Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 157: Chương 157: Pn1




Một nhà bốn miệng ăn:

Trần Ngọc sắc mặt cổ quái nhìn đồ ăn trước mắt, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Khi ta không có ở đây, ngươi vẫn cho chúng nó ăn thứ này?” Đồng thời dùng đũa gẩy gẩy mấy viên thịt trắng ởn trong đĩa, và chảo súp lơ xào ngập dầu mà vẫn xanh biếc đáng yêu, cậu đánh cược Phong Hàn cho rau vào nồi chưa đầy năm giây đã đổ ra đĩa đặt lên bàn.

Thịt mua từ bên ngoài, hương vị và độ lửa hẳn là không quá tệ, thế nhưng, rau thật sự đã chín? Còn nữa, bên cạnh mỗi tiểu động vật có một ly sữa là sao? Hắn rốt cuộc học từ đâu phương pháp ăn kèm như vậy?

Phong Hàn quét mắt liếc Trần Ngọc một cái, sau đó diện vô biểu tình nhìn phía đối diện, cho đến khi hai tiểu động vật vô tội xét thời thế rưng rưng bắt đầu cố gắng gặm súp lơ, mới chậm rãi gắp một miếng thịt lên ăn.

Tiếp đó Phong Hàn gật đầu, tự tin nói: “Ta cảm thấy khá tốt.”

Trần Ngọc nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận lựa miếng thịt, sau khi ăn xong, thanh thanh cổ họng, nói: “Xem ra ăn chín tái cũng không tồi.”

Phong Hàn tỏ vẻ đồng ý trong lòng, rồi thuần thục lấy địa vị trụ cột trong nhà tuyên bố, căn cứ vào lễ nghi cơ bản nhất trên bàn ăn, tất cả mọi người không thể lãng phí lương thực, phải ăn hết toàn bộ.

Trần Ngọc khiếp sợ nhìn Tiểu Mập và bốn chân Thanh cùng trợn to mắt, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Phong Hàn cau mày ăn nốt chỗ súp lơ trên đĩa, rồi xuống lầu.

Trần Ngọc cố gắng tưởng tượng mình là con thỏ, chết lặng gặm cà rốt, cuối cùng tiêu diệt hết đống đồ ăn. Ngẩng đầu, thấy Tiểu Mập bên mép dính đầy sữa, bốn chân Thanh cũng như vậy, Trần Ngọc không khỏi nhếch miệng nở nụ cười.

Trần Ngọc đầy xe lăn, thu dọn chén bát đi rửa. Thân thể cậu hai ngày nay rõ ràng đã có chuyển biến tốt, tuy rằng chưa thể đứng dậy, nhưng sinh hoạt cơ bản có thể tự gánh vác. Hơn nữa bác sĩ nói nếu làm tốt phục hồi chức năng, rất có hy vọng sẽ đứng lên được.

Nhà ăn, Tiểu Mập không tiếng động đối mặt với huynh đệ khác cha khác mẹ: Phong Hàn nhất định là cố ý, khi Trần Ngọc không ở đây hắn cũng không yêu cầu chúng ta ăn hết! Nó là một con báo! Con báo! Thế giới động vật nói nó là động vật ăn thịt, khụ, hẳn là đúng! Cứ như vậy thật sự không sao chứ…

Bốn chân Thanh trầm tư gật đầu: ta thấy hắn trộm tra trên mạng lễ nghi trên bàn ăn,hắn lần đầu giở trò đương gia trước mặt Trần Ngọc, phỏng chừng đang khẩn trương, cho nên, hắn nhất định muốn làm để Trần Ngọc xem…

Bọn nó vừa dùng móng vuốt vuốt ve bụng vừa tự hỏi, cái gì mà biệt nữu công, thật sự rất chán ghét…

Trần Ngọc dọn dẹp xong liền đi nghỉ, vì Phong Hàn làm việc ở tầng dưới, cho nên khi Trần Ngọc tỉnh lại, cảm giác có thứ gì đó ấm áp chui ra khỏi ổ chăn của mình, cuối cùng một cái đầu xù lông dò xét bên cạnh cổ cậu.

Hạnh phúc nhất chính là thân thể còn chưa kịp động, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Mập vèo một phát lại chui vào trong ổ chăn, Trần Ngọc khẳng định nó tuyệt đối là loài chạy trốn nhanh nhất trên thảo nguyên.

Phong Hàn đi đến, đưa cho Trần Ngọc một chén nước. Thấy Trần Ngọc uống nước xong, Phong Hàn cũng không rời khỏi, chỉ ở bên cạnh yên lặng nhìn cậu, chờ cậu buống cái chén ra rồi nói: “Xuống tầng dưới một lát.’

Thấy Trần Ngọc gật đầu, Phong Hàn bế Trần Ngọc lên, đi xuống lầu.

Tầng một là nơi làm việc của Phong Hàn, hắn mở một nhà sách nhỏ, phần lớn là sách cũ, sách quý, đồng thời còn có một ít đồ cổ.

Mỗi lần xuống dưới, Trần Ngọc trong lòng đều không tránh được phải sợ hãi than thở, Phong Hàn kiêu ngạo giống như thần tiên cư nhiên sẽ mở một nhà sách, mà hắn ngồi ở sau quầy cư nhiên không có vẻ gì là xa cách.

Trang hoàng cổ điển, bầu không khí u nhã, ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ, càng khiến ông chủ tuổi trẻ tuấn mỹ càng thêm thần bí.

Trần Ngọc ngồi bên cửa sổ, cầm trong tay một quyển sách, nửa ngày không lật trang, kinh ngạc nhìn Phong Hàn, trong lòng cảm thán, đây thực sự là cuộc sống tốt đẹp mà cậu hay nghĩ đến trước kia, trừ việc cậu hiện tại không thể nhúc nhích, trừ việc cậu mới là chủ tiệm, sau đó tùy tiện nô dịch Phong Hàn…

Tóm lại, giấc mộng cùng sự thật luôn có chênh lệch nhất định.

Cửa hàng mở ở vùng ngoại thành heo hút cư nhiên có không ít khách, năm giờ chiều, khách nhân mới tục tục ly khái, Phong Hàn đứng dậy đóng cửa tiệm.

Thoạt trông tâm tình hắn vô cùng tốt, đi đến bên cửa sổ nói với Trần Ngọc: “Chúng ta ra ngoài tản bộ, sau đó thuận tiện ăn cơm chiều.”

Trần Ngọc gập quyển sách trong tay lại, khi được đỡ lên xe lăn cậu trông thấy biểu tình thở phảo nhẹ nhõm của Tiểu Mập và bốn chân Thanh.

Sau căn nhà hai tầng, là một điều khiến người ta kinh hỉ.

Không biết Phong Hàn làm như thế nào, sau căn nhà là một vườn trái cây ước chừng mười mẫu,một số nơi còn trồng các loại rau theo mùa. Đây là chỗ thông khí cho Tiểu Mập và bốn chân Thanh càng lúc càng lớn, đồng thời rừng cây nơi hai người tản bộ tuyệt đối sẽ không bị người khác quấy rầy.

“Tại sai lại nghĩ đến việc mở một cửa hàng ở đây?” Trần Ngọc hỏi.

Trầm mặc trong chốc lát, Phong Hàn đáp: “À, ta nhớ ngươi trước kia có nhắc đến muốn một cuộc sống như thế nào, là trụ cột trong nhà, ta dù sao cũng phải gánh một phần trách nhiệm.’

Trần Ngọc nhíu mày, cố nén xúc động muốn vạch trần chuyện hai năm trước hắn vẫn ăn nhờ ở đậu của cậu.

Một lát sau, Phong Hàn lại hỏi: “Có muốn liên hệ với phụ thân người không? Còn Mã Văn Thanh nữa, ta nghĩ đều rất lo lắng cho ngươi.’

Trần Ngọc run rẩy, đối thoại cảm tình săn sóc như vậy tuyệt đối không nên xuất hiện từ Phong Hàn, cậu cẩn thận nhìn nhìn Phong Hàn, e dè nói: “Không – đợi ta khỏe hẳn, tự mình trở về. Hơn nữa…hôm nay ta, ta có đắc tội ngươi sao?”

Tay Phong Hàn đang lôi mấy thứ từ trong túi ra khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc trong chốc lát, khi Trần Ngọc thấy sau lưng bắt đầu phát lạnh, đáp: “Hẳn là không có.”

“Vậy ngươi hôm nay thu được thứ tốt?” Trần Ngọc chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

“Không, chỉ bán được hai thứ linh tinh.” Phong Hàn thật sự ngẫm nghĩ, cuối cùng dưới ánh mắt chờ đợi của Trần Ngọc, rốt cuộc lộ ra thần sắc giật mình, tiến lên hai bước, cúi thấp xuống, cơ hồ dán bên cổ Trần Ngọc nói: “Nga, nếu ngươi là ám chỉ chuyện đó, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”

Chuyện gì?! Trần Ngọc nổi da gà, cậu có ám chỉ gì đó sao?

Ăn xong cơm chiều, sau khi túm lấy Tiểu Mập và bốn chân Thanh chạy như điên trong rừng cây, Phong Hàn giúp Trần Ngọc tản bộ quay về.

Trong lúc đi về có vài người trộm quan sát Phong Hàn, mặt Phong Hàn dần dần trở nên khó coi, giúp Trần Ngọc bước nhanh ra sau vườn.

Sau khi cự tuyệt Phong Hàn giúp tắm rửa không có hiệu quả, Trần Ngọc đành phải chen chúc cùng Phong Hàn trong bồn tắm.

…….

Tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng cũng không phải mất tri giác toàn thân, cho nên Trần Ngọc hung tợn quay đầu trừng mắt với Phong Hàn, “Uy, hôm qua và hôm trước đều – chúng ta có nên nghỉ ngơi vài ngày hay không?”

Tay Phong Hàn càng thêm không kiêng nể gì, phi thường rõ ràng cự tuyệt: “Không cần, ta biết ngươi muốn, hôm nay ban ngày ngươi dùng ánh mắt cơ khát nhìn ta thật lâu, ta đều thấy được.”

“…Ta cam đoan ta không hề!”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” Phong Hàn ngẩng đầu đối diện với Trần Ngọc, hai mắt phát sáng chuyên chú nhìn cậu, vừa lòng thấy người trong ngực sắc mặt đỏ bừng, tuyệt đẹp giống như chỗ nào đó, “….Đương nhiên, nếu như ngươi thích làm trong phòng tắm, ta cũng không có ý kiến.”

Trần Ngọc trợn to mắt, hổn hển quát: “Từ từ, ta tuyệt đối – ngô –’’

Tiểu Mập đi ngang qua nhà tắm cơ hồ phải đồng tình với Trần Ngọc, mụ mụ đáng thương, sau khi trở về, đã bị ba ba Phong Hàn làm như vậy, ở một góc độ nào đó, ăn chay thì sao?! Bị bốn chân Thanh khi dễ thì sao?! – sớm muộn gì cũng có một ngày, nó có thể đem bốn chân Thanh đặt dưới thân!

Dùng móng vuốt lau đi nước mắt không hề tồn tại, Tiểu Mập hất cằm, ngẩng đầu, hỉ hả đi về phía phòng riêng của nó và bốn chân Thanh, nó cần bốn chân Thanh giúp nó tháo túi đeo trên lưng xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.