CHƯƠNG 8
Trốn đi
Trên bàn, ngọn lửa giật giật…
_”Đến rồi.” A Nhan nói, ý bảo Lâm Ngôn chúý phía sau,Lâm Ngôn quay quay sau,cũng không thấy có gì bất thường,nhưng lập tức hắn liền phát hiện.
Bọn họ rõ ràng chỉ có ba người, nhưng trên tường lại có tới bốn cái bóng.
Bất đồng với vẻ ngoài im lặng của nó, cái bóng thứ tư không ngừng di động,hệt nhưđang dạo chơi xung quanh,vừa mới bắt đầu, động tác cực kì thong thả,sau đó càng lúc càng nhanh,chợt chạy tới rồi lại lùi về sau,cuối cùng vội vãđảo quanh khắp phòng.
_”Hắn đang tìm ngươi.” A Nhan nhẹ nhàng nói
Ngoài cửa cũng bắt đầu phát sinh những hiện tượng kì quái,nhưđá rơi xuống nước hoặc nhánh cây bị bẻ gãy, không lâu sau, âm phong mãnh liệt đánh tới, cửa chính cùng cửa sổđều bị gió thổi tung,va đập vào nhau vang lên những tiếng “lách cách.” Tiếp đó là tiếng đập cửa,giống như có vô số người đang chờở bên ngoài,không chỉ có cửa chính mà ngay cả cửa sổ cũng truyền đến tiếng gõ dồn dập. Lâm Ngôn kinh hồn táng đảm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,liền bắt gặp một gương mặt già nua,lão nhân kia đang đứng xiêu xiêu vẹo vẹo bên khung cửa sổ,trên người mặc một bộ y phục thời Mãn Thanh, trong tay cầm một cái đèn ***g, đèn ***g phát ra thứánh sáng lạnh tanh xanh xanh mờ mờ.
Trong viện, bóng người càng ngày càng dày đặc…
_”Không sao, đừng sợ.” A Nhan nắm lấy tay Lâm Ngôn,nhẹ giọng nói “Bọn họ thường đến đây ăn màn thầu trong miếu,đều là những người đáng thương,chết rồi, không ai thờ cúng.”
Lâm Ngôn nghĩ, dù là tận thế 2012 đến đây hắn cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Một người vô thanh vô tức xuất hiện trong lưới tơ hồng đãđược giăng sẵn.
Dưới ánh nến lờ mờ,chỉ thấy mái tóc tối đen của người nọ theo trán xõa xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, vóc người rất cao,vạt áo suy sụp xuống dưới,dính đầy những vết máu cũ xưa ố màu. Lâm Ngôn cắn môi, kiệt lực hạn chế hô hấp,trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực,cơ hồ ngay lúc đó miếu chủ cũng bật dậy, lấy một lá cờ màu vàng trên bàn cắm giữa lư hương, mở giấy ra,cắn ngón tay, dùng hỗn hợp máu và nước nhanh chóng hí hoáy.
“Người” dưới ánh đèn dường như bị chọc giận,không ngừng đi qua đi lại trong phòng, đụng phải dây tơ hồng lập tức bị dội ngược trở về,nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, bước chân vội vàng mà lảo đảo. Chứng kiến tình cảnh quỷ dị trước mắt,Lâm Ngôn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ”A—“ nhẹ một tiếng, kinh ngạc không thể khống chế mà tràn ra khỏi yết hầu.
Con quỷ kia đột nhiên ngẩng đầu ,dưới mái tóc tán loạn là một đôi mắt ngoan lệ,hai tròng mắt tối om dày đặc sát khí ,thẳng tắp bắn về phía trước! Cơ hồ không thề dự liệu trước,hắn cứng ngắt xoay người,nhanh chóng vọt đến chỗ Lâm Ngôn, mà Lâm Ngôn thì không ngừng run rẩy, liều mạng nín thở, nhưng còn cách hắn chưa tới nửa thước ,thì con quỷ kia chợt dừng lại,vội vàng rà xét bốn phía xung quanh,phảng phất nhưđã lạc mất con mồi của mình.
Ngay khi Lâm Ngôn nhịn đến mức sắp tắt thở,con quỷ kia rốt cuộc buông tha,xoay người đi qua một hướng khác.
Miếu chủ bắt đầu niệm chú ,A Nhan cũng gia nhập theo,rõ ràng chỉ có hai người ngâm xướng nhưng từ mọi ngóc ngách trong phòng đồng loạt vang lên tiếng tụng đều đều, dây tơ hồng cũng bắt đầu lắc lắc thu nhỏ lại,bước chân của con quỷ kia trở nên bối rối,như ong vỡ tổ mà chạy tán loạn khắp nơi,sau đó lảo đảo ngã xuống mặt đất. Tiếng niệm chú càng ngày càng lớn, con quỷ kia dường như cũng đang chịu đựng thống khổ rất lớn,thất tha thất thểu xoay trên mặt đất, bòđược một đoạn lại liều mạng đứng lên,cuống quýt màđiên cuồng đảo mắt khắp phòng,nhưng mãi mà vẫn không tìm thấy mục tiêu.
Miếu chủ nắm lấy cánh tay Lâm Ngôn,dùng ánh mắt ý bảo hắn chớ có lên tiếng,tiếp theo lại dùng dao rạch một đường trên tay Lâm Ngôn, vết rách rất sâu,máu trào ra trong nháy mắt Lâm Ngôn phảng phất nghe thấy tiếng con quỷ kia ồồ thở dốc,nó dùng tứ chi bò trên mặt đất, lết về phía Lâm Ngôn,mỗi một động tác đều giống nhưđang thừa nhận tra tấn thống khổ,nhưng một khắc cũng không chùn bước. A Nhan nhanh tay cầm khối gỗ có dán hình nhân bằng giấy ở trên bàn,lấy máu Lâm Ngôn rưới lên hình nhân,sau đó lại rắc mông tiêu lên miệng vết thương,rồi ném miếng gỗ về phía con quỷ kia.
Con quỷ kia cúi đầu rên rỉ một tiếng,phảng phất giống như dùng hết toàn lực xông về phía khối gỗ,hai tay không ngừng xé rách hình nhân bằng giấy. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm Lâm Ngôn ngẩn người,chỉ thấy con quỷ kia cố gắng ngồi chồm hổm trên mặt đất,cúi đầu cẩn thận hôn lên hình nhân trên khối gỗ,không ngừng cọ xát khiến cho màu đỏ tươi từ trang giấy vấy lên môi nó,hệt nhưđang trân trọng một vật vô giá.
Biểu tình của miếu chủ trong nháy mắt liền trở nên âm độc,hắn quơ lấy đoản đao trên bàn, cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên lưỡi dao,sau đó nhanh chóng chỉ mũi dao về phía con quỷ kia, giấy vàng trên bàn vô hỏa tự thiêu,tách tách hóa thành một quả cầu lửa,dưới ánh lửa hừng hực ,toàn thân con quỷ kịch liệt run rẩy,yết hầu mơ hồ phát ra những tiếng rên rỉ, nhưng căn bản không có phản kháng,thậm chí ngay cả tránh né cũng không làm,gắt gao ôm khối gỗ vào lòng,hết sức không tha cùng lưu luyến dựa sát vào nhau…
Mạc danh run động khiến Lâm Ngôn không khỏi lui về sau một bước,từ lúc chào đời đến giờ hắn chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy,tuyệt vọng, điên cuồng, oán độc , ngoan lệ lại tràn đầy không cam lòng,cố chấp nhìn chằm chằm khối gỗ trong lòng,cùng hình nhân dính máu của Lâm Ngôn.
Đậm đặc máu tươi theo trong miệng lệ quỷ mạnh mẽ trào ra,dọc theo khóe môi chảy xuống,từng ngụm từng ngụm nhiễm đỏ vạt áo,tóc dài tán loạn cũng lấm tấm những giọt máu,quả thật là thảm cảnh nhân gian. Lâm Ngôn kinh ngạc lắc đầu,này căn bản không thể,nhất định là sai ởđâu rồi,có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn,làm sao có thểđành lòng tổn thương hắn được…
_Ong ong ong…
Di động bỗng dưng rung lên,màn hình lóe sáng,một tin nhắn chuyển đến “Kết quả khám nghiệm tử thi của bà bàđã bị sửa đổi,ta vừa đột nhập vào cơ sở dữ liệu của bệnh viện,theo báo cáo thì thời gian tử vong hoàn toàn không giống với lúc chúng ta nghe ở sở cảnh sát,chết trước đóđã ba giờ.”
Tin nhắn thứ hai là“Ta nghi ngờ có người can thiệp vào chuyện này,Lâm Ngôn chính ngươi phải cẩn thận.”
Lâm Ngôn chìm vào hồi ức,trên báo cáo tại sở cảnh sát ghi rõ bà bà chết lúc rạng sáng,nhưng thời gian tử vọng chính xác lại là mười giờđêm hôm trước, lúc đó hắn đang chật vật vật lộn với con quỷ trước mắt, trước khi lên lầu hắn còn nhìn đồng hồ,tuyệt đối không thể lầm được.
Tin nhắn thứ hai của Doãn Chu hắn hoàn toàn không kịp suy xét,cả người giống như bị chậu nước sôi đổập xuống đầu,Lâm Ngôn siết chặt hai tay,bị một màn kinh tâm xúc mục trước mắt khiếp sợ không thốt nên lời,cổ họng gian nan nuốt nước miếng,hắn đang làm cái gì,hắn vẫn luôn cố chấp cho rằng không thể giết người sống,nhưng không đại biểu có thể tàn nhẫn đánh chết âm hồn vô tội a!
Hệt như một con thú non bị lợi dụng để dẫn dụ sói mẹ,thủđoạn của con người có khi còn ti bỉ hơn cả ma quỷ gấp vạn lần.
_”Dừng lại!” Lâm Ngôn điên tiết rống to.
Miếu chủ như lâm vào đại dịch “Câm miệng! Để nó phát hiện thì chúng ta xong đời!”
A Nhan cũng hoảng thần “Lâm Ngôn ca ca ngươi đừng lên tiếng, hiện, hiện muốn dừng cũng đã muộn!”
Trong nháy mắt miếu chủ lộ ra sát khí,xoay mũi dao dính máu xuống đất,lập tức mặt đất rung chuyển, cả gian phòng giống như bị một bàn tay khổng lồ giữ lấy,khung cửa sổ,mái hiên ,vách tường rắc rắc nứt ra,du hồn tụ tập trong viện dường như cũng bị chọc giận,âm thanh nức nở, tiếng kêu gào thảm thiết,vang vọng khắp chân núi,trên đoản đạo chợt lóe lên một đạo lãnh quang,miếu chủ không chút suy nghĩđâm thẳng mũi đao xuống đất,ýđồ vùi con quỷ vào lòng đất!
“Ca đát!” một tiếng thanh thúy vang lên, ngọn cờ trên lư hương gãy thành hai đoạn.
Con quỷ kia chậm rãi nâng đầu lên,con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Lâm Ngôn.
Trong nháy mắt làm ra quyết định, Lâm Ngôn cũng không biết mình lấy đâu ra lá gan lớn như vậy,hắn nhét điện thoại vào túi,chạy đến chỗ con quỷ kia,một người một quỷ xoay thành một đoàn. Lâm Ngôn liều mạng giựt khối gỗ trong tay nó,nhưng con quỷ cố chấp đến kinh người,hai tay gắt gao giữ chặt khối gỗ,dù cho Lâm Ngôn có gắng sức thế nào cũng không lay động mảy may.
Lại một lá bùa bắn tới,trước ánh đèn, con quỷ triệt để buông tha phản kháng,thân thể cuộn tròn quỳ trên mặt đất,cẩn thẩn bảo hộ khối gỗ thế thân trong lòng ngực, giống như một kẻ si tình,đầy cõi lòng đều là không cam tâm cùng oán hận,lại khó có thể dứt bỏ một đoạn nghiệt duyên.
Ngoài miệng nói yêu,nhưng mấy ai chân chính đánh bạc tánh mạng của mình ? Con quỷ cùng đường này,còn có tình có nghĩa hơn con người nhiều.
Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng,Lâm Ngôn dùng đầu lưỡi liếm đi mông tiêu trên miệng vết thương, cố nén đau liều mạng cắn,vịđắng chát cùng mùi máu tanh nhảy vào yết hầu, máu khô lập tức bị nước bọt hòa tan,Lâm Ngôn giơ cánh tay kề sát mặt con quỷ,cắn răng nói “Ta ởđây, theo ta đi!”
Con quỷ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn,Lâm Ngôn nhẹ giọng nói “Ngoan, ném đồ chơi đi!”
_Chúng ta đi!
_A Nhan! Ngăn tên ngốc tử này lại!
Lâm Ngôn bắt lấy tay con quỷđỡ nó dậy,dùng chân phủi phủi tàn tro,trận pháp bị phá trong nháy mắt, đồng tiền thẳng tắp bắn ra ngoài,”đương đương” lăn lốc trên mặt đất,Lâm Ngôn lại bận rộn giải dây tơ hồng,ai ngờ những sợi dây kia quá chắc chắn,trong lúc nhất thời không thể thoát khỏi.
Lâm Ngôn kích động quay đầu,chỉ thấy A Nhan kẹp lá bùa chạy về phía mình,không được hai bước liền lảo đảo ngã nhào xuống đất, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, dùng khẩu hình lặng lẽ nói “Chạy mau!”
Hắn đang kéo dài thời gian,Lâm Ngôn vội vã dùng răng cắn đứt từng sợi tơ hồng,mang lệ quỷ chạy ra khỏi cửa miếu!
Bên ngoài tiếng kêu than đã sớm dậy khắp trời,trên núi trắc trắc vang lên tiếng cười âm hiểm,trong tiểu viện nơi nơi tràn ngập hắc khí,cây cổ thụ hệt như một bộ xương khô dữ tợn,tựa hồ cô hồn dã quỷ trong phạm vi mấy trăm dặm đều bị kêu tới,phiêu phiêu theo gióđảo quanh tiểu viện,một nữ quỷ toàn thân sũng nước ngồi trên miệng giếng,những “người” mặc trang phục thái giám tả tơi tụ tập lại,đèn ***g khẽ lắc lư giữa không trung rõ ràng đã tắt ngấm,”người” gần nhất mang trên cổ một đạo vết chém tím đen sâu hoắm, than oán nói “Ta chết oan a….”
Lâm Ngôn bỏ lại sau lưng quang cảnh rùng rợn chạy nhưđiên đến chỗđỗ xe,tay chân run lẩy bẩy móc chìa khóa ra, nhưng vô luận có ấn như thế nào thì tiếng “Tít tít !” mở khóa vẫn không chịu vang lên,độ cao đã hoàn toàn biến đổi từ trường,điều khiển không có tác dụng,Lâm Ngôn đành phải tự thân mở khóa, không dễ dàng mới mởđược cửa xe ném con quỷ vào ghế phụ lái,lại liên tục ba lần không thể khởi động xe.
Con quỷ theo thống khổ dần dần khôi phục ý thức,bàn tay lập tức nắm lấy cổ Lâm Ngôn,chậm rãi siết chặt,hai tròng mắt tối đen ẩn sau mái tóc rối tung…
_”Mẹ nó! Ngươi không biết lái xe thì ngoan ngoãn ngồi yên cho ta!” Lâm Ngôn bực tức rống to “Bóp chết ta rồi thì ai lo cho ngươi!”
Bàn tay trên cổ thành thật bất động.
Quả nhiên, ma quỷ sợ kẻác,Lâm Ngôn hung hăng đẩy nó lại chỗ ngồi,hệ dây an toàn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Đánh cược một phen,nếu bịđám lừa đảo này xử lý, mẹ nó rất không đáng giá!”
Hung hăng đạp chân ga,dùng sức vặn chìa khóa,”Oanh!” một tiếng, xe khởi động.
_”Ngồi yên!” Lâm Ngôn nhếch miệng,giữ chặt tay lái, trong đêm tối, A4 màu đen như một chiếc xe đua thể thức1 bay nhanh về phía trước.
END 8