CHƯƠNG 8
Khánh vương phủ.
Bỏ qua mấy ánh nhìn khác thường vẫn không thể lay chuyển được tâm trạng thập phần lo lắng cho Bảo Bối nhi của Long Nghị Vân, Như Ý ngồi xuống kiểm tra An nhi, đương nhiên lần này là dưới giám sát của Long Nghị Vân, hắn không hy vọng thảm kịch lại phát sinh, lần trước chính mình hơi chút vô ý liền nhìn thấy hai người kia không biết làm gì lại khiến cái giường lớn sụp thê thảm.
Nguy rồi! Như Ý thầm nghĩ trong lòng! Hắn nhìn nhìn tiểu An nhi thoáng thở dồn dập,hai má đã ửng hồng, thật sự không có can đảm nói cho cái tên Long Nghị Vân đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm kia, Phong Tiểu Dao tuy hạ khiêu tình huân hương nhưng đối với hai người bọn họ không có một chút hữu dụng, chính là đối với An nhi lại nổi lên tác dụng rất lớn.
Làm sao bây giờ a? Phải biết rằng từ xưa đến nay bất luận cái dạng thần y gì đều có rất ít người giải được xuân dược, Như Ý đương nhiên cũng đối với ngành học chuyên môn này chưa từng nghiên cứu qua, nhất là đối với hắn mà nói, trúng phải xuân dược này cứ tùy tiện đi một gian thanh lâu nào đó có thể lựa chọn để giải dược còn nhiều mà, tội gì làm ra giải dược hại người hại mình, còn không bằng hảo hảo hưởng thụ một phen ý tốt của kẻ hạ dược.
Chính là…… Nếu giờ phút này hướng Long Nghị Vân đưa ra cái loại lý luận thiên kinh địa nghĩa (lẽ thường tình) này, chỉ sợ hắn lần này thần y sống sẽ biến thành thần y chết a…… Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Như Ý này tất nhiên vẫn luôn tự xưng là tuấn kiệt, giờ phút này hắn khẽ cười nói:“Chỉ sợ là An nhi uống nhiều rượu quá! Ta nói không có chuyện gì ngươi lại lo lắng quá thế. Như vậy đi, ta cho hắn một chén canh giải rượu, gọi người nhanh chóng đem lên, ngươi lập tức cho hắn uống , phỏng chừng sẽ không có vấn đề gì .”
Như Ý thoăn thoắt nhanh chóng mở ra thùng thuốc, âm thầm kê đơn dược thanh nhiệt, nghĩ nghĩ, lại xuất ra một viên thuốc ngủ làm cho Long Nghị Vân trước uy An nhi nuốt vào,“Hắn ăn dược này trước hết sẽ tốt hơn.” Tiểu Bảo Bối nhi, không phải Như Ý ca ca không cứu ngươi,chỉ là ngươi sớm uống thuốc ngủ phỏng chừng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Long Nghị Vân một lòng chú ý đến An nhi, Như Ý trộm xoa xoa mồ hôi lạnh, hy vọng không có việc gì, hắn đang tưởng tượng hình ảnh mình trở thành tù trốn trại bị Lục phiến môn đuổi bắt khắp cả nước,lại còn lo lắng đến lực lượng của Thạch gia, âm thầm rùng mình một cái, Như Ý vội hỏi:“Ta mang theo người trở về Xuân đường của ta bốc thuốc, đi trước đây .” Vẫn là đi về trước chuẩn bị tốt việc chạy trốn thì hơn!
Không để ý đến Như Ý hối hả rời đi chuẩn bị trở về đóng gói hành lý bỏ trốn, Long Nghị Vân nhìn thấy Bảo Bối nhi say ngã vào trên giường, không kìm được âm thầm thở dài, tiểu Bảo Bối nhi này cái gì cũng đều ham thích đồ mới mẻ muốn học người ta uống rượu có kỹ nữ hầu, ở nơi đó uống một ly lại một ly, thế nào biết rượu này tác dụng chậm lại mạnh, hiện tại say thế này .
Bảo Bối nhi lúc bắt đầu chỉ cảm thấy có nhiệt nóng, một lát sau lại ở trong lòng Long Nghị Vân xoay đến xoay đi, giờ chỉ cảm thấy trừ bỏ nhiệt ra còn có từng đợt buồn ngủ nảy lên, men rượu hỗn loạn ngã vào trong lòng Long Nghị Vân.
“Vương gia,canh giải rượu đây.” Thị nữ vừa mới bưng lên canh tỉnh rượu thừa dịp Long Nghị Vân không chú ý trộm ngắm người trên giường, ha ha a, nghe nói Vương gia đem tiểu thiếu gia Bình An nhi nhà người ta chuốc rượu quá chén!
“Đặt ở nơi đó, đi xuống đi.” Long Nghị Vân không quay đầu lại, nhẹ giọng kêu thị nữ lui ra.
Bảo Bối nhi đối với hết thảy sự việc bất giác mờ mịt, đầu tựa vào trong lòng Long Nghị Vân nhẹ nhàng mà cọ cọ, trên mặt nhợt nhạt ý cười giống như là người đang lạc vào mộng cảnh ngọt ngào, làm cho người ta có chút không đành lòng đánh thức.“Tiểu Quai, tiểu Quai…… Ngươi tỉnh tỉnh!” Long Nghị Vân nhẹ nhàng phe phẩy Bảo Bối nhi, thử lay nhóc tỉnh lại.
Mưu cầu thanh tỉnh Bảo Bối nhi cực lực mở ra mí mắt nặng trịch, chớp chớp con mắt to tươi sáng, cố gắng nửa ngày rốt cục vẫn là buông tha cho tròng mắt đang khao khát nhắm lại để ngủ, thân mình như muốn hướng đến nguồn nước ấm áp.
Long Nghị Vân nhìn thấy bộ dáng giãy dụa đáng yêu của nhóc bất giác cười,“Tiểu Quai, ngươi trước đứng lên được không?” người đã ửng hồng vì say, nếu hiện tại không uống canh giải rượu chỉ sợ sáng mai đầu của tiểu Quai sẽ rất đau. Hắn bây giờ còn không biết một chén canh sao có thể giải tỏa cơn nóng trong người.
Bảo bối nhi cảm thấy chính mình thập phần thanh tỉnh, Long Nghị Vân nói cái gì hắn đều nghe được rành mạch, chính là bất kể như thế nào cũng không mở ra được mí mắt nặng trịch, hắn hiện tại vừa nóng lại buồn ngủ, Long Nghị Vân vẫn còn lay hắn, hắn đành phải làm nũng lớn tiếng nói:“Bảo Bối nhi mắt mở không ra.”
Bảo Bối nhi tự mình nghĩ thanh âm đã rất lớn, chính là xem ra đối với Long Nghị Vân chẳng qua là thấy đôi môi giống như đóa hoa của Bảo Bối nhi nhẹ nhàng mấp máy vài cái, thấy nhóc không còn sức lực mà nói, đành phải bất đắc dĩ đem cái lỗ tai hướng đến cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bối nhi, nín thở nói:“Bảo Bối nhi nói cái gì?”
Bảo Bối nhi bất đắc dĩ cau cái mũi, lại thực cố gắng giãy dụa nói:“Bảo Bối nhi nóng quá, hảo khó chịu a!” Hai cánh môi như hoa mềm mại khinh động, nhiệt nóng hơi thở phun vào lỗ tai Long Nghị Vân.
Long Nghị Vân chỉ cảm thấy một trận khô nóng bỗng nhiên dâng lên, vì che giấu đành phải lớn tiếng gọi :“Bảo Bối nhi, ngoan, mau đứng lên, uống ngay canh tỉnh rượu lại ngủ tiếp.”
Muốn ngủ lại không thể ngủ, Bảo Bối nhi cực kỳ giận dữ, mang hết sức lực phẫn nộ rốt cục cũng mở được mắt:“Người ta buồn ngủ rồi!!! Ô……” Bảo Bối nhi dùng hết toàn thân khí lực hô lên thanh âm vừa mị hoặc lại vừa êm ái, cực kỳ giống tiểu miêu bị đánh thức đang ra sức làm nũng, cố gắng trợn to ánh mắt giống như mị híp lại, lúc này lại mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, con ngươi trong suốt rơi ra một giọt nước mắt. Ánh mắt ngập một tầng nước mênh mông, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa cỗ bạch ngọc nhăn lại, cái miệng đỏ au hợp thành một loại phong tình nói không nên lời .
Hắn…… Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt kiều diễm khả ái như vậy của Bảo Bối nhi ! Long Nghị Vân trong lòng chấn động, toàn thân đều mềm yếu .
Đôi môi anh đào hồng thơm ngào ngạt tựa như là thượng phẩm bàn đào hé mở, lý trí Long Nghị Vân đột nhiên bị đánh mất, không chút nghĩ ngợi cúi người hưởng thụ phần môi ngọt ngào……
“Trời ạ! Ta đang làm cái gì?!” Xúc động bất thường trên người làm cho lý trí Long Nghị Vân đột nhiên xuất hiện, vội vàng đẩy ra thân thể mềm mại vẫn đang gắt gao leo lên trên người mình .
Giống như là sấm sét giữa trời quang, Long Nghị Vân đột nhiên minh bạch.
Khi mới gặp, hình ảnh một tiểu Bảo Bối nhi điềm đạm đáng yêu bị người giẫm trúng .
Đến khi gặp lại , tiểu Bảo Bối nhi yếu đuối bị kinh hách khiến hắn chỉ muốn ôn nhu bảo hộ .
Sáng sớm khi mơ mơ màng màng tiểu Bảo Bối nhi ở trong lòng hắn làm nũng .
Làm Thạch gia tiểu đương gia, tiểu Bảo Bối nhi mặc dù không thể một mình đảm đương lại cố gắng phụ trách một phía quyết không trốn tránh trách nhiệm .
Còn có một tiểu Bảo Bối nhi mỗi một lần gặp được sự tình bất hảo lại vẫn sáng sủa lạc quan không oán trời trách đất.
Nguyên lai, một bộ dáng tiểu Bảo Bối nhi đáng thương nước mắt lã chã mới lần đầu gặp liền lập tức khắc vào tim của hắn. Sau một thời gian chung sống, hắn gặp được một tiểu Bảo Bối nhi thông minh lanh lợi lại không tuỳ hứng, tính nết mười phần trẻ con, mỗi một bộ dáng đều làm cho hắn tâm động sinh lòng si mê.
Nguyên lai, hắn đã sớm yêu tiểu Quai mà không biết.
Long Nghị Vân ánh mắt phức tạp nhìn Bảo Bối nhi tựa vào trên người hắn, đáng yêu như vậy, khờ dại như vậy, ngây thơ như vậy, toàn tâm toàn ý đối với hắn tín nhiệm ỷ lại, hắn hẳn là cảm thấy được thống khổ, cảm thấy được giãy dụa, cảm thấy được chính mình tội ác tày trời, lẽ trời không dung……………… Chính là vì cái gì? Hắn hiện tại trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào? Chỉ cảm thấy chính mình hai mươi ba năm nay chưa bao giờ vui mừng thế này?[ tiểu Hà cuồng hãn: Này chứng minh ngươi trời sinh chính là hoàn toàn biến thái. Long Nghị Vân giơ chân tung cước , tiểu Hà hóa thành sao băng trên trời……]
Vừa mới phát hiện chính mình đã yêu Bảo Bối nhi, tiểu bảo bối lại không một tia phòng bị say ngã vào trong lòng mình, giờ phút này tựa như một đứa trẻ con ngủ say trước mặt lão hổ đã đói bụng rất lâu, Long Nghị Vân cái trán chảy đầy mồ hôi.
——————————
Giống như ấu miêu mới sinh ra, Bảo Bối nhi thân mình mềm nhũn ôm ngực hắn lắc lắc cọ cọ, mí mắt nặng nề, chính là hắn nhớ ra…muốn …… Muốn cái gì? Hắn lo sợ bất lực nghi hoặc nghĩ, có một loại trống rỗng mình chưa bao giờ trải qua , không biết phương pháp gì mới có thể nhồi đầy sự trống rỗng đó, tựa hồ như vậy liền gắt gao ôm lấy người bên cạnh dùng sức cọ xát, mong có thể đem lửa nóng trong lòng mình giảm bớt, chính là, vẫn không đủ! Bảo Bối nhi cảm thấy suy sụp đô đô cánh môi anh đào, rên rỉ hướng người đang ôm mình tìm kiếm trợ giúp. Long Nghị Vân đối với tiểu Bảo Bối nhi trong lòng vừa xinh đẹp lại mị hoặc nhịn không được cúi đầu, mắt thấy càng ngày càng gần, càng ngày càng gần……
“Ách…… Ân…………” Bảo bối nhi cảm thấy được chính mình toàn thân trên dưới nhiệt nóng lại tăng, khó chịu nói không nên lời , không chịu nổi rên rỉ ra tiếng.
Bảo Bối nhi nhẹ giọng nỉ non, thanh âm mỏng manh không thể nghe thấy thế nhưng Long Nghị Vân nghe tiếng rên rỉ kia lại như bị sét đánh.
Đây không phải dấu hiệu say rượu? Cảm thấy được tình trạng Bảo Bối nhi hình như không đúng, Long Nghị Vân cực lực khắc chế tâm viên ý mã (rục rịch), cẩn thận hồi tưởng xem xét lại một lần. Nhiều ít có chút minh bạch ngóc ngách cả sự kiện. Tình hình này của Bảo Bối nhi chỉ sợ là Như Ý đã sớm biết, xem ra là Như Ý sợ gánh trách nhiệm nên không dám nói cho hắn chỉ có thể liên luỵ tiểu Bảo Bối nhi , bây giờ còn không biết tại sao mình khó chịu như vậy. Chỉ sợ có rất ít người giống tiểu Bảo Bối nhi trong đời lần đầu tiên uống rượu có kỹ nữ hầu kết quả lại là như bây giờ đi?!
Chẳng lẽ cứ như vậy giả vờ mặc kệ? Chính là, Long Nghị Vân nhìn về phía Bảo Bối nhi đang thở gấp phì phò, cứ như vậy không chỉ Bảo Bối nhi khó chịu, cứ để Bảo Bối nhi chịu đựng chỉ sợ chính mình dục hỏa đốt người đêm nay cũng không cách nào đi vào giấc ngủ, hiện giờ kế sách chỉ có……
Long Nghị Vân quyết tâm , cởi bỏ quần áo, buông xuống màn.
Một lớp, hai lớp, ba lớp…………
Quần áo trên người Bảo Bối nhi từng chút từng chút bị cởi xuống, Long Nghị Vân hơi thở cũng càng ngày càng phát ra dày đặc, nhìn thấy Bảo Bối nhi lộ ra da thịt mềm mại, trước ngực hiện ra đôi nộn anh (hồng nhị) nhợt nhạt phấn hồng , còn có………… Nửa thân dưới kia chồi non vẫn chưa thành thục , Long Nghị Vân cảm thấy ngọn lửa trong huyết mạch như bốc cháy, đôi môi run rẩy kiên nghị mạnh mẽ phủ lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ au mà cắn hút , thẳng đến khi cảm thấy tiểu Bảo Bối nhi trong lòng đã muốn hết hơi nức nở dùng nắm tay nhỏ kéo hắn kháng nghị, hắn mới lưu luyến trựơt xuống theo gáy ngọc đến vai, loang lổ nhiều điểm hồng ngân lưu lại làm bằng chứng cho sự chiếm hữu, một đôi tay to lại sớm phủ lên toàn thân báu vật nằm trong lòng, tiếng thở gấp nhẹ nhàng của Bảo Bối nhi đã hóa thành một thanh âm thẹn thùng ngân dài.
Nhìn chằm chằm vào hồng nhị đáng yêu trước ngực Bảo Bối nhi , Long Nghị Vân hai tròng mắt tản mát ra hừng hực liệt hỏa, hắn hiện tại căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể tham lam hấp thu mỹ cảnh trước mắt, một đôi tay cứ như có chút ý thức xoa cặp nộn anh kia, nhẹ nhàng mà quấy nhiễu, Bảo Bối nhi da thịt mịn màng tinh tế hơn xa cả những món đồ sứ khiến hắn không ngừng bị hấp dẫn mê muội.
Long Nghị Vân chịu đựng dục hỏa xuyên qua toàn thân, ánh mắt nóng rực không kiêng nể nhìn như muốn chọc thủng thân thể non nớt kia.
Lúc này hồng chồi ( cái….đó ==”) của Bảo Bối nhi đã thẳng đứng lên, Long Nghị Vân chỉ cảm thấy được một trận run rẩy, vật nhỏ kia quả thực là khiến mình mê mẩn, rốt cuộc không thể chịu đựng được loại hấp dẫn này, Long Nghị Vân mở miệng ngậm lấy phân thân Bảo Bối nhi .
Giữa lúc hỗn loạn, Bảo Bối nhi chỉ cảm thấy một đôi tay to ôn nhu nhẹ nhàng mà cởi bỏ áo khoác của mình, tận lực hôn lên môi thẳng đến khi hắn suýt hết hơi, cánh hoa đầy nhiệt kia lại tiếp tục hướng xuống bên cổ mình mà cắn, sau đó vẫn xuống phía dưới…… Xuống phía dưới…… Cái loại cảm giác này, hô, cái loại cảm giác này?!“A…… A……” Hoả đốt làm Bảo Bối nhi chịu đựng không nổi cuối cùng bùng nổ hạnh phúc kêu lên.
Tơ lụa tẩm y phiêu tán một bên lộ ra thân mình trắng nõn vừa trải qua một đợt tình nhiệt đã muốn nhuộm thành ửng đỏ, Bảo Bối nhi đối với chuyện *** xa lạ vừa mới bị quấy nhiễu đã muốn thư giải, nhìn thấy tiểu bảo bối hạnh phúc ngồi phịch trong lòng Long Nghị Vân cười khổ nhìn nhìn nửa thân dưới của mình đã sớm đứng lên ,dù sao chính mình cũng không phải là cầm thú, như thế nào cũng không thể hiện tại giậu đổ bìm leo . Sợ một hồi chính mình sẽ khắc chế không được liền đem bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối nhi kéo qua đến cầm dục vọng của mình, xúc cảm mềm mại non nớt lập tức làm cho hắn rên rỉ một tiếng, Long Nghị Vân hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, nắm chặt tay Bảo Bối nhi nhanh chóng giải quyết dục vọng đang ngẩng cao của chính mình. Cho dù dục vọng kêu gào đã muốn dừng, tuy cuối cùng không có kết hợp thế nhưng vẫn còn cảm thấy có chút tình ý chưa dứt.
Bất quá, nhìn nhìn Bảo Bối nhi ở trong lòng, Long Nghị Vân vừa đau lại thương, vẫn là đợi cho tiểu Bảo Bối nhi có thể chấp nhận rồi nói sau! Chính mình xem ra còn phải tiếp tục nhẫn nhịn.
Lại nhớ đến Thạch Phá Thiên khó chơi kia về sau chính là cậu cả của hắn, Long Nghị Vân không khỏi nhíu mày, bất quá, hôn nhẹ tiểu Bảo Bối nhi, hết thảy hắn đều toàn bộ nhận , cho dù là phải cố gắng dùng thủ đoạn bắt đại cữu ca nhận mình, Long Nghị Vân ngạo nghễ nghĩ, mặc kệ bao nhiêu khó khăn cũng nhất định phải làm đến cùng.
Bưng lên canh giải rượu, nếu Bảo Bối nhi không thể tự mình uống, vậy…. Long Nghị Vân tươi cười, Bảo Bối nhi đang nhắm mắt không chứng kiến được nụ cười giảo hoạt kia, Long Nghị Vân cúi thấp đầu xuống khi tiểu Quai mở miệng ra, thật giống một con chim non đang gào khóc đòi ăn một hơi một hơi uống hết toàn bộ dược canh từ miệng Long Nghị Vân.
Đem dược vươn bên miệng Bảo Bối nhi liếm sạch, Long Nghị Vân buồn cười nhớ lại, Như Ý coi như có lương tâm, cho Bảo Bối nhi thang thuốc cam thảo mật cũng không khó uống.
Ôm Bảo Bối nhi đã ngủ thật say , Long Nghị Vân cũng hạnh phúc rơi vào mộng đẹp.