Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hơn một ngàn năm trước, giữa kỳ Bắc Ngụy, đột nhiên trời đất thay đổi, ngày đêm điên đảo gần nửa tháng, rồi trời trút xuống một cơn mưa bảy màu, sau đó vạn vật mới dần trở về bình thường. Nhưng chỉ là, thứ cơn mưa bảy màu kia mang đến, lại không phải hoà bình, mà là đại nạn của toàn bộ thiên hạ. Xương của thượng cổ thần thú Đào Ngột đột ngột xuất hiện, vốn là thứ nhiệm màu quá khác với nhân gian, trong tích tắc nó nhấn chìm thế gian vào loạn lạc.
Khởi tử hồi sinh, trường sinh bất lão, phi thăng thành tiên, không biết ai đã truyền ra tin tức này, lại càng không biết khi nào nó đã truyền khắp thiên hạ, cùng thiên địa đồng thọ, cùng nhật nguyệt cùng vong (*), ai không muốn, ai không thèm khát?
(*) bằng tuổi trời đất, chết khi nào trăng sao biến mất = bất tử
Phàm chỉ là một người có chút quyền thế, là đã phất cờ đi đánh bình thiên hạ, đi truy tìm cái khối Ngột Cốt kia, không đếm xỉa đến hoà bình, không màng việc canh tác, trăm họ lầm than, tiếng kêu than dậy trời đất, vài thập niên trôi qua trong nháy mắt, Ngột Cốt không tìm được, mà mạng người lại đổ xuống quá nhiều.
“Bản tính con người vốn tham lam, nhưng xét đến cùng lại là do trời cao sai lầm, thượng cổ thần thú Ngột Cốt kia tại sao lại rơi xuống thế gian, thần vật như thế đến thế gian chỉ có thể là một mối họa!” Túc Cảnh Mặc sóng vai cùng Đàm Trình đi ra mộ thất, trầm giọng nói: “Người ta hay nói một ngày trên trời bằng hạ giới một năm, những thần tiên sống trên Thiên cung mơ mơ màng màng, không hề phát hiện Ngột Cốt đã rơi xuống phàm trần, nửa năm sau họ nhận ra, thì dưới trần thế đã hơn trăm năm thiên hạ lầm than.”
Quân đội của Túc gia là lực lượng còn lại có sức mạnh lớn nhất trong đợt đại loạn kia. Túc Cảnh Mặc nhớ ghi chép đầu tiên của triều Đại Tự kể lại chuyện thống nhất Trung Nguyên.
Tổ tiên đã làm ước định với một tiên nhân đến từ Thiên cung, tổ tiên bảo đảm người trần sẽ không thể động được vào Ngột Cốt, giấu đi sự tồn tại của nó, thì tiên nhân kia sẽ hỗ trợ tổ tiên đoạt được thiên hạ.
Chiến loạn đã quá lâu, thế nhân ai cũng không muốn phải ở trong chiến tranh vĩnh viễn, từ vài chục năm lên trăm năm, đã không có một người nào lấy được ngột cốt đi, mà người chết đến gần một nửa, thiên hạ giống như một địa ngục, đây không phải là ân huệ của trời cao…..
“Tổ tiên thấy rõ như thế, biết Ngột Cốt kia là đại nạn của thế gian, nên đồng ý yêu cầu của tiên nhân, sau đó, tổ tiên đoạt lấy Trung Nguyên đại địa và Nam Triều.”
Đàm Trình nghe Túc Cảnh Mặc nói, trầm tư, lịch sử Túc Cảnh Mặc nói và lịch sử cậu biết, khác nhau ngay từ khi cơn mưa bảy màu kia xuất hiện. Trước khi Đại Tự lập quốc, thời kỳ Bắc Ngụy có gần một trăm năm chiến loạn trong lịch sử cũng không có, mà lịch sử cũng từ điểm trời đất điên đảo đó ở trung kỳ Bắc Ngụy nhảy tới chỗ Bắc Ngụy dần dần biến mất, rồi Bắc Chu, triều Trần sau đó, nối tiếp triều Tùy……
Toàn bộ thời gian, không chỉ xóa đi vương triều Đại Tự, còn xóa cả khoảng một trăm năm trước và sau khi Đại Tự lập quốc, xóa sạch tất cả những đoạn lịch sử có Ngột Cốt xuất hiện……
“Sau khi thiên hạ thái bình, Ngột Cốt giao lại cho gia tộc trước khi tiên nhân đó phi thăng cất giữ, tộc nhân hậu bối của hắn là tộc nhà Lâm Thanh……”
Lâm Thanh……
Bỗng nhiên nghe thấy cái này tên, Đàm Trình nghiêng đầu nhìn sườn mặt Túc Cảnh Mặc, “Lâm Thanh…… Vậy ra lý do anh cưới cô ấy…… là vì Ngột Cốt?”
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình, đáy mắt tràn ra một tia nghiền ngẫm, cười nói: “Cũng không hẳn là như thế, lúc trước ta cưới nàng, dĩ nhiên là bởi vì thích,” nhưng mà thích đó cũng giống như thích một món đồ, mà buồn cười là đến khi chết đi y vẫn cho đó là tình yêu…… Chỉ vì chưa từng xuất hiện một người, làm y cảm nhận được tình yêu là thế nào……
Bị câu trả lời của Túc Cảnh Mặc làm nghẹn, Đàm Trình nghĩ mãi cũng không biết nói lại như thế nào, ‘tình địch’ đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng cậu nói không để ý nữa là dối lòng, vì thật sự trong lòng Túc Cảnh Mặc có cô ấy. Nhưng nếu cậu để bụng thì cậu lại thấy như mình quá làm kiêu…..
Không biết nói gì, Đàm Trình chỉ có thể lặng lẽ nắm tay người bên cạnh, mười ngón đan nhau.
“Vậy sau đó là do động vào Ngột Cốt, mới chọc giận các tiên nhân, làm cho đoạn lịch sử đó biến mất?” Đàm Trình nghĩ đến những lời Túc Nguy Nhiên nói với cậu. Hắn kể lúc đó do Túc Cảnh Mặc ham Ngột Cốt nên mới lấy nó ra sử dụng, phá hủy lời thề của tổ tiên và tiên nhân, nên vương triều mới bị huỷ diệt. Thiên hạ náo động, tiên nhân đành phải xóa đi đoạn lịch sử đó…… Nhưng mà, Đàm Trình lại không cho rằng Túc Cảnh Mặc là dạng người đó……
Đàm Trình nói rất uyển chuyển, nhưng Túc Cảnh Mặc vẫn hiểu được ẩn ý của cậu.
“Hẳn là Túc Nguy Nhiên đã nói với ngươi rất nhiều nhỉ? Ví dụ như, ta là tội nhân của Đại Tự, hủy hoại lời thề của tiên nhân và tổ tiên, làm cho Đại Tự bị diệt vong?”
“…… Tuy…… Tuy hắn ta nói như thế nhưng em không tin anh là người như vậy……” Đàm Trình dừng một chút, nói tiếp: “Em cứ thấy nó kỳ kỳ chỗ nào, nhưng mà không nghĩ ra, chuyện hắn kể nghe qua thì không có lỗ hổng nào nhưng mà…..”
Cách Đàm Trình nói, làm Túc Cảnh Mặc cười rộ lên, “Chỉ sợ ngươi cũng sẽ tin ta là người như thế.”
“Em….”
“Đàm Trình,” Túc Cảnh Mặc ngắt lời Đàm Trình, nghiêm túc nói: “Ngươi nghĩ xem, vì sao Ngột Cốt mang sức mạnh nghịch thiên rơi xuống nhân gian, mà các tiên nhân lại không mang nó ngay về trời, lại cứ để nó dưới nhân gian nhờ người bảo vệ?”
Túc Cảnh Mặc vừa dứt lời, Đàm Trình ngay lập tức đã nhận ra vấn đề. Thảo nào cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất lạ, đúng là rõ ràng có thể mang Ngột Cốt về Thiên cung, sao lại vẫn để nó dưới nhân gian? Còn làm ước định như vậy với người trần……
“Chỉ cần giấu diếm thế nhân sự tồn tại của Ngột Cốt, thề không đụng chạm vào Ngột Cốt, thì tổ tiên sẽ được trợ giúp đoạt lấy thiên hạ, còn có thể để Ngột Cốt vào tầm tay mình…… Làm gì có chuyện tốt như thế trên đời?”
Túc Cảnh Mặc nói đến đây, y hừ ra một tiếng cười nhạo,
“Ngày đó tiên nhân trên Thiên cung sơ sót tạo nên lỗ hỗng, làm thế gian biết Ngột Cốt tồn tại, trăm họ lầm than trăm năm! Ngay từ đầu, sợ là đã toan tính xóa bỏ tất cả mọi thứ. Từ lúc bắt đầu, Đại Tự chỉ là một cái cớ để họ chậm rãi hủy diệt ký ức của thế nhân, chậm rãi lau sạch chứng cứ tồn tại của Ngột Cốt!”
Giọng nói của Túc Cảnh Mặc như bị áp lực phẫn nộ mà run lên nhè nhẹ, “Đại Tự của chúng ta, đã bị định đoạt là những quân cờ bị bỏ lại trên đoạn lịch sử này, sơ hở cậu thả của những kẻ gọi là tiên nhân, tạo thành đại biến trong thiên hạ. Cho vương triều Đại Tự xuất hiện, nói là vì hòa bình của thế gian, nhưng bọn họ chỉ muốn tạm thời che lấp sai lầm của bản thân! Ước định chỉ là một lý do, vì Đại Tự trong mắt bọn họ đã không thể tồn tại! Dù là động vào Ngột cốt hay không, Đại Tự nhất định sẽ phải biến mất trên thế gian.”
Bàn tay Đàm Trình bị Túc Cảnh Mặc siết đến đau đớn, nhưng có vẻ y không nhận ra, Đàm Trình lần đầu tiên nhìn thấy Túc Cảnh Mặc tức giận như vậy. Túc Cảnh Mặc đã là quỷ hồn, lúc y buồn bực, quỷ khí quanh thân càng dày đặc nặng nề.
Nhưng Đàm Trình lại chẳng cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Lời Túc Cảnh Mặc đã giải thích cho những nghi ngờ của cậu. Nếu vương triều Đại Tự ruồng bỏ ước định thì chỉ cần hủy diệt Đại Tự. Nhưng một trăm năm trước khi Đại Tự lập quốc cũng bị hủy diệt, thì đã quá rõ rồi. Các ‘tiên nhân’ kia đã thật sự tính đến chuyện khống chế nhân gian, xóa sạch những đoạn lịch sử có Ngột Cốt xuất hiện……
Muốn xóa đi một đoạn lịch sử thật sự khó, trên thế gian luôn có những ghi chép tồn tại, để vương triều Đại Tự xuất hiện, chậm rãi phục hồi trăm năm chiến loạn lầm than, cũng chậm rãi làm đa số mọi người quên đi Ngột Cốt, chờ đến khi nhân gian đã khôi phục như thường, dân cư ổn định giống như cuối thời kỳ Bắc Nguỵ rồi, thời cơ chín mùi, thế là họ một chân đá văng ra Đại Tự, hủy diệt đoạn lịch sử này……
Nếu Túc Cảnh Mặc muốn lưu lại dấu vết tồn tại của Đại Tự, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm như vậy, dựng nên một trận pháp mà thần quỷ không thể vào, hơn 1600 năm cô tịch gìn giữ……
Đấu với trời….. Không thể nào có kết cục tốt……
Con người này đã hy sinh bao lớn……
Vươn tay ôm vào lòng Túc Cảnh Mặc đang chìm vào quá khứ đau đớn, Đàm Trình thật sự đau lòng, hít sâu một hơi, cậu thấp giọng kiên định nói:
“Đại Tự đã từng tồn tại, thật sự đã từng tồn tại. Dù có là thần tiên cũng không thể thay đổi được sự thật là nó đã từng tồn tại……..Dù có lấp liếm kỹ càng đến đâu, cũng sẽ có người tìm được, dù ngàn năm hay là vạn năm sau.”
“Khảo cổ lịch sử học bọn em hay có một câu, ‘lịch sử dĩ nhiên không thể thay đổi, tồn tại là tồn tại, dù không biết, cũng không thể phủ nhận được sự tồn tại của nó, chúng ta chỉ là không biết mà thôi’.”
“Lịch sử Trung Hoa trên dưới 5000 năm, phải tôn trọng lịch sử, dù là tiên nhân cũng không thể tự tiện xóa sạch lịch sử như một trò đùa.”
“Lại càng….. càng không thể xóa đi sự tồn tại của anh……”
Đàm Trình nói dịu dàng, rồi lại kiên định, như một lời hứa hẹn, để Túc Cảnh Mặc nghe vào trái tim,
Chắc chắn cũng sẽ có người tìm được, dù ngàn năm hay là vạn năm sau…..
Không biết vì sao, câu nói này như dập tắt được lửa giận trong lòng y, giống như vị thái phó theo y khi y còn trẻ… Nói câu nào cũng làm người tin phục.
“Đúng vậy……. Chẳng phải ngươi hiện tại cũng biết rất nhiều đó sao?”
Túc Cảnh Mặc khẽ thở dài: “Không thể tưởng được, ngươi còn có thể nói ra những điều như thế…… Nếu ngươi không nhắc ta cũng quên mất, ngươi là học giả của thời đại này.” sau này chắc chắn sẽ có thành tự lớn.
“Em….. Em học lịch sử, trong nghề này…… ai cũng biết câu đó, em chỉ nói lại mà thôi.” Không ngờ được Túc Cảnh Mặc khen, Đàm Trình chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Túc Cảnh Mặc cười cười, chỉ nói tiếp: “Những chuyện ta nói cho ngươi cũng chỉ là những chuyện ta biết, còn sau khi ta đi Đại Tự đã xảy ra cái gì, ta thật sự không biết……”
“Không sao đâu, sau này……” Đàm Trình vốn định nói mình sẽ tìm hiểu cho Túc Cảnh Mặc, nhưng lại nhớ đến mình sẽ chết, hồn phách ở lại mộ thất này, không còn cơ hội đi tìm nữa. Cậu nghĩ một lúc, nói: “Sau này, chắc chắn sẽ có người tìm ra……”
Túc Cảnh Mặc chăm chú nhìn Đàm Trình, một hồi lâu sau, y nhợt nhạt cười: “Đúng vậy, nhất định sẽ như thế.”
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, cảm thấy Túc Cảnh Mặc như ẩn ý gì đó, rồi lại không biết là cái gì. Cậu chuẩn bị nói gì tiếp, lại nhác thấy Túc Cảnh Mặc đã xoay người đi ra ngoài hành lang, cậu đành phải bước nhanh để đuổi kịp.
Túc Cảnh Mặc nghe được tiếng bước chân Đàm Trình phía sau, đạp lên sàn đá trên hành lang phát ra tiếng cộc cộc, mà bước chân của y không hề có âm thanh. Tiếng động ngày càng gần, Đàm Trình đến bên cạnh, lại chậm rãi nắm lấy tay y……
Thân thể Đàm Trình đã không được khỏe, đi nhanh vài bước đã bắt đầu thở dốc, có lẽ cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Còn sống vẫn là tốt rồi, vẫn sẽ còn rất nhiều cơ hội, vừa rồi lời Đàm Trình nói, thật sự làm Túc Cảnh Mặc cảm giác được cậu rất tôn sùng và yêu thích lịch sử, một người như thế cuối cùng sẽ trở thành một nhân tài…
Hành lang không dài, rất nhanh đã đến khu đất trống trung gian, đường hầm đội khảo cổ đào ở ngay trước mắt.
Nhìn đường hầm tối tăm trước mặt, chỉ cần bước ra đường hầm đó vài trượng, y đã có thể rời khỏi mộ thất u ám hơn 1600 năm này…..
Bàn tay còn lại được Đàm Trình nắm chặt, ấm áp truyền về làm Túc Cảnh Mặc dừng bước chân, không bước lên nữa.
“Ta.. cảm thấy hơi sợ.”
“Anh sợ điều gì?” Đàm Trình lo lắng nắm thật chặt tay y: “Là ‘bằng hữu’ ngoài kia anh nhắc đến?”
Đàm Trình không biết người nọ là ai, cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: “Em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Túc Cảnh Mặc bỗng dưng cười, gật gật đầu, “Đi thôi.”
Đường hầm không dài, chỉ mất hai phút cả hai đã đến cửa, Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh đã chờ ở chỗ đó từ lâu.
“Đàm Trình, ngươi lui ra phía sau một chút, cách ta mười thước.”
Đàm Trình không biết vì sao nhưng cũng lui về phía sau theo lời y.
Chờ Đàm Trình đã cách xa mình rồi, Túc Cảnh Mặc nhìn hai người đang căng thẳng nhìn mình, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, cười nhạo nói: “Các ngươi cũng cách xa trẫm một chút, đừng chắn đường trẫm ra mộ.”
Vừa dứt lời, nét mặt Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh đều trở nên kỳ quái.
Khúc Chí Văn phức tạp nhìn Túc Cảnh Mặc, “Bệ hạ…..”
“Trẫm nói, ngươi không nghe rõ? sao? Vậy nếu bị thương thì trẫm cũng mặc kệ.” Lạnh lùng nói, Túc Cảnh Mặc bước lên phía trước một bước.
Nhưng một bước đó lại làm sắc mặt Túc Cảnh Mặc đang bình tĩnh đột nhiên tái mét, động tác cũng khựng lại, Đại Mộ cũng phát ra tiếng gầm rú rất lớn!
Thấy thế, Đường Gia Minh vội kéo Khúc Chí Văn ra xa.
Đàm Trình không biết là đã xảy ra chuyện gì, đất dưới chân chợt rung lên bần bật làm cậu suýt không đứng vững, toàn bộ núi Quỳnh Sơn ầm ầm vang lên như một tiếng rống giận.
Không đúng, không đúng! Túc Cảnh Mặc còn chưa bước ra Đại Mộ…… Tại sao đã….!
Một trận bất an ập vào lòng, Đàm Trình còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, cậu nhác thấy xung quanh Túc Cảnh Mặc đang đưa lưng về phía mình xuất hiện một luồng khí đen đặc, khí đen đó đánh sâu vào một vách tường màu vàng trong đường hầm, bùa bát quái chợt thoáng hiện lên, khí đen ngay lập tức ùa lại chen chúc, như đang cắn nuốt bát quái âm dương đó!
Đó là trận pháp của đại mộ này……
“Nếu ra mộ ta sẽ tan thành tro bụi thì ta muốn ra ngoài làm gì? Ta sẽ cảm thấy tự khinh thường bản thân khi lừa ngươi chuyện này.”
Lời nói của Túc Cảnh Mặc còn vờn quanh bên tai Đàm Trình……
Nháy mắt cậu đã hiểu ra.
“Túc Cảnh Mặc…… Anh lừa em! A a a!”
“Đời này, sẽ không có lần thứ hai nữa……”
Trước khi trận pháp vỡ vụn, Túc Cảnh Mặc nhẹ giọng cười đáp.
—
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!
Tôi biết ngay bọn tiên nhân lúc nào cũng là bọn hamlone mà huhuhuhu