CHƯƠNG 27
Chiêu hồn
Kẻ thù cùng bạn bè kì thật có thể chuyển hóa lẫn nhau,tỷ như lúc trước Lâm Ngôn vẫn luôn cẩn thận đề phòng con quỷ này,nhưng khi cókẻ thù mới xuất hiện, hắn mới lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được Tiêu Úc đang đứng trên cùng một chiến tuyến với mình. Lâm Ngôn dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn gian cửa hàng âm u kia, đầu tựa lên ngực Tiêu Úc,hơi lạnh toát ra từ cơ thể khiến hắn mạc danh kì diệu nảy sinh một ý niệm trong đầu,chính mình bởi vìđược con quỷ canh giữ bên người suốt hai mươi bốn giờ mà cảm thấy an toàn…
_”Làm sao vậy ?” Tiêu Úc sờ sờ cái ót Lâm Ngôn
_”Không…không có gì..” Lâm Ngôn đỏ mặt,tránh thoát khỏi ***g ngực Tiêu Úc,vội vàng cúi đầu xem lại tấm hình mà lão Lưu đưa cho mình,ảnh chụp đen trắng cùng biểu tình dại ra thế kia trông cực kì giống một di ảnh của người chết, nhìn kĩ mới phát hiện, chỗ mà cô béđãđứng hoàn toàn không có gì cả,Lâm Ngôn dùng sức chà chà tấm hình,một cái bóng xám mờ bay bổng bên chân hắn,nhìn không kĩ còn tưởng rằng là do chất lượng của bức ảnh…
_”Bánh đậu, mứt sơn tra,bánh tổ ong, mứt quả tẩm đường,..” Người bán hàng thấy Lâm Ngôn đứng mãi không đi, quơ chiếc khăn dùng sức chà lau tủ kính trên xe,hăng hái rao to “Mời ngài nếm thử.”
Dương quan chói lóa chiếu rọi xuống mặt đất,thanh âm của người bán hàng giống nhưđến từ một thế giới khác,xa xôi khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Sự tình càng ngày càng diễn biến một cách phức tạp,Lâm Ngôn lắc đầu, kéo Tiêu Úc nhắm thẳng về phía trước,một bên cố gắng hồi tưởng, lần đầu tiên hắn gặp phải cô bé là dưới mái hiên nhà mình,ngày đó thang máy xảy ra vấn đề,hắn phải leo thang bộ lên tầng mười hai,lúc đến cầu thang lầu ba liền nhìn thấy cô béđang vị lan can chơi đùa. Sau đó cơ hồ mỗi lần về nhàđều đụng phải cô bé,nhưng hắn thường xuyên về nhàđúng lúc học sinh tan học,bọn trẻ tụ tập đá cầu trong sân,nên hắn cũng không chúýđến việc cô bé chỉ luôn có một mình. Hiện tại ngẫm lại mới thấy, cô bé dường như chưa từng nói chuyện với ai cả.
Tựa hồđã thật lâu rồi không gặp lại cô béđó.
Vậy bắt đầu từ khi nào ? Lâm Ngôn vừa đi vừa cúi đầu đá một tảng đá nhỏ,dư quang khóe mắt xẹt qua vạt áo của Tiêu Úc,vạt áo trắng tinh , đường viền màu xanh dọc theo đai lưng chạy dài xuống,tùy theo bước chân lay động. Lâm Ngôn do dự chuyển mắt nhìn con quỷ,cái đêm mưa tầm tã mà Tiêu Úc xuất hiện, khi Lâm Ngôn thất hồn lạc phách lao xuống lầu cũng nhìn thấy cô béđang đứng dưới mưa cắn ngón tay nhìn mình, nếu không phải hắn đang sợ hãi thì nhất định sẽ chạy đến hỏi rõ tại sao cô bé lại không về nhà.
Từ ngày đó bắt đầu, sinh hoạt của Lâm Ngôn đã hoàn toàn thay đổi,hắn thầm nghĩ,hình như là từ khi Tiêu Úc xông vào cuộc sống của mình ,cô bé mặc đồđỏ kia cũng chưa từng xuất hiện.
Một ý niệm mạnh mẽ xẹt qua trong đầu hắn,Lâm Ngôn cơ hồ không thểđứng vững,run lẩy bẩy móc điện thoại ra gọi cho Doãn Chu.
_”Đô…đô…” Bắt máy, mau bắt máy đi,Lâm Ngôn âm thầm thúc giục.
_”…Lâm Tử ?” Sau bảy hồi chuông,thanh âm mờ mịt của Doãn Chu mới từ trong điện thoại truyền đến “…Đang ngủ, không có chuyện gì thì ta cúp máy đây.”
Lâm Ngôn nhẹ nhàng thở ra,kẹp điện thoại giữa hõm vai,một bên tìm kiếm chìa khóa xe “A Chu ngươi còn nhớ rõ lần trước Nhị Tiên Côđã nói như thế nào sao ?”
_ “ Bà già đó toàn nói nhảm, ngươi hỏi làm gì….” Doãn Chu không tình nguyện than thở,”Hình như là nói có một cô béđi theo ngươi,cái gì mà ở dưới âm phủ không có tiền mua quần áo,còn vẩy nước lên người ngươi,toàn là những lời vô nghĩa.”
Trong lòng Lâm Ngôn chợt lạnh “Sau đó Nhị Tiêu Cô liền chết,thời tử gian tử vong bị người cốý sửa đổi.”
_”Đúng vậy.” Doãn Chu ngáp một hơi “Có manh mối ?”
Lâm Ngôn kéo Tiêu Úc đi nhanh đến bãi đỗ xe,hung hăng mở cửa “Nhị Tiên Cô không nói bậy bạđâu,thật sự có một cô bé mặc đồđỏđi theo ta,ta còn chụp hình cùng cô bé,nhưng lúc rửa ảnh ra lại không thấy nàng đâu hết.”
_”Mẹ nó!” Doãn Chu triệt để thanh tỉnh, bật người dậy, “Ngươi giỡn sao!!! Lại có quỷ ????”
_”Còn chưa chắc.” Lâm Ngôn đút chìa vào ổ khóa, khởi động xe,hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm kính chắn gió“Ngươi còn nhớ,lúc chúng ta đi tìm Nhị Tiên Cô,có một bàn tay chụp lên kính chắn gió,thiếu chút nữa hại chúng ta gặp tai nạn, khi đó ta đã cảm thấy không thích hợp,nhưng nó chỉ chợt lóe ra liền biến mất không thấy tăm hơn, nên chưa nhìn rõ lắm.”
_”Hiện tại ngẫm lại mới thấy bàn tay kia quá nhỏ,căn bản không phải là của con quỷ nhà ta.” Lâm Ngôn liếc mắt nhìn Tiêu Úc “Còn lúc đi đến quán bar tìm ngươi bị quỷ dẫn đường nữa,ngày đó ta cũng bắt gặp cô bé kia,nhưng cứ nghĩ nàng còn sống nên không hoài nghi, giờ nghĩ lại quỷ dẫn đường cùng cái chết của Nhị Tiêu Cô chắc chắn có liên quan đến nàng.”
_Đợi lát ta nữa ta sẽđến chỗ A Nhan hỏi cho rõ ràng,đoạn thời gian này nhớ chúý một chút.
Doãn Chu trầm mặc hồi lâu “…Ngươi cũng cẩn thận.”
Lâm Ngôn cúp điện thoại,chậm rãi quay đầu xe . Thẩm Gia Viên đóng cửa khá sớm,từng nhóm người thắng lợi tràn ra, chen chúc nhau chật như nêm cối, giống như bầy cá lướt ngang qua kính xe Lâm Ngôn , ven đường những tiệm ngọc khí vang lên tiếng mài giũa chói tai,Lâm Ngôn thở hắt nằm dài trên tay lái,chờđám người tán đi,quay đầu nhìn Tiêu Úc nhịn không được cảm thấy áy náy.
_”Không phải ngươi, đúng không ?” Lâm Ngôn nhỏ giọng nói
_Cái đêm mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,ta phải lái xe lòng vòng quanh cầu vượt suốt ba tiếng, thẳng đến khi nhìn thấy ngươi mới tìm được đường ra.
Mưa cứ tí tách tí tách rơi,thân ảnh côđơn dưới ánh đèn,giống nhưđang chờđược một cuộc hẹn ước vĩnh viễn không thể thực hiện được.
_”Khi đó còn tưởng rằng bởi vì ngươi mà ta mới lạc đường,không nghĩ tới ngược lại là ngươi dẫn ta đi ra.” Lâm Ngôn nhớ lại lúc ấy chính mình giống như một con rắn mất đầu chạy vòng vòng quanh cầu vượt,đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười,một con quỷđã từng khiến hắn sợ tới mức suýt mất nửa cái mạng giờ lại đang ở chung nhà với mình,chia sẻ chiếc ghế phụ lái trong xe,thậm chí còn ngẫu nhiên giúp hắn giải quyết tính dục.
Tiêu Úc dùng ngón trỏ cùng ngón cái chống chống cái trán cố gắng nhớ lại,A Nhan nói khi quỷ hồn trở lại nhân thếđều bị vây quanh trong trạng thái hỗn độn, chúng nó chỉ có thể dựa vào một chút kíức còn sót lại không ngừng tìm kiếm thứ mình muốn,một số thuận lợi đầu thai,số còn lại vẫn không tìm được đáp án,oán niệm trong lòng chồng chất theo thời gian. Lâm Ngôn cầm tay hắn, có chút đau lòng,nhẹ nhàng nói “Thôi, đừng nghĩ nữa.”
Sau đó nhịn không được cười khổ“Hiện tại có việc cho ngươi đây, có người muốn giết ta.”
_”…Ngươi là của ta.” Tiêu Úc nắm chặt tay hắn, chậm rãi nói.
_”Ta không phải.” Lâm Ngôn phủđịnh,hắn cũng không biết vì cái gì mỗi lần nhắc tới đề tài này thì bản thân lại đặc biệt cố chấp đến như vậy “Đến tận bây giờ ta vẫn chưa biết ngươi là ai,không biết ngươi muốn mang ta đi nơi nào,một tháng trước ta vẫn còn đi theo chủ nghĩa duy vật,hiện tại nhận thức quỷ còn nhiều hơn cả người,cuộc sống hoàn toàn hỏng bét,hôm nay lại gặp phải một bé thiếu chút nữa đã hại ta bỏ mạng trên đường cao tốc.”
Cổ họng nghẹn ngào,Lâm Ngôn nức nở khịt khịt,không biết vì cái gì lại cảm thấy vô cùng ủy khuất “Ta rốt cuộc làđã trêu chọc đến ai,vì cái gì lại không chịu để ta yên ?”
Tiêu Úc ôm lấy hắn, cọ cọ lên trán,Lâm Ngôn cắn răng,cảm giác chua xót càng thêm nghiêm trọng.
_”Đợi lát nữa ta muốn đến chỗ A Nhan hỏi về chuyện của cô bé,Tiêu Úc ngươi đừng cửđộng, để ta nghỉ ngơi một chút.” Lâm Ngôn ôm lấy eo hắn,cuộn tròn cả người trong lòng Tiêu Úc “Thật sự mệt mỏi quá.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lâm Ngôn,lạnh lẽo nhưng rất ôn nhu “Yên tâm, có ta ởđây.”
_”Ta biết.” Lâm Ngôn đùa nghịch sợi tơ hồng trên thắt lưng Tiêu Úc,xì một tiếng nở nụ cười “Cái mạng này để dành cho ngươi,đừng để ta chết trong tay người khác.”
Lâm Ngôn vùi mặt vào ngực Tiêu Úc,lời này nếu là một tháng trước hắn chắc chắn sẽ khẳng định đầu óc mình có vấn đề,nhưng hiện tại nói ra lại cảm thấy đó làđiều hiển nhiên,giống như con quỷ kêu hắn cứ yên tâm thì hắn liền yên tâm. Bản năng của hắn mách bảo rằng chuyện này xa xa không đơn giản là trùng hợp,thật giống nhưđã có người âm thầm sắp đặt sẵn,chỉ chờ hắn vô tri vô giác mà mắc bẫy,bị một bàn tay vô hình khổng lồ buộc chặt. Đột nhiên bị một cô bétheo dõi,cái chết của Nhị Tiên Cô ,lần thực tập kì lạ cùng một con quỷđầy chấp niệm,ngoài cửa xe, đám người chậm rãi tán đi,Lâm Ngôn ôm eo Tiêu Úc,nhịn không được nghĩ thầm,cho dù hắn đã rơi vào một âm mưu không thểđoán trước, nhưng không có nghĩa là không thể giải quyết.
Kì thật hắn biết rõ giữa bọn họ có một vấn đề không thể lảng tránh cũng vô pháp hòa hợp,hắn thật cẩn thận trốn tránh,con quỷ lại nhượng bộ,Lâm Ngôn thật sâu thở dài giãy dụa ngồi dậy,chậm rãi lái xe đi.
Còn thời gian, về sau lại nghĩ,Lâm Ngôn thầm nhủ.
****
Chỗ A Nhan ở vẫn âm u như trước,lần đầu tiên đến đây nhìn thấy một cái mạng nhện lớn, một con nhện bụng trắng tròn trịa đang gẩy gẩy tám cái chân đầy lông của nó,chiếc xe đạp cũđã không thấy, thay vào đó là một đống thùng giấy quảng cáo trà giảm béo.
Lần này A Nhan cũng không thắp nến giả thần giả quỷ,phòng khách sáng trưng,sau khi rót trà cho Lâm Ngôn, A Nhan tỉ mỉ xem xét tấm ảnh trắng đen kia,sắc mặt trở nên ngưng đọng.
_”Không có cảm giác,lẽ ra một con quỷ dù có yếu đến mức nào cũng còn cóâm khí,nhưng ta hoàn toàn không phát hiện được.” A Nhan kì quái kiểm tra không khí xung quanh Lâm Ngôn,sau đó lại cúi đầu nghiên cứu tấm ảnh.
_”Từ ngày Tiêu Úc xuất hiện, ta chưa từng gặp lại cô bé, hôm nay là ngày đầu tiên.” Lâm Ngôn chỉ chỉ con quỷ sau lưng mình,ngượng ngùng nói “Hắn tên là Tiêu Úc,hình như vẫn chưa giới thiệu với ngươi.”
Không biết vì cái gì mỗi lần nhắc tới Tiêu Úc với người khác hắn luôn cảm thấy cực kì khẩn trương,Lâm Ngôn vội vàng ho khan che giấu.
_”Tiêu, Tiêu Úc đã có thể nhớ ra tên của mình.” Tiểu đạo sĩ thấp giọng thì thào,mở ngăn tủ lấy bút song cùng bình thủy tinh đựng chu sa mà lần trước dùng đểđuổi quỷ,tạm dừng một lát mới hỏi “Lúc ngươi gặp cô bé, Tiêu Úc cóởđó không ?”
_”Không ở.” Lâm Ngôn nghĩ nghĩ nói “Trước cửa hàng có dán một tấm bùa trừ tà,hắn vào không được.”
_Dán bùa trừ tà nghĩa là có quỷ, hình dáng lá bùa đó như thế nào ?
Lâm Ngôn dựa theo kíức vẽ một bức đồán xấu xí xiêu xiêu vẹo vẹo,giống như hình bát quái,phía dưới còn có một chuỗi kí tự rồng bay phượng múa màu đen, tiểu đạo sĩ nhíu mày nghiên cứu một hồi,khẳng định nói “Đây, đây là bùa chuyên môn dùng để trừ tàđuổi quỷ,thứ này mà dán trước cửa thì dù cho ma quỷ lợi hại cỡ nào cũng không vào được.” A Nhan dùng ngón tay chà chà lên cái bóng xám trên chân Lâm Ngôn trong tấm hình “Hệt như ta nghĩ,này không phải là quỷ, mà là chú.”
_”Chú ?” Lâm Ngôn mờ mịt hỏi “Nguyền rủa trong phim ?”
A Nhan rút ra một tờ giấy vàng dưới gầm bàn,cầm bút lông thấm chu sa thô sơ giản lượt vẽ một lá bùa,châm lửa hơ hơ từ bả vai đến đỉnh đầu Lâm Ngôn “Không , không phải, chú là một loại tà thuật do người sai khiến,tỷ như bùa chú Nam Dương* và cổ thuật Miêu Cương,thông qua con rối, thế thân,thậm chí làâm binh để hại người,nó hoàn toàn không giống nhưđạo thuật của chúng ta, đạo thuật chỉ nhằm vào ma quỷ,mà chú thì nhằm vào con người.
Ngọn lửa trên giấy vàng lúc xẹt qua vai Lâm Ngôn rõ ràng cháy mạnh hơn,phát ra tiếng nổ thật nhỏ,tiểu đạo sĩ lắc lắc thổi tắt ngọn lửa,kì quái nói “Nếu là ma quỷ thì khi chụp ảnh sẽ không thể hiện ra bóng xám,cô bé kia chắc chắn đã bị người nào đó giam cầm,luyện thành chú thuật,ta giúp ngươi đuổi đi,gặp, gặp phải thứ này quả thật làđiềm xấu.”
_Lâm Ngôn ca ca gần nhất cóđắc tội với người nào không, sao có người lại hạ chú với ngươi ?
Lâm Ngôn nhấp một ngụm trà, ngả người lên sôpha lắc đầu cười khổ,hắn đột nhiên nhớ tới lời của Nhị Tiên Cô, cô bé kia bị người giam cầm, sinh oán khí rất nặng,khi đó còn tưởng rằng nàng nói lung tung,không nghĩ tới lại đúng đến bảy tám phần,đáng tiếc người đã chết, tử vôđối chứng.
Tử vôđối chứng ? Lâm Ngôn kinh ngạc nhìn qua Tiêu Úc,nếu người đã chết nhưng còn hồn phách thì…
_”A Nhan.” Lâm Ngôn nắm lấy cổ tay tiểu đạo sĩ,trầm giọng nói “Người đã chết còn có thể nói chuyện sao ?”
Tiểu đạo sĩ ngây người một lúc,khẽ mỉm cười, ngước nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói “Không, không nhất định,mới chết thì có thể, để lâu thì không được.”
_”Chưa đến một tháng.” Lâm Ngôn đặt tách trà lên bàn,nước trà văng ra thấm lên tấm giấy vàng “Ta muốn gọi hồn một người.”
Tiểu đạo sĩđăm chiêu vuốt ve cán bút,do dự một hồi “Ta, ta thử xem, mới một tháng hẳn là còn chưa kịp đầu thai.”
Ngọn đèn trong phòng khách trở nên ảm đạm,cả gian phòng tràn ngập mùi thảo dược,ở lâu trong đó phảng phất như cách thế giới càng ngày càng xa,Lâm Ngôn lấy di động ra nhìn chằm chằm màn hình muốn dính chút nhân khí,đột nhiên một tin nhắn nhảy lên.
_Có tin tức,thư kí của ta đã xác nhận,ngày mai sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.
Người gửi tin nhắn chính là túi hồ sơ giáo sư.
END 27
*Nam Dương
Buà ngải , thưếm là một kỹ thuật , một phương pháp , một khoa học tâm linh , huyền môn …nó có thể cứu người và có thể hại người , tự nó không có thiện ác , mà tùy tâm địa , ý muốn xuất phát từ vô minh , muốn gieo nhân gặt quả thiện ác của người xử dụng nóđịnh đoạt sự thiện ác , cứu hay hại , ân đền oán trả…. mà các phương pháp nầy bị mang tiếng xấu hay tốt tùy theo chủ nó vậy ……….
Bùa ngải Nam Dương được lưu truyền tại các nước Xiêm La ( Thái Lan ), Miên Lào , Miến Điện , Việt Nam ……….. là một sự tập hợp pháp thuật của Ấn Độ , Ai Cập , các dân tộc thiểu sốở cao nguyên thuộc tỉnh Vân – Quý Trung Quốc,…
Đây là một loại bùa chú nguy hiểm, có tính chất tàác,các đạo sư Nam Tông thường nuôi ma quỷ, ma xó,luyện thiên linh cái cùng các loại tà ngãi độc trùng hay lấy máu huyết để dùng để cúng tế thần ling uống sống để cầu được tài lộc…
Người ta thường nói về bùa ngải như thế này : Nhất Nam Dương, nhì Thái Lan, ba là Việt Nam.=.=”