CHƯƠNG 2
Lúc này đã sắp bắt đầu vào đông, Giang Nam thời tiết vẫn là ấm áp , người nào cũng biết, lúc này phương bắc chính là trời giá rét đông lạnh, người thông minh cũng sẽ không lựa chọn lúc này mà đi phương bắc, chính là lại cố tình có một tiểu Bảo bối nhi thông minh lanh lợi cứng rắn muốn đi dạo nơi đó , cha mẹ nhà ai có thể yên tâm? Huống chi tiểu Bình An từ nhỏ cũng chưa từng rời đi đâu xa quá Giang Nam, này không lẽ còn không đem Thạch gia già trẻ lớn bé mà đau lòng.
Bất quá Thạch tam thiếu gia nghị lực không thể xem thường, hắn liên tục vài ngày nay hai mắt đẫm lệ thế công kiên trì , Thạch gia nhân vẫn là mềm lòng , phải biết rằng tiểu An nhi từ nhỏ đến lớn đều là cục cưng ngoan, cho tới bây giờ đều là đứa trẻ biết nghe lời , Đoạn Kiều (cây cầu ở Tây Hồ) có lần vô duyên vô cớ bị gãy đứt, hại bảo bối nhi gặp nạn khi đến Tây hồ lần đó, bảo bối nhi đều chỉ nói:“Gia gia là ta không ngoan, gia gia không cần lo lắng.”
Như vậy tiểu An nhi lần đầu tiên cố chấp yêu cầu một sự kiện, mỗi ngày thấy ông liền “Nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, nghẹn lời không nói gì ”, Thạch gia ông trong lòng đau từ phía trước, rốt cục khuất phục , quyết định dời nhà đi kinh thành thưởng tuyết ăn tết. ( lợi hại =]] )
Bình An nhi dù được cho phép cũng đều có chủ ý của riêng mỉnh, thiên hạ hiện giờ mặc dù là thái bình thịnh thế, tiểu An nhi vốn là đứa trẻ ngoan, hơn nữa lại đáng yêu như vậy, vạn nhất gặp gia gia nói có người xấu lừa gạt tiểu hài tử, phụ thân nói có giang hồ quái nhân đi thu nhận đồ đệ, đại ca nói có tên chủ khách *** lòng dạ hiểm độc, Nhị ca nói có thúc thúc trung niên biến thái, vậy phải làm sao bây giờ?! Mẫu thân nhất định sẽ khóc đến Tây hồ dâng lũ!
Cho nên, phải cho mọi người hết thảy chuẩn bị tốt, An nhi thư thư phục phục quang minh chính đại đi phương bắc!
Tiểu An nhi thông minh chưa từng rời xa nhà a! Một người đi ra ngoài, vấn đề lớn nhất chính là gặp lại sự tình bất hạnh ngay thời điểm không có người đến cứu, cái này sao có thể được!
Cho nên, Bảo bối nhi lại thông minh nhu thuận chờ Đại ca tài giỏi xử lý tốt hết thảy, sắp được đi phương bắc ăn tết rồi! Yêu ôi ~~~~~
Thu qua đông đến, độ ấm hạ xuống từng ngày càng lạnh hơn, mắt thấy khi tiến vào tháng chạp ( tháng 12), phía chân trời lặng yên phiêu hạ trắng xoá, từng đợt bông tuyết bay bay, đô thị huyên náo trong nháy mắt điểm xuyết thành hoa rơi phấn bạch.
Năm nay trong kinh thành náo động một đại tin tức, không phải Hoàng Thượng rốt cục thành công đưa tiểu nhi tử của mình lên được ngôi vị hoàng đế, chính mình tránh vào chức vị Thái Thượng hoàng nhàn rỗi không hề vì dân chúng muốn làm trâu làm ngựa; Cũng không phải hoàng gia đại xá thiên hạ giảm miễn thuế phú tứ hải vui mừng; Lại càng không phải Tiểu hoàng đế mới mười ba tuổi bị lão nhà mình vô trách nhiệm đẩy lên vương vị bị các vị lưu khoái hoàng huynh làm cho tức chết.
Năm nay, trọng tâm chủ để sôi nổi ở kinh thành , là Thạch gia!
Kỳ thật, Thạch gia chỉ cư ngụ ở Tây hồ, trong vài năm chi nhánh mở rộng thập phần nhanh chóng, tới khi Thạch Phá Thiên tiếp quản Thạch gia, không chỉ có ở Giang Nam, ở phương bắc kinh thành to như vậy cũng đều có chi nhánh, mỗi thành thị chủ yếu cũng đều có Thạch gia biệt viện, có thể nói là cự phú giáp một phương, càng bí mật bị cho rằng là kinh thành thương nhân đứng đầu,hộ thương giàu nhất nước.
Chính vì tiền tài quyền thế địa vị to như vậy, Thạch gia nhất cử nhất động luôn bị mọi người sở nhìn chăm chú, phải biết rằng Thạch lão thái gia nếu một lời nói cảm mạo liền có thể làm dược giới cả nước tăng vọt. Khi Thạch phu nhân quyết định cấp cho Thạch gia tiểu Bảo Bối nhi thêm vài bộ quần áo , các đại khuê phòng trong kinh thành liền có thể tăng giá tơ lụa không thương tiếc.
Cho dù là trong quan trường các vị quan gia cũng phải kính Thạch gia vài phần. Hơn nữa chủ tử Thạch gia hiện tại là Thạch Phá Thiên ngày lễ ngày tết không quên biếu nguyên bảo bạc “ Thắt chặt quan hệ” chưa từng bỏ sót qua một vị , không có lúc nào là không chuẩn bị thỏa đáng , cho nên cho tới nay Thạch đại thế gia ở trong kinh thành uy phong bát diện ( mọi mặt thế lực đều lớn) , cho dù trong nhà không ai ở trong triều đảm nhiệm nhất quan bán chức thì cái nơi ấy cũng có liên hệ mật thiết với Thạch gia a~, gia thế còn hơn những kẻ phong quan phong tước kém cỏi không đáng bận tâm.
Hơn nữa Thạch gia ở Giang Nam xưa nay xây cầu tu lộ từ thiện khí khái truyền bá từ quê nhà. Nhớ rõ lúc trước chỉ vì Thạch tam thiếu gia muốn đi Tây hồ du ngoạn, Thạch gia liền cho người xây cầu bắc qua. Tuy rằng cây cầu kia không rõ nguyên nhân gì lại bị đứt đoạn ngay ngày tiểu thiếu gia du Tây hồ, trở thành Đoạn Kiều nổi tiếng đời sau, vì thế mà truyền ra một truyền thuyết xúc động lòng người, dù thế số lượng lớn cầu đường mà Thạch gia xây vẫn là hoàn hảo , tạo phúc rất nhiều cho dân chúng. ( có mỗi cây cầu của An nhi đi là bị sập =]] )
Gần đây truyền ra tin tức Thạch gia gia ra lệnh một tiếng, không tiếc hao phí tiền của mua gần ngàn mẫu thổ địa vùng ngoại ô kinh thành , kiến cấu một chỗ xa hoa không thua kém hoàng cung biệt viện, cả nhà chuyển vào kinh thành thưởng tuyết ăn tết.
Nhìn xem “Bình An biệt viện” Chiếm cứ diện tích đã muốn đủ kinh người , tuy rằng năm trước đất đai mới hoàn công, rất nhiều đoạn sông đoạn đất đều là vội vàng mà liền, nhưng Thạch đại thiếu gia vẫn cấp triệu đến một ngàn năm trăm thợ thủ công nổi danh Giang Nam, chỉ vì một cái khóa viện nho nhỏ “Nơi chốn an ổn” trong đó, hơn nữa nghe nói đối với những người giỏi tay nghề chỉ có một yêu cầu chính là nhất định phải rắn chắc, an toàn, nhất định cam đoan một viên gạch hòn sỏi cũng sẽ không hoạt động, không thể cháy, không thể có gì bén nhọn góc cạnh, cầu bắc ngang trong viện đều phải khắc hoa văn để ngừa trượt chân, danh tác này ước chừng làm cho người ta tấm tắc ba ngày ba đêm cũng không chán.
Cần để ý cẩn thận như vậy, khẳng định không phải là vì cà lơ phất phơ Thạch nhị thiếu kia ( ý nói phong lưu đó mà=]] ), chẳng lẽ là Thạch đại thiếu gia muốn cưới thê ?
Bởi vậy, mọi người vừa nghe nói đến “Nơi chốn an ổn” kiến thành nguyên nhân chỉ là vì Thạch gia tam thiếu gia, dân chúng lúc đó thiếu chút nữa khuấy sạch tai chính mình để nghe được tỉ mỉ hơn, thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác), nửa câu nói cũng còn nghe thấy.
Chẳng lẽ Thạch gia tiểu thiếu gia này là người được tạo nên từ thủy tinh sao? Thạch gia gia dựng nên đại nghiệp, Thạch Đại Thiếu, Nhị thiếu mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo gia gia buôn bán chưởng quản gia sản, Thạch tam thiếu này nghe nói cũng mười mấy tuổi lại có thể giống kim chi ngọc diệp mà nuôi, thật sự là làm cho nhiều nữ hài tử nhiều nhà đấm ngực dậm chân chỉ hận chính mình đầu thai không tốt.
Bởi vậy, Thạch gia tam thiếu gia nghiễm nhiên trở thành nhân vật nổi danh nhất trong kinh thành, mọi người hiện tại vừa thấy mặt không còn là hỏi theo truyền thống “Ngươi thực không biết?” Mà là “Ngươi không nghe nói sao? Thạch tam thiếu gia #?¥%&*……” Mở đầu cho thời đại chào hỏi tân văn hóa tại kinh thành
Mà giờ phút này trong kinh thành đáng thương nhất chính là nhân vật đang ngụ tại “Ôn nhu hương” theo sông Tần Hoài mà đến – Tân nhậm hoa khôi Phong Tiểu Dao . Vốn vị này là hoa khôi ở sông Tần Hoài nổi danh lưu truyền, chính là cố tình ở cuộc thi hoa khôi lớn mỗi năm một lần đối với Thạch nhị thiếu phong lưu phóng khoáng vừa gặp đã thương, nàng vốn định thi triển tiểu kế, ra vẻ ngã, tạo cho Thạch nhị thiếu cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, chính là ngay tại lúc dáng người nàng duyên dáng ở trên thuyền hoa lung lay sắp đổ, vừa mới đúng lúc thấy Thạch nhị thiếu chạy tới tưởng rằng ôm nàng vào trong ngực, nàng còn chưa cảm nhận được ánh mắt say mê và đôi tay mạnh mẽ ôm ấp của Thạch nhị thiếu thì chỉ thấy xa xa đám người một trận xôn xao,ngay thời điểm tiếng thét chói tai của nàng vang lên, Thạch nhị thiếu đã đẩy nàng ra, đúng lúc cứu lên một tiểu nam hài từ trong nước, hơn nữa cũng không quay đầu lại ôm nam hài kia bỏ đi, căn bản không có thời gian xem sắc mặt của nàng ở trước mắt bao người đã muốn bị đẩy cho chó ăn. ( tên Nhị thiếu này quả là tội nợ =]] )
Từ đó về sau Phong tiểu thư không mặt mũi nào ở sông Tần Hoài tiếp tục xưng danh, lặn lội đến kinh thành gia nhập thanh lâu nổi tiếng “Ôn nhu hương”, vốn định kinh thành quan lại quyền quý nhiều, có thể một lần nữa tạo danh tên tuổi, chính là ai biết!!! Ngay cái ngày nàng vừa mới bắt đầu treo biển hành nghề cũng là ngày Thạch gia lớn nhỏ theo Giang Nam đuổi tới kinh thành, trong kinh thành muôn người đều đổ xô ra đường, tiến đến xem Phụ cận Thạch gia “Bình An biệt viện” xem náo nhiệt, đều muốn tìm cơ hội nhìn một lần Thạch tam thiếu gia thần bí. Tuy nói thanh lâu chỉ buôn bán vào buổi tối, cùng thời gian Thạch gia vào thành không xung đột, chính là ban ngày đuổi tới vùng Phụ cận ngoại thành “Bình An biệt viện” dạo chơi thưởng cảnh các công tử thiếu gia đã muốn mệt thật sự, làm sao còn có tâm tư cùng thể lực đến thưởng hoa Phong tiểu thư.
Ngày đầu tiên ở “Ôn nhu hương” đi làm, Phong tiểu thư liền một thân lạnh lùng, tức đến nỗi hai hàm răng cắn chặt không kẽ hở, bên này An nhi đã muốn thư thư phục phục ngủ ở “Nơi chốn an ổn” chăn đệm vẫn là nằm dưới đất , dọc theo đường đi đã trải qua bao nhiêu là sự tình, ngựa sinh bệnh, xe thả neo(*), xa phu bị thương rốt cục cũng theo Giang Nam đi tới kinh thành, đã muốn mệt đến không mở mắt lên được, An nhi chỉ có thể nổi lên ngọt ngào mộng đẹp, hoàn toàn không biết chính mình trong lúc vô ý đã hủy nát sự nghiệp của Phong tiểu thư.
Lúc này đúng là nguyên niên thịnh uy của vương triều Quật Tử. [ Danh này của vương triều là là do Tiểu Hà ( tác giả ) một bên vừa ăn một bên quyết định ]
Vì cái gì lại gọi là Quật Tử nguyên niên ? Cái này phải đề cập đến một đoạn cung đình bí sử.
Năm nay sơ tân hoàng vào chỗ, vị tiểu Hoàng đế này từ nhỏ rất thích ăn quýt , có thể nói thích quýt như mạng sống, bởi vậy trong lúc các đại thần lên lớp giảng bài quyết định niên hiệu là lúc hắn hứng thú quyết định:“Trẫm thích ăn quýt, vì thế niên hiệu tốt nhất cứ kêu là Quật Tử.” Chư vị đại thần bên dưới sôi nổi phản đối, vốn sẽ không nghĩ tiểu hoàng đế lại hiện ra long uy nói:“Ngay cả đặt một cái niên hiệu đều không được, ta làm hoàng đế còn có ý nghĩa gì! Ta mặc kệ !” Hắn lúc nào cũng vì có cảm tình với thứ mình sủng mà luôn đặt một cái tên. Lúc này dưới tình huống bất đắc dĩ các đại thần đành thông qua niên hiệu “Cư tử”, bất quá trong mắt nhân dân cũng không có gì khác nhau, đều gọi là Quật Tử nguyên niên. (*)
Đề lời nói với người xa lạ tạm thời không đề cập tới, hiện giờ Thánh thiên tử đang trị vì, tứ hải hòa bình, nơi chốn đều là một phen cảnh tượng phồn vinh. Mắt thấy tới nguyên tiêu hội đèn ***g kinh thành mỗi năm một lần, lại náo nhiệt vô cùng.
Năm nay các phủ thế gia công tử vẫn là thuê dịch trì trên bảo lâu thưởng tuyết xem pháo hoa, bảo lâu này cao bảy tầng, các tầng đều có thể ngắm cảnh, lại trang bị trong một phòng trang nhã, có thể không sợ người quấy rầy, vào lúc nàylà nơi tốt nhất dùng để bằng hữu gặp nhau ngắm đèn .
Nhất là năm nay Thạch gia chính mình bao toàn bộ bảy tầng lâu để cả nhà xem đăng nguyên tiêu, cả kinh thành trong cùng ngõ hẻm nhất thời náo loạn, thế nhưng không ai lại có thời gian rảnh mà đi tìm hiểu hai bờ sông đèn ***g tỏa sáng bảy màu nguyên tiêu tại sao lại mọc lên tầng tầng thượng thượng những dịch trì náo nhiệt.
Các phủ công tử tụ họp bảo lâu, bình thường nơi này bởi vì cách nội thành xa hơn một chút, không bằng nội thành hai bờ sông náo nhiệt, hôm nay lại bởi vì Thạch phủ công tử ở chỗ này, các dịch trì quanh ngã tư đường lại có thể tận lực kinh doanh khiến người người đổ về chật như nêm cối, mỗi người đều chỉ vì muốn diện kiến phong thái của Thạch tam thiếu gia.
Cách bảo lâu vài cái sạp nhỏ, một gã thiếu niên áo dài xanh ngọc trong tay giơ mứt quả, đi theo bên người là một gã tiểu thư đồng tuổi tác hơi lớn bộ mặt thập phần thanh tú , hai người tuy rằng quần áo mộc mạc, nhưng tên thiếu niên kia dung nhan lại như bạch ngọc, môi hồng răng trắng, trên mặt một đôi mắt to đen thâm thuý lòe lòe tỏa sáng, sóng mắt linh hoạt, không những tràn ngập một thứ ánh sáng trí tuệ không thể miêu tả, lại càng hiện ra ngoan tính một cách tinh quái . Thư đồng kia cũng là nhân tài hiếm thấy,nhất nhất không rời chủ, mặc dù xen lẫn trong đám người có cả trai lẫn gái lại có thể thập phần bắt mắt.
Chỉ thấy tên thư đồng một thân thanh sam vừa quay đầu, đối với thiếu niên nói:” Hoàng…”
“Khụ khụ, ngươi gọi ta cái gì a?” Thiếu niên đè thấp giọng, mơ hồ lại cố ý uy hiếp.
“Dạ…… Cái kia…… Thập Tam công tử, chúng ta đứng ở chỗ này cả buổi , cái gì cũng xem không thấy a!” Tiểu thư đồng chán nản đô đô miệng,“Nếu bị cha ngài cùng Tứ công tử biết ta liền xong đời rồi!”
Thiếu niên này — kỳ thật chính là đương kim tiểu Hoàng Thượng, hiệu danh Thập Tam, cho nên mỗi khi hắn chạy ra ngoài ngoạn đều tự xưng Long Thập Tam. Tiểu hoàng đế thay vì nói muốn đón tiết nguyên tiêu cùng dân chúng nên trộm mang theo tiểu thị vệ chuồn ra cung thì nên nói là do dam chơi mà ra a.
Tứ ca trước đó đã định cư ở nơi này nên hắn muốn đến hảo hảo nhìn một cái, vị Tứ ca này nguyên là Khánh Vương gia phụ trách công tác ở Hình bộ. Tiểu hoàng đế Long Thập Tam lẫn trong đám người hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không cẩn thận bị đẩy qua một bên, trong nháy mắt không thấy tên tiểu thị vệ lắm mồm kia đâu, hắn không chỉ không sốt ruột mà còn mừng rỡ vừa đi vừa ăn, một mình lang thang chung quanh.
Lúc này nhân vật tiêu điểm trong đề tài của mọi người Thạch tam thiếu gia tiểu An nhi ở trên lầu nhìn một hồi náo nhiệt cuối cùng nhịn không nổi lén trộm xuống lầu ra ngoài ngoạn, đoán biết từ trước đại ca Thạch Phá Thiên liền mệnh mấy thị vệ xa xa che chở.
An nhi sau khi vào kinh thành liền chỉ ở biệt viện không khỏi đâm ra buồn chán, lại bởi vì phương bắc thật sự rất lạnh, đại ca nói với hắn đồng ý đến Tiết nguyên tiêu làm cho hắn hảo hảo ngoạn đủ, bởi vậy An nhi từ lúc đến kinh thành đây là lần đầu tiên đi ra ngoài, nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ, xem kia trên đường đủ thứ đồ chơi, món ăn bình dân, thong thả đi chung quanh một chút,tâm trạng thập phần vui vẻ.
Long Thập Tam ở trên đường nhìn thấy những món ăn bình dân mới mẻ liền mua, phải biết rằng hắn ở trong cung không bao giờ được chạm đến mấy món này, kiêng kỵ đủ thứ làm cho hắn vốn còn là một đứa trẻ nhìn thấy mấy thứ này sao chịu đựng nổi?! Lại chứng kiến thấy tiểu hài nhi kia cũng phủ y tử xanh ngọc, toàn thân ăn mặc giống như một miếng bông nhỏ, trên đầu còn đội mũ mao thỏ ( cái nón chụp đầu có con thỏ nhỏ phía trên :”>) đang đứng ở bên cạnh theo dõi hắn, xem hắn cắn xâu quýt làm từ mứt quả, khuôn mặt của miếng bông nhỏ kia đều như muốn giãn ra, thật giống y hệt như mình, thập phần hứng thú.
Nhìn kỹ thì tiểu hài nhi này bên mũ lộ ra khuôn mặt trắng mịn tinh tế tỉ mỉ, làn da như ngọc mềm mại,con ngươi đen nhánh trong nháy mắt hơi hơi lóe tinh quang tò mò.
Long Thập Tam rất ít gặp được đồng bạn tuổi xấp xỉ với mình, thấy Tiểu hài nhi này so với vóc dáng chính mình còn đáng yêu hơn một chút, lại bộ dạng ngọc tuyết đáng yêu, giống như bạch ngọc búp bê, không nén được thập phần thích hỏi:“Ngươi cũng muốn ăn sao?” Một bên lấy tay cầm mứt quả đưa tới.
An nhi vốn cũng chỉ là đi chung quanh nhìn xem, chính là đã thấy một đứa bé trong tay toản một bó to mứt quả cây quýt, cây mận, sơn tra đứng ở chỗ này một hơi mà cắn, An nhi bình thường sợ nhất là đồ chua, hiện tại thật sự nhìn thấy liền cảm thấy được hàm răng nhỏ của mình đều như muốn ngã rụng, nước miếng chứa trong cái miệng nhỏ nhắn đều phải chảy ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu An nhi so với bánh bao thật giống nhau.
Hiện giờ nhìn thấy Long Thập Tam cùng hắn nói chuyện, tiểu An nhi trước nuốt một ngụm nước bọt, mới nói:“Ngươi không ăn sao?!” Lại từ chối:“Cám ơn ngươi, bất quá ta không muốn ăn, nhìn là đựơc rồi.”
“Ăn mới đã ghiền mà! Không ăn thì có ý nghĩa gì chứ ? Ngươi tên là gì?” Long Thập Tam vừa ăn vừa hỏi.
An nhi cảm thấy được thiếu niên trước mắt không giống nhân vật nguy hiểm mà gia gia phụ thân và các ca ca đã cảnh cáo, liền ngoan ngoãn hồi đáp:“Ta gọi là Bình An nhi, ngươi cũng như vậy gọi ta đi. Còn Ngươi? Ngươi tên gì?”
“Ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta đấy ,vậy cứ kêu ta Tiểu Long đi!”
Hai tiểu hài nhi mới vừa nhận bằng hữu vui vẻ đứng trò chuyện, lúc này không biết phía trước nổi lên xôn xao gì, đám người ầm ĩ bắt đầu nháo lên, hai người lập tức xoay người định lui trở về bên đường, ai mà biết lúc trở về lại càng không dễ dàng, chính con đường lúc đầu đã muốn chen không chịu nổi, lúc này mỗi người đều là hướng bảo lâu đi tới trước, hai người bọn họ lại lui dần về phía sau, đều nghịch hướng với những người khác mà đi.
Người ta đổ về tấp nập, hai tên tiểu nhi đều tự ra sức chen lấn giữa đám đông, Long Thập Tam vừa nhấc đầu nhìn thấy tiểu An nhi thế nhưng thân thể lại càng ngày càng bị đẩy xa, mắt thấy hai người đã muốn lạc nhau! Cảm thấy quýnh lên, liền ngăn giọng lớn tiếng gọi to –
“Bình An nhi!”
An nhi nghe thấy thanh âm Tiểu Long kêu to tên mình cách xa cả chục thước, trong lòng cả kinh, quay đầu, quả nhiên chứng kiến hai người đã muốn càng phân càng xa, cũng không khỏi lớn tiếng kêu lên:“Tiểu Long, Tiểu Long!”
Long Thập Tam tuy rằng tập trung cao giọng kêu gọi nhưng vẫn là đầu hàng, sau lại cố gắng nói gì đó, lại thấy đám người ồn ào quanh mình tách ra, thanh âm không bao giờ … lại lần nữa nghe thấy……
An nhi mắt thấy Tiểu Long cách mình càng ngày càng xa , bốn phía đều là những gương mặt xa lạ , này kinh thành rộng lớn hắn cũng không thuộc đường, lúc này cũng không biết bảo lâu đến tột cùng nằm ở hướng nào, ngẩng đầu lại đã không thấy bóng dáng Tiểu Long , đưa mắt nhìn bốn phía tất cả đều là những con đường mà hắn không biết, cũng nhìn không thấy những thị vệ mà đại ca đã an bài , trong lòng nhất thời hoảng hốt!
“Trời a, vậy phải làm sao bây giờ…………”
An nhi tâm trí rối loạn thì thào tự nói, nhất thời không lưu ý tới những vật trước mắt, thẳng đến khi dưới chân đột nhiên bị người hất sang–
“A –” Sẩy chân ngã trên mặt đất, âm thanh còn không kịp gọi to đã bị một đám người tiến đến một bước lại một bước dẫm trên áo,trên hài …………
“Mau nhìn mau nhìn! Là Thạch gia đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia! Bên kia bên kia! Khánh Vương gia lại có thể cũng đến đây!”
“Tránh ra — mau tránh ra a!” Tiểu An nhi bất lực hô, thanh âm mỏng manh lại bị giọng hét của đám người ồn ào náo động lấn át.
“Thạch tam! Thạch tam!”“Bình An nhi, Bình An nhi!”“Thiếu gia!”“Công tử!” Mơ hồ nghe được các loại thanh âm hổn độn của mấy người gọi tên hắn.
An nhi nức nở đáp:“Ta ở chỗ này!”
Biết rằng có người reo hò, có người thét chói tai nhưng hắn không có cách nào từ mặt đất đứng lên, càng nguy chính là cước bộ mọi người càng lúc càng hỗn tạp, một trận bối rối, An nhi thân thể mềm mại dần dần bị người giẫm vào, quá đáng là lại không ai hiểu, đang ở thời điểm tiểu An nhi cảm thấy tuyệt vọng thì trên đỉnh đầu hướng đám người đột nhiên bị đẩy ra, tách thành một đường đến –
“Tránh ra!” Một thanh âm nghiêm khắc giương giọng đe doạ.
Đám người đã muốn tản ra, chính là thấy An nhi té trên mặt đất thật sự không thể đứng dậy, chỉ có thể ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn chắn trước mặt, nam nhân tới cứu hắn mày kiếm mắt sáng gương mặt mang theo nét lạnh lùng bí hiểm, cúi người ôm lấy hắn động tác cũng vô cùng ôn nhu..
Chú Thích:
Quật Tử + Cư Tử : Quật Thụ là cây Quýt -> Quật Tử là trái quýt =]], vốn từ Cư Tử ko liên quan gì tới quýt cả nhưng nghĩa của nó là miêu tả một loại cây lớn lá nhỏ, dù rằng ko phải là quýt nhưng cũng mang hình thức hay hơn là đặt niên hiệu dưới tên một loại quả =]]
Xe Thả neo: sao lại gọi thế này a? vậy phải đợi chương sau Tác giả trả lời rồi =]]
Còn nữa, từ rày về sau ko được gọi bé là Bảo Bối nhi rồi TT^TT, nguyên nhân vì sao thì đợi chương tiếp theo tác giả sẽ nói a, bắt đầu từ chương này những chữ màu đỏ sẽ là lời nói của tác giả.