đột nhiên tăng lớn đến không thể chịu được, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cậu mang theo sự tức giận thâm trầm: “Ta sẽ không vì hành động khi nãy của ngươi mà nói lời cảm ơn, người trừ việc vướng tay vướng chân ra, sẽ chỉ khiến ta mất đi tế phẩm của mình. Nhớ kỹ, mạng của ngươi từ ngày đó bắt đầu, chính là của ta, mấy hành động bộc phát của ngươi chỉ quấy nhiễu đến ta.”



Trần Ngọc bi kịch phát hiện cho dù mình thật sự ngu xuẩn nghĩ đến việc xả thân cứu người, đổi lại kết quả nhận được chỉ là chiến tranh lạnh với Phong Hàn mà thôi, cậu thậm chí còn không thể hiểu được trong đầu Phong Hàn đang suy nghĩ cái gì.

Điều đáng mừng nhất chính là những người phía sau đều có đủ thời gian để đề phòng, không ai bị thương. Bất quá, cơ quan trong mộ đạo cũng càng ngày càng nhiều, hiển nhiên những người thợ mà Từ Phúc mang đến đã phát huy hoàn hảo tay nghề của mình. Qua hồi lâu, bọn họ rốt cuộc xác định, tầng này vẫn không có chủ mộ thất, bọn họ nhất định phải tìm kiếm cửa vào tầng tiếp theo. Thông qua ba tầng phía trên có thể thấy được, địa cung của Tần mộ này tương đối khổng lồ, hơn nữa phần lớn dưới mặt đất.

Phong Hàn tựa hồ hiểu rất rõ cơ quan trong cổ mộ, trừ con chim nhạn bằng vàng vừa nãy tạo ra sự cố ngoài ý muốn, đi theo dấu chân của Phong Hàn, đa số sẽ không gặp nguy hiểm.

Chỉ có điều, tâm tình của Phong Hàn tương đối xấu, giận dữ đi ở phía trước dẫn đường, không chú ý tới người đằng sau đã mệt mỏi khổ sở không thể tả. Hai đội viên khảo cổ đến thương lượng với Vưu bộ trưởng, “Có thể nghỉ ngơi một chút hay không? Mọi người đều đã đói bụng.”

Vưu bộ trưởng liếc nhìn Phong Hàn ở phía trước vẫn đằng đằng sát khí như cũ, lông mày giương lên: “Chúng ta cũng không giống các ngươi nhàn nhã như vậy, còn có việc gấp phải xử lý. Ta nói, nhân viên khảo cổ dã ngoại sẽ không yếu ớt đến vậy chứ.”

Trần Ngọc cảm thấy bụng của mình cũng bắt đầu kêu, đang chuẩn bị kháng nghị. Phong Hàn chợt ngừng lại, lạnh lùng nói: “Nơi này tương đối trống trải, không có cạm bẫy, tạm thời nghỉ ngơi ở đây. Trần Ngọc, ta đói bụng.” Cư nhiên còn đang chiến tranh lạnh, không chút do dự sai khiến mình…

Vưu bộ trưởng đẩy kính mắt không gọng, quay đầu lại nói: “Trước dừng lại ở chỗ này nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục.”

Mọi người khóe miệng co quắp giật giật nhìn Vưu bộ trưởng, ây ây, đãi ngộ khác biệt cũng rõ ràng quá đi.

Trần Ngọc lấy nồi nấu canh, đem thịt khô và rau đóng hộp thả vào, thế mà mùi thơm cũng lan tỏa tứ phía. Sau khi cho Phong Hàn và báo con ăn xong, Trần Ngọc múc thêm một chén nữa cho mình, rồi ném cái muỗng cho Mã Văn Thanh đang sáp lại bên cạnh.

Hôm nay đến phiên Trần Ngọc trực đêm, cậu ăn xong cơm chiều, bèn đi ngủ sớm hơn một chút. Rạng sáng, Trần Ngọc bị Đỗ Cương kêu tỉnh, buông báo con ấm áp trong ngực a, Trần Ngọc chui khỏi túi ngủ, khoác áo đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh bếp không khói, cái rét lạnh trong mộ đạo bị xua tan không ít.

Mọi nơi yên tĩnh, Trần Ngọc từ trong ***g ngực lấy ra viên ngọc nhặt được trong quỷ thành ở sa mạc, ngọc này là vật phụ thân cậu vẫn mang theo bên mình. Lấy tay vuốt ve, Trần Ngọc cau chặt mi, phụ thân rốt cuộc ở đâu, tại sao không có bất kỳ đầu mối nào?

Đúng lúc ấy, bất chợt có một cánh tay khoác lên trên bả vai Trần Ngọc.

Trần Ngọc cứng đờ, chẳng lẽ cậu suy tư quá nhập thần, tại sao một chút động tĩnh cũng không nghe thấy được?

-END 58-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.