Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Không có ngọc bội, Đàm Trình cũng giống như người bình thường, không nhìn thấy quỷ hồn, cũng không thể thấy nguy hiểm rình rập.
Đàm Trình cong lưng rọi đèn pin soi kỹ trên mặt đất từ đường hầm đến hành lang trống trước cổng địa môn.
Ngày hôm qua, cậu cũng đi qua đi lại chỗ này mà thôi, không đi sâu vào địa cung, chỗ cậu đánh gục ông pháp sư là chỗ này, ngọc bội chắc phải rớt ở đây, nhưng mà trên những phiến đá xanh trắng lót sàn bóng loáng không có gì rớt lại, ngoại một ít đất bùn mấy ngày trước đội khảo cổ đến đây, thì cũng không thấy gì khác. Nếu mảnh ngọc không rớt ở đây, thì nó còn có thể ở đâu được?
Giả như mà ngọc bội rớt trong mộ thật, thì chủ nhân ngôi mộ…… Người ấy sẽ nhặt được, chỉ sợ nó là vật tùy thân của người.
Thật ra nói cho cùng, chuyện mảnh ngọc bội đó là của ai cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi. Chủ nhân ngôi mộ có phải tên Túc Cảnh Mặc thật hay không, cậu cũng không biết……
Nhưng nếu người ấy không phải tên Túc Cảnh Mặc, vậy sao cổng địa cung lại treo một chữ “Mặc”? Còn có……
Còn có bình rượu vàng bốn cạnh khắc chữ “thanh” kia? Chẳng lẽ là đồ vật của người thương của chủ nhân ngôi mộ?
Nghĩ như vậy, Đàm Trình rảo bước tiến lên, cái thang gỗ cậu đặt bên kia tường để leo qua vẫn còn nguyên, không hề bị xê dịch.
Đàm Trình nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định lần nữa vượt qua bức tường, tiến vào lăng mộ làm cậu không thể ngủ yên mấy ngày nay.
Vẫn là những bức phù điêu tỉ mỉ và đẹp đẽ kinh người dọc hai bên lối đi. Hôm đó không có thể cẩn thận quan sát, giờ nhìn lại, Đàm Trình mới để ý những hoa văn này giống với chạm khắc trên cổng đá địa cung và bên trong lăng mộ.
Hai bên tường điêu khắc tỉ mỉ những cảnh núi non sống động như thật, những con dị thú dữ tợn, tựa như họa hết toàn bộ thế giới, chỉ thiếu mỗi bầu trời….
Không…… Có bầu trời! Đàm Trình bỗng nhiên ngẩng đầu, rọi đèn pin lên trần nhà, ngày đó cậu vẫn không thể nhớ ra cái hình tròn kỳ quái này là gì, trông rất quen nhưng không biết đã từng thấy ở đâu.
Hóa ra cậu đã từng xem qua một quyển sách có vẽ biểu đồ hình tròn này một lần rồi!
Cẩn thận quan sát, Đàm Trình phát hiện ra những đường vẽ trên trần mộ trông có vẻ hỗn độn, nhưng nó được chia làm bốn hướng.
“Tứ tượng, bốn linh thú tượng trưng cho bốn phương, được hợp lại bởi nhị thập bát tú.” (*) Đàm Trình nhớ lại câu nói trong sách, cảm thán: “Sao không có bầu trời cho được, đây là vẽ lại toàn bộ bầu trời!”
(*) Người TQ chia vòng Hoàng Đạo thành bốn phần, Đông, Tây, Nam, Bắc, gán hình ảnh Tứ Tượng (四象): Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Mỗi phương có bảy chòm sao. tổng công 28 chòm sao (nhị thập bát tú)
Đàm Trình si mê ngửa đầu nhìn chăm chú nhìn lên trần nhà. Người xưa rất sùng bái chiêm tinh, nếu không có chuyện quan trọng họ sẽ không vẽ hết toàn bộ như thế. Đàm Trình đoán ngày hôm ấy có thể là ngày sinh nhật hoàng đế, hoặc ngày xuất hiện điềm báo đại cát tường nào đó, nên biểu đồ chiêm tinh này mới được xuất hiện trong mộ của đế vương như thế này.
Tiếc là Đàm Trình không hiểu thiên văn học, càng mù tịt thiên văn học cổ đại, không thể chỉ nhìn biểu đồ này suy ra được đây là hiện tượng thiên văn gì hay suy đoán được thời đại.
Cậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Uổng ghê……”
Đàm Trình tháo mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi. Đèn pin chiếu sáng rất yếu, nhìn lâu như vậy mắt rất mỏi. Muốn xem kĩ vách đá bốn phía, xem có ghi chép gì hay có viết niên đại ở đâu không,e là không thể nhìn được chỉ bằng một cây đèn pin.
Nghĩ nghĩ, Đàm Trình thả balo dụng cụ xuống, lấy trong balo ra hai ổ điện kiểu cũ. Đầu ổ điện nối sẵn dây điện đôi, bên xanh bên đỏ dính với nhau như cái bánh quẩy. Đàm Trình cầm kéo cắt mở bao nhựa một đoạn dây điện.
Dây điện chỉ câu đến giữa đường hầm. Lần đó đội khảo cổ vào gấp quá, mà cũng phải chạy ra gấp, nên không kéo dây gắn đèn. Hai cái ổ điện này mỗi cái 10m, 2 cái 20m, chắc cũng đủ dài nối vào trong.
Nối mạch điện mắc đèn dây tóc là việc đơn giản, nhưng mà 15 phút sau, Đàm Trình nối xong dây, vẫn chưa mở đèn được. Đội khảo cổ làm cầu dao chính ở cây gỗ bên ngoài cửa đường hầm, đến giờ công tác hay tan tầm chỉ cần ra gạt xuống là xong.
Tổng cộng 20 mét dây điện vừa lúc có thể kéo dài đến hành lang trống trước địa cung.
Mộ thất trống trải, chỉ có Đàm Trình cổ kẹp đèn pin, nương theo ánh sáng cố định dây điện, dùng kềm thay cho búa, gõ nhẹ cây đinh vào giữa khe hở phiến đá.
“keng keng keng ――”
Một cây đinh sắt…….
Hai cây đinh sắt…….
“Cạch cạch cạch ――”
Đến cây đinh thứ ba, nhận thấy có gì không đúng, Đàm Trình ngừng tay lại……
Không còn tiếng đóng đinh, cả ngôi mộ chìm hẳn vào im lặng.
Vừa nãy nghe lầm sao?
Đàm Trình nghi ngờ dỏng tai nghe kỹ, nhưng cũng không có tiếng vang nào. Cậu quay lại gõ thử đinh sắt vài cái, đinh sắt bị gõ phát ra tiếng lanh lảnh chứ không phải trầm đục nặng nề “Cạch cạch cạch” như vậy. Nhưng khi cậu gõ đinh thì giống như có tiếng “cạch cạch cạch” gõ theo cậu, như là tiếng vật gì gõ nặng lên mặt đất……
Âm thanh này vang lên sát bên người.
Tim cậu đột ngột nhảy lên một nhịp.
Cậu giờ không thể nhìn thấy, không biết bên cạnh mình có cái gì hay không, nhớ lại cảnh những con quỷ quái cầm chùy đồng đóng đinh lên đầu Trương Khải Thạc, tay Đàm Trình run lên bần bật.
Hít sâu một hơi, Đàm Trình bật dậy định chạy nhanh ra khỏi đường hầm, nhưng vừa dợm bước, đã bị một thứ gì lạnh tanh bóp chặt cổ họng!
“Ặc ――!”
Bị túm chặt yết hầu kéo sâu vào sâu trong mộ, Đàm Trình đau đớn vì không thở được, cũng không thể giãy thoát ra. Thẳng đến phía sau lưng đụng phải vách đá lạnh băng, cậu mới biết không thể thối lui được nữa.
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình sắc mặt chuyển từ trắng bệch đến xanh mét, theo lý thuyết người này vốn phải chết, nếu không phải tên oán quỷ này giết, thì đích thân Túc Cảnh Mặc y cũng sẽ kết liễu người này, cho nên nhìn Đàm Trình chết, y còn cảm thấy nhẹ nhàng vì không cần phải động tay.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, nhìn tên đạo chích lấy cắp ngọc bội của y đang giãy chết, y lại đột nhiên rút kiếm chém đứt tay oán quỷ.
“Người ta đã muốn giết thì không bao giờ để hắn chết trong tay kẻ khác.”
Giang Ba chết chưa lâu, linh hồn vẫn còn chút ý thức, vẫn chưa bị cổ mộ này làm mất trí hoàn toàn, nên thấy bỗng nhiên hồn thể bị chém đứt một phần, hắn vẫn biết phải chạy trốn.
Túc Cảnh Mặc cũng lười để ý đến oán quỷ kia chạy trốn, y rũ mắt liếc nhìn Đàm Trình ngạt thở kiệt sức quỳ rạp dưới chân.
Lần trước y đã muốn chém đứt linh hồn kẻ này, nhưng cuối cùng lại chỉ để lại vết xước nhợt nhạt trên cổ, có lẽ lúc đó kẻ này cầm ngọc bội của y, nên mới tạm bợ sống được, vậy thì…….
Khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, đôi mắt hoa đào vốn như đang cười giờ càng trở nên nồng đậm ý cười hơn, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng người trước mặt.
“Lần này, không gì cứu được ngươi nữa.”
Vừa dứt lời, kiếm trong tay đã vung lên…….
—
Pi sà hãy dừng tayyyyyyy.
./.