Trần Ngọc nghe thấy Thẩm Tuyên và Triệu Ly ở bên trong bắt đầu nói sang chuyện khác, cũng không còn tâm tư ra ngoài dạo phố nữa, thừa dịp không ai chú ý lại trở về phòng mình, cậu cần một nơi tuyệt đối an tĩnh để hảo hảo suy nghĩ.
Ngày đó từ cuộc đối thoại giữa Trần Sâm và Hàn Hiểu Thần đã để lộ ra tin tức về người kia, thân phận trước đây của Trần Ngọc rất có thể đã hại chết rất nhiều người trong Đào Sa môn. Mặc dù Trần Ngọc kiên quyết cho rằng mình vô tội, nhưng món nợ này e là vẫn phải tính lên người cậu.
Tình phụ tử của Trần Sâm căn bản không cần hoài nghi, vì cứu cậu, Trần Sâm có thể không nề hà việc nguy hiểm đến tính mạng, đào hải đấu tìm kiếm một quyển sách chưa chắc có thật; lúc biết được Trần Sâm có thể sẽ gặp nguy hiểm, Trần Ngọc căn bản cũng không suy tính gì nhiều, trực tiếp ra biển cứu người.
Thế nhưng, Trần Sâm cũng đã nói, nếu như cậu nhớ lại chuyện trước kia, Trần Sâm sẽ đích thân giết cậu, cho dù khi đó người thống khổ nhất là phụ thân cậu.
Trần Ngọc cau mày đi đi lại lại trong phòng, cậu thực sự không nghĩ ra người kia rốt cuộc đã làm cái gì, khiến cho Trần Sâm nhất định phải giết cậu. Đáng hận nhất chính là cậu căn bản không nhớ được, nếu cứ thế mà chết chẳng phải rất oan uổng?
Hơn nữa, lúc này Trần Sâm lại đến tham dự đại hội Đào Sa gì đó…
Trần Ngọc đang sầu não nghĩ cách thoát khỏi kiếp nạn lớn nhất trong đời thì điện thoại di động ở túi quần vang lên. Trần Ngọc sợ hết hồn, lấy ra nhìn mới biết là Mã Văn Thanh gọi tới liền thở phào nhẹ nhõm.
“Kháo a, trước kia tần suất ngươi gọi cho ta vượt quá cả điện thoại quấy rối, sao lần này lâu như vậy mới liên lạc với ta?” Có lẽ hai người câu kết với nhau làm nhiều việc xấu, không khỏi tín nhiệm lẫn nhau, sau khi Trần Ngọc nhận được điện thoại của Mã Văn Thanh, dần dần trấn tĩnh lại.
“Yêu, không ngờ tiểu Trần Ngọc nhớ ta đến vậy. Chờ Mã ca làm tốt công tác chuẩn bị, dựa theo không khí đọc một bài phú để biểu đạt nỗi niềm a, khụ, nhật nhật tư quân bất kiến quân…Hựu khởi tại triều mộ mộ —” Thanh âm hài hước trước sau như một của Mã Văn Thanh truyền đến, có thể do tín hiệu không tốt, Trần Ngọc chỉ nghe được đại khái.
“Vào chính sự, ngươi lại lêu lổng ở chỗ chim không thèm thải nào rồi?” Trần Ngọc vừa nói vừa dựa vào bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt của cậu rõ ràng thả lỏng hơn.
Trần Ngọc vừa dứt lời, giọng điệu tràn đầy vui sướng của Mã Văn Thanh chợt lạnh xuống, hắn trầm mặc một hồi, nói: “Nghe này, tiểu Trần Ngọc, ta cũng có việc gấp, nếu không cũng chẳng phải bây giờ mới gọi điện thoại cho ngươi.”
Trần Ngọc không hiểu ra sao, đang định lên tiếng hỏi, đầu bên kia lại mất tín hiệu, hay nói chính xác hơn trong điện thoại bỗng truyền đến tiếng rít chói tai, giống như có dòng điện chạy qua.
Trần Ngọc sốt ruột đi đi lại lại vòng quanh phòng, điện thoại rốt cuộc có thanh âm, là tiếng thở hổn hển của Mã Văn Thanh, gấp gáp nói: “Con mẹ nó cái thời tiết quỷ quái này! Tiểu Trần Ngọc, ngắn gọn một câu, nhà ta xảy ra chút chuyện. Ngươi nhớ, nhất định không được đến tìm ta, cũng đừng tới chỗ này —” Tiếp đó là một tràng tiếng rít buốt óc, giọng nói của Mã Văn Thanh mới lại truyền tới: “Nhớ kĩ, bất kể người khác cho ngươi bao nhiêu minh khí, tuyệt đối không được đến đây.”
Những lời này, là câu nói cuối cùng của Mã Văn Thanh với Trần Ngọc, sau đó di động chỉ còn lại tiếng tút tút. Trần Ngọc thấp thỏm bất an, nhấn số gọi lại mấy lần, nhưng không ai bắt máy.
Tâm tình của Trần Ngọc nhất thời còn buồn bực hơn so với lúc trước, hiện tại lại có tình hình mới, trong nhà Mã Văn Thanh đã xảy ra chuyện, hơn nữa nhất định vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, là chuyện không nắm chắc, bằng không hắn đã gọi cậu đến hỗ trợ.
Nhớ tới câu nói sau cùng của Mã Văn Thanh, Trần Ngọc cười khổ, hắn nhất định là dưới tình thế cấp bách mới ra điều kiện có lực hấp dẫn đến vậy với cậu. Như thế, việc gì khiến cho Mã Văn Thanh có thể buông bỏ lượng lớn minh khí cũng không muốn làm? Chỉ có một loại khả năng, là việc liên quan đến sinh tử.
Trần Ngọc nghĩ vậy liền khẩn trương, cậu phải đi giúp Mã Văn Thanh, giống như khi nghe cậu nói muốn đến sa mạc hay đi biển, Mã Văn Thanh chưa bao giờ bỏ rơi cậu.
Trước hết phải tìm hiểu Mã gia đã xảy ra chuyện gì, đây đối với Trần Ngọc mà nói không khó. Suy tư một lúc, Trần Ngọc gọi vài cú điện thoại, mặc dù không cần mạng lưới thông tin của Trần gia, cậu cũng có con đường riêng của mình.
Chẳng mất nhiều thời gian, một tên buôn lậu đồ cổ đã cung cấp tin tức cho cậu.
Mã gia gần đây có nhận một mối làm ăn, tựa hồ có liên quan đến một tòa đại mộ cổ của Tây Tạng, nhưng đội do Nhị thúc của Mã Văn Thanh cùng thuộc hạ đi trước thăm dò chưa thấy quay về. Cùng lúc đó, có lời đồn Mã gia cướp sinh ý của người khác.
Nghe nói, Kim gia của Đào Sa mua được một tấm bản đồ từ tay của một tên buôn tin, là bản đồ về đại cổ mộ Tây Tạng. Nhưng đợi đến khi Kim gia tìm đến nơi, mới phát hiện người của Mã gia đang chuẩn bị vào mộ rồi. Sau đó, người của Kim gia lan truyền tin Mã gia tranh đoạt sinh ý.
Thế nhưng, khiến người ta kinh ngạc chính là, người của Kim gia và Mã gia đều chưa trở về.
Tên buôn tin kia bình thường danh tiếng cũng tốt, lại chứng minh mình không hề bán thông tin cho cả hai nhà. Cho nên Kim gia một mực chắc chắn, Mã gia đã ăn trộm thông tin.
Trong phái Đào Sa, đối với kẻ cướp sinh ý luôn có ác cảm, thế nên đến thời điểm này, hai nhà nổi lên tranh chấp, cũng không ai nghiêng về phía Mã gia.
Mà tranh chấp của những tay trộm mộ, không chỉ tiểu đánh tiểu náo là xong.
Mã gia đương gia – phụ thân của Mã Văn Thanh đã tự mình dẫn người đi Tây Tạng, bất luận thế nào, ông cũng không thể bỏ mặc Nhị đệ.
Mà Kim gia công bố bị đoạt mất sinh ý, cũng lên tiếng muốn mang người qua đó.
Trần Ngọc cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, mặt trên có viết tên một địa danh: Núi tuyết Mai Lý(*), Khang Gia thôn.
Đó là đích đến của Mã gia.
Trần Ngọc lo lắng, quyết định trước đi giúp Mã Văn Thanh, nếu còn thời gian, sẽ đến tìm Phong Hàn. Dù sao, hiện tại không thể ở lại Trần gia, vì tránh cho cha phải hối hận, tốt nhất là trốn ra nước ngoài. Trần Ngọc tự an ủi.
Lập tức, Trần Ngọc bi kịch phát hiện, cậu đã lên kế hoạch hết sức chu đáo, thậm chí không cùng Phong Hàn hạ địa, ngay cả lời giải thích uyển chuyển mà thành ý cũng đã chuẩn bị tốt, lại bởi vì đủ loại biến cố, không thể không rời nhà hạ địa.
Thật giống như vận mệnh an bài sẵn, vô luận cậu đấu tranh thế nào, kết quả đều không mảy may thay đổi.
Đúng lúc này, cửa sổ bỗng nhiên bật mở, Trần Ngọc đứng bên cạnh giật mình hoảng sợ, theo trực giác thối lui ra sau. Phong Hàn diện vô biểu tình vô cùng thuần thục từ ngoài cửa sổ nhảy vào, trông thấy sắc mặt quỷ dị của Trần Ngọc thì nhíu nhíu mày.
Phong Hàn thông báo với Trần Ngọc, “Chúng ta ngày kia xuất phát.”
Trần Ngọc từng bước lùi ra sau, thật sự không có khí thế mà đưa ra đề nghị: “Là như vầy, ta có khả năng không đi cùng với ngươi được. Trong nhà Mã Văn Thanh đã xảy ra chút chuyện, cho dù không thể giúp đỡ được nhiều, ta cũng không thể bỏ mặc hắn, ngươi biết, ta và Mã Văn Thanh —”
“Đi đâu?” Phong Hàn rất dứt khoát cắt ngang lời Trần Ngọc.
Trần Ngọc yên lặng đưa địa chỉ cho hắn, Phong Hàn nhận lấy nhìn lướt qua, ném lại cho Trần Ngọc, nói: “Rất tốt, xem ra chúng ta không cần đi hai nơi. Ngày mốt lên đường, ngươi chuẩn bị đồ đi.”
“…Ngươi xác định địa chỉ của chúng ta là cùng một nơi?” Trần Ngọc cảm thấy nổi da gà, không chỉ là hạ địa, ngay cả đích đến cũng giống như đã được người khác sắp đặt sẵn.
Sự thật chứng mình, cậu vẫn là không cách nào tránh khỏi vũng bùn này.
A Cát nói đúng, một khi đã sa chân, liền không còn cơ hội thối lui nữa.
Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Ngọc và Phong Hàn như thường ngày ăn cơm xong, liền trốn đến gian phòng của mình. Có Phong Hàn ở đây, muốn rời khỏi Trần gia tương đối dễ dàng. Sau đó hai người đến nơi ở của Trần Ngọc.
Trần Ngọc kiên trì muốn trở về một chuyến, có một số thứ cậu nhất định phải mang theo, hơn nữa Trần Ngọc định bụng sẽ mở cái hộp kia ra.
Vốn không định mở nó, vì muốn cách chuyện này càng xa càng tốt, hiện tại nếu trốn không thoát, thì nên xem thử bên trong rốt cuộc là gì.
Khi về đến nhà, Trần Ngọc thu thập hai balô lớn, quần áo, đồ dùng hàng ngày, dây thừng, sô-cô-la, đèn pin mắt sói, một số trang bị không thể mang lên xe lửa chỉ có thể chờ đến lúc gặp được Mã Văn Thanh thì lấy từ hắn. Súng và đạn dược trong nhà vẫn còn, Trần Ngọc mang theo lượng lớn. Đương nhiên, chỉ cần nghĩ đến Phong Hàn cùng đi với mình, cậu đã cảm thấy vô cùng an toàn.
Thừa dịp Phong Hàn cùng báo con ở phòng khách xem ti vi, Trần Ngọc len lén trở lại trong phòng, mở cái hộp lấy được từ mộ Tần Nhị Thế ra, bên trong là một chiếc chìa khóa dài nhỏ mà có phần cổ quái.
Trần Ngọc lấy ra cái hộp mà A Cát đưa cho cậu, đeo găng tay màu đen vào, hít một hơi thật sâu, mở khóa.
Trong chiếc hộp được ông nội đánh giá là vạn phần nguy hiểm lẳng lặng đặt năm viên đá màu đen hình dáng bất quy tắc, còn có một quyển bút ký bìa đen. Trần Ngọc trong nháy mắt nhớ đến là thư nọ, do dự một chút, Trần Ngọc cầm quyển bút ký lên.
Quyển bút kí bìa đen này kiểu dáng rất cổ, phẩm chất cũng không tồi, giấy đã hơi ố vàng, nhưng không có bất kỳ tổn hại nào, chữ viết vẫn còn rõ ràng .
Trần Ngọc mở quyển bút ký ra, trên trang đầu chỉ viết một câu: ngươi vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, như vậy quyển bút ký này sẽ trợ giúp cho ngươi rất nhiều.
Ngữ điệu trần thuật thản nhiên, khiến cho Trần Ngọc bắt đầu lạnh run cả người, tựa như những lời này vẫn luôn ở đây chờ cậu.
Như vậy, nếu không phải mọi thứ trong này đều là lời nói dối thì chính là chủ nhân của quyển bút ký này liệu sự như thần, tỉ mỉ kỹ càng.
Trần Ngọc đọc tiếp, câu thứ nhất trên trang thứ hai vẫn còn rất rõ ràng, nhưng lại làm cho Trần Ngọc có loại xúc động muốn hộc máu.
Trên đó viết: Chuyện của Mã gia và Khương gia, là do ta bày ra.
Miếng mồi ngon miệng ta chôn xuống năm đó, vào đúng một khắc ngươi từ Tần mộ ra ngoài kia bắt đầu có tác dụng. Hai nhà đều nhận được tin tức đó, bọn họ sẽ trong cùng một lúc đến nơi ấy, dưới tình huống không ai có thể trở lại, mâu thuẫn giữa hai nhà sẽ trở nên sâu hơn. Hơn nữa, cả hai nhà sẽ phái thêm người tới, như vậy, đã gom đủ mọi điều kiện cần thiết.
Ngươi chỉ cần đi theo phía sau bọn họ, khi toàn bộ đám người đó biến mất, hãy đi tới khối thổ địa ở chính giữa.
Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, sau khi đến đó, không được cầm lấy bất kỳ thứ gì, không nên có bất kỳ hy vọng nào, đừng tin bất cứ ai.
Phía dưới cùng còn lấy bút đỏ viết thêm: tuyệt đối không được cầm bất kỳ thứ gì.
Trần Ngọc đang tập trung tinh thần cao độ, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân. Trần Ngọc hoảng hốt, luống cuống tay chân đem cái hộp giấu đi, nhét quyển bút ký vào trong balô.
Đúng lúc này, Phong Hàn đã mở cửa đi vào, khóa cửa cũng vô dụng, đây là một tên cuồng phá hoại.
Phong Hàn bước vào quan sát Trần Ngọc, nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ớ, ngươi thấy rồi đấy, ta đang thay quần áo.” Trần Ngọc cố làm ra vẻ tự nhiên nói, “Nhân tiện, gõ cửa là một thói quen tốt.”
Phong Hàn nhìn Trần Ngọc cởi áo khoác, sau đó dừng trên bàn tay đặt ở cúc áo sơmi, “Ta thấy không cần thiết phải khóa cửa, ngươi lãng phí quá nhiều thời gian, để ta giúp ngươi, sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Phong Hàn thuần thục cởi sạch quần áo của Trần Ngọc.
“…”
Hai người một báo lúc chạng vạng liền lên đường, Trần Ngọc không dám nán lại lâu thêm nữa, chỉ cần phát hiện cậu mất tích, Trầm Tuyên nhất định sẽ mang người tới ngăn cậu.
Lên xe lửa, bởi vì trong buồng xe có người ngoài, Trần Ngọc đem báo con đưa cho Phong Hàn. Báo con vẻ mặt không dám tin cùng bị vứt bỏ nhìn Trần Ngọc, sau đó vẫn đàng hoàng cùng Phong Hàn ngủ ở trên giường.
Trần Ngọc lăn qua lăn lại, căn bản không ngủ được. Cậu hồi tưởng lại nội dung trên cuốn nhật ký, rõ ràng theo như mình tìm hiểu là Kim gia và Mã gia, sao chủ nhân của quyển bút ký lại ghi là Khương gia và Mã gia?
-end 81-
Chú thích:
(*) Núi tuyết Mai Lý: là một dãy núi ở Khu tự trị dân tộc Tạng Địch Khánh, tỉnhVân Nam, Trung Quốc. Đỉnh núi cao nhất trên dãy núi này là đỉnh Kawagebo (tiếng Trung Quốc 卡瓦格博, tiếng Tạng: Khawakarpo; phiên âm Tây Tạng: kha ba dkar po, hoặc Moirigkawagarbo, Khawa Karpo, Kha-Kar-Po), cao 6.740 mét, hiện vẫn chưa có ai leo tới đỉnh.
Núi tuyết Mai Lý là điểm hành hương của cư dân địa phương và là điểm leo núi hấp dẫn. Kawagebo là ngọn núi cao nhất ởVân Nam. Ngọn núi này nằm ở huyên lỵ Đức Khâm trên biên giới với Tây Tạng, và gần biên giới với Myanma, gần quốc lộ 214 thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Địch Khánh.